Hy vọng luôn xuất hiện ngay trước thời khắc mà sự chờ mong chuẩn bị dập tắt.
Tác Dương đi rồi, bên ngoài vẫn còn mưa, Thẩm Huy Minh ngồi ở đó tiếp tục uống rượu. Trên cái bàn trước mặt có trải một tờ khăn giấy viết một hàng số, dù viết trên tờ khăn ăn mỏng manh nhưng cũng nhận ra được nét chữ của người ấy rất đẹp.
Hớp nốt ngụm rượu cuối cùng, Thẩm Huy Minh mỉm cười lưu dãy số vào điện thoại, sau đó gấp gọn tờ khăn giấy bỏ vào túi áo com-lê.
Anh gọi xe về khách sạn, trước khi ngủ anh nhắn với Tác Dương một tin: Chúc em ngủ ngon.
Sáng Tác Dương tỉnh dậy, thứ đầu tiên đập vào mắt là cậu nhóc Cừu Siêu vẫn chưa thay quần áo.
Tối qua cậu ta uống say mèm, về đến nơi là nằm bò ra ngủ luôn. Tác Dương không thèm để ý đến cậu ta, cũng chẳng muốn giúp cậu ta cởi giày, vì không cần thiết. Bản thân mình tự uống rượu thì nên tự thu dọn hậu quả, không ai có nghĩa vụ chăm sóc bạn cả. Tác Dương chỉ đi kéo rèm, tắm thêm lần nữa rồi ngủ trong yên bình mà thôi.
Vì hôm qua chơi khuya quá, hôm nay lại phải bay sớm, nên mọi người chẳng ngủ được bao lâu.
Tác Dương thức dậy chuẩn bị đâu đó xong xuôi mới tới lay Cừu Siêu đang say ke, phán rất lạnh lùng:
– Em mà còn không chịu dậy thì anh vứt em ở đây luôn đấy nhá.
Cừu Siêu sực tỉnh rồi ngồi phắt dậy, luống cuống đi chuẩn bị, như một món đồ chơi vừa được vặn dây cót.
Tác Dương mặc kệ cậu ta, cậu ngồi một bên vừa nhâm nhi cà phê vừa lấy điện thoại ra, bây giờ mới nhìn thấy tin nhắn mà người đàn ông họ Thẩm kia gửi cho cậu lúc ba giờ sáng.
Thời đại này hầu như chẳng ai gửi tin nhắn nữa cả, trong hộp tin toàn là tin nhắn của nhà mạng thôi, nhưng Tác Dương đúng thật là có hơi “ám ảnh cưỡng chế”, không thích để bất kì dấu chấm đỏ nào dạo chơi trong điện thoại mình quá lâu.
Thật ra mới đầu cậu vẫn không biết tin nhắn này là do ai gửi, vì dù sao cũng là số lạ, khả năng nào cũng có thể xảy ra. Nhưng cậu đột nhiên nhớ đến tối qua khi rời đi có để lại số điện thoại cho người đàn ông đó nên cậu đoán chắc là anh ta.
Cậu không lưu cũng không trả lời lại, xem thử tình hình thời tiết hôm nay thế nào, uống xong tách cà phê thì đợi Cừu Siêu cùng nhau xuất phát.
Chuyến bay về vẫn là mười chín tiếng, khi một lần nữa đặt chân lên lãnh thổ của tổ quốc, bọn cậu thậm chí phải xem lại lịch mới xác định được hôm nay là ngày nào.
Cừu Siêu ngáp ngắn ngáp dài đi bên cạnh Tác Dương:
– Anh Dương ơi, em khâm phục anh thật á, vất vả thế mà chẳng thấy anh mệt mỏi gì.
Tác Dương cười nhẹ:
– Uống ít rượu, bớt nhảy nhót, em cũng sẽ không mệt đâu.
Cừu Siêu cười khanh khách:
– Kiến thức này đã được tiếp thu.
Thật ra nói không mệt là chuyện không thể nào, Tác Dương mất ngủ nghiêm trọng, vừa về đến nhà đã xông thẳng vào phòng tắm, suýt nữa đã ngủ quên trong bồn luôn.
Cậu tắm rửa xong ra khỏi phòng tắm thì nghe thấy điện thoại đang reo.
– Anh Dương ơi, ngày mốt đừng có quên nha!
Người gọi điện thoại cho cậu tên Chu Mạt, lúc trước cũng làm trong hãng hàng không của cậu, ban đầu hai người tới chung một đợt, thường xuyên bay chung tổ.
Tác Dương không phải người thích kết giao bạn bè, từ nhỏ đến lớn hầu như cậu không có quan hệ thân thiết hay duy trì liên lạc với ai, cậu thuộc kiểu người mỗi một giai đoạn chỉ có một hai người bạn thân mà thôi, khi cuộc đời bước vào giai đoạn tiếp theo thì đôi bên không còn chạm mặt thường xuyên, cậu cũng dần mất liên lạc.
Thoạt đầu khi Chu Mạt còn làm nghề này thì quan hệ giữa hai người cũng khá là thân thiết, khi đó Tác Dương vẫn chưa mua nhà, Chu Mạt cũng vẫn còn độc thân, hai người cùng thuê một căn hộ hai phòng ngủ gần ngã tư cao tốc, làm bạn cùng phòng được một thời gian. Sau này Chu Mạt quen bạn trai, quen nhau trên máy bay, hai người hẹn hò không bao lâu đã quyết định ở chung, cậu ta cũng vì muốn có thêm nhiều thời gian ở chung với bạn trai nên cũng chuyển ngành.
Công việc của Chu Mạt là do bạn trai cậu ta giới thiệu, ban đầu là làm quản lý sảnh ở một khách sạn năm sao, nhưng năm ngoái đã được thăng chức. Dù sao xuất phát điểm của cậu ta cũng thuộc hàng không quốc tế, trình độ tiếng Anh cao cấp, thêm cả con người Chu Mạt cũng rất biết nói chuyện, bây giờ đã là giám đốc tiêu thụ ở khách sạn đó, chuyên xử lý công việc kinh doanh với nước ngoài, tiền lương bỏ xa Tác Dương luôn rồi. Đầu năm Chu Mạt còn gọi tới hỏi Tác Dương có muốn chuyển ngành không, đây cũng là xu thế chính đối với những người như họ. Khi đó Tác Dương đã từ chối, lí do là vẫn chưa bay đủ.
Chu Mạt là một người bạn hiếm hoi sau khi từ chức vẫn còn giữ liên lạc với Tác Dương, ngày mốt là sinh nhật cậu ta nên Tác Dương phải có mặt.
Mà Tác Dương cũng muốn đi, cậu hiếm khi tham gia những buổi tụ tập kiểu này lắm, thư giãn một chút cũng tốt, con người không thể lúc nào cũng khước từ việc xã giao được.
– Không quên đâu – Tác Dương nói – Chuẩn bị quà sinh nhật cho em luôn rồi.
– Quà gì thế? – Chu Mạt phấn khích – Trai đẹp à?
Tác Dương bật cười:
– Đừng để anh Trình nghe thấy đấy.
– Không sao đâu, hai ngày nay em đang khuyên ảnh mời cho em một đoàn vũ công thoát y tới mua vui cho sinh nhật em đây – Chu Mạt cười đểu – Party sinh nhật mà, phải có gì kích thích chứ.
Tác Dương chỉ cười chứ cũng không nói gì nhiều.
– Được rồi, tóm lại là anh đừng quên đó nha, nhiều người tới lắm, đều là bạn bè thân thôi, lão Trình nhà em có hai ông bạn cũng là gay, điều kiện tốt phết, đến lúc đó em giới thiệu cho anh làm quen.
– Đủ rồi ông tướng ơi, anh bận lắm, không muốn rước tai vạ cho người ta đâu.
– Bận không phải cái cớ! – Chu Mạt nói – Chuyện này phải xem chính bản thân anh có muốn hay không, anh nhìn em đi, không phải hồi đầu chúng ta đều bận như nhau sao? Cuối cùng thì thế nào? Em gặp được tình yêu của em trên máy bay rồi đó!
Tác Dương ngồi trên sô pha vừa lau tóc vừa cười, trả lời Chu Mạt rằng vì số cậu ta hên.
– Đây là duyên phận, muốn cản cũng không nổi, không chừng duyên phận của anh sẽ xuất hiện trong party sinh nhật của em đó, nhớ ăn mặc bảnh bao tí – Chu Mạt dừng lại một chốc rồi nói – Thôi khỏi đi, bình thường anh cũng đã đẹp trai rồi, bữa đó anh đừng có đẹp trai quá nha, đừng che mất hào quang của em, không là em sẽ ghim anh luôn!
– Ai mà che nổi em! – Tác Dương cười – Không phải em là dancing queen à, sao anh bì kịp.
Hai người kết thúc cuộc gọi trong tiếng cười đắc ý của Chu Mạt, Tác Dương lại giở sổ lịch trình ra, xác nhận lại lần nữa tối hôm đó mình không có công chuyện gì.
Sau khi từ New York về, cậu được nghỉ ngơi một ngày sau đó sẽ tiếp tục bay.
Lần này đều là chặng bay ngắn, tuy cũng chẳng thoải mái gì nhưng dù sao tối vẫn được về nhà ngủ.
Ngày sinh nhật Chu Mạt, buổi sáng cậu có lịch bay, hơn ba giờ chiều thì về đến nhà. Cậu tranh thủ dọn dẹp phòng ốc, tắm rửa, ăn nhẹ, sáu giờ hơn thì ra khỏi nhà.
Cậu biết tối nay đến chỉ để uống rượu thôi, cậu không lót dạ trước, sợ sẽ chóng say (). Con người Chu Mạt rất thích chơi bời, đây lại là sinh nhật cậu ta, chắc chắn bạn trai cậu ta sẽ mặc cho cậu ta chơi đùa thỏa thê. Theo kinh nghiệm từng trải thì tối nay đảm bảo ai cũng sẽ không say không về.
() Chỗ này tác giả không thêm từ nối nên mình không rõ nó có nghĩa là “Cậu biết tối nay đến chỉ để uống rượu thôi nên không lót dạ trước, sợ sẽ chóng say” hay là “mà cậu không lót dạ trước nên sợ sẽ chóng say”. Câu trên nghe có vẻ hợp lý về mặt liên kết, nhưng nó ko đúng về mặt khoa học, nên mình để nguyên ko thêm từ nối:))) thích hiểu sao hiểu
Vì Tác Dương biết sẽ uống rượu nên cậu không lái xe, cầm lấy quà đã chuẩn bị sau đó gọi xe đến quán bar đã đặt trước.
Bạn trai Chu Mạt là người làm ăn, tuy vừa nghe cái từ này sẽ liên tưởng ngay tới một gã trung niên bụng bia, nhưng thực tế thì bạn trai cậu ta cũng được xem là tuổi trẻ tài cao, khoảng hơn ba mươi tuổi, xét về mặt nào cũng ưu tú cả, cuối năm ngoái còn đưa Chu Mạt ra nước ngoài kết hôn.
Mỗi người mỗi cảnh, đây chính là chân lý tuyệt đối.
Có lúc Chu Mạt cũng cảm thấy khó tin, một chàng trai khôi ngô tuấn tú như Tác Dương chỉ cần đứng yên thôi cũng đủ cho người ta nhỏ dãi thế mà vẫn còn độc thân tới giờ, cậu ta thường cảm thán: “Nếu không phải anh không ưng em thì em cũng muốn ngã lòng trước cổng tình của anh rồi.”
Tác Dương biết đây là nói đùa, Chu Mạt với Trình Sâm yêu nhau thắm thiết lắm.
Xe đi được nửa đường thì Chu Mạt lại gọi tới.
– Anh Dương của em ơi! Ông anh đi tới đâu rồi?
– Sắp tới rồi – Tác Dương liếc bản đồ dẫn đường của tài xế – Còn sáu trăm mét nữa.
– Vậy thì đúng là sắp tới rồi – Chu Mạt nói – Không sao, không cần vội, em chỉ hỏi thế thôi, mọi người vẫn chưa đến đông đủ đâu. Tại nhóm vũ công nam thoát y đang ngồi ngóc mỏ đợi đây này, em muốn dẫn anh đi thưởng thức cơ bụng quyến rũ!
Tác Dương phụt cười:
– Thôi đi cha, đừng phá người ta nữa.
– Tại anh chẳng biết đó thôi, mấy anh trai này được em sờ phê lắm đây này – Chu Mạt cười nắc nẻ – Thôi thôi, em ra cửa đón anh đây, lát nữa gặp.
Cúp điện thoại không bao lâu thì Tác Dương đã tới nơi rồi, cậu thanh toán tiền, xuống xe, chưa đứng vững đã nghe thấy giọng Chu Mạt.
– Anh Dương! Lâu quá không gặp!
Đúng là lâu thật, tháng trước sinh nhật Tác Dương còn định đi ăn cùng nhau, kết quả Chu Mạt có việc đột xuất nên cuộc hẹn bất thành.
– Sinh nhật vui vẻ nhé – Tác Dương đưa quà sinh nhật cho cậu ta – Anh không đến muộn đấy chứ?
– Không muộn! Đi thôi, vào trong nào – Chu Mạt dẫn Tác Dương đi vào trong quán – Hôm nay lão Trình đã bao hết quán này rồi, cứ quậy thỏa thích, không cần lo lắng gì cả.
Cậu ta nhìn nhìn Tác Dương rồi bổ sung thêm:
– Rồi em biết, chắc cũng chỉ toàn người ta quậy anh thôi.
Sau khi vào quán, Chu Mạt dẫn cậu đi vào bên trong cùng, đẩy cánh cửa phòng riêng ra, Chu Mạt ra vẻ thần bí nói:
– Lão Trình dẫn đám bạn thân tới, là cái chàng mà em đã kể với anh rồi đó, em thấy anh ta cũng ổn lắm, anh có thể cân nhắc.
Cậu ta nhướng mày nói, sau đó đẩy cửa ra:
– Mọi người ơi mọi người ơi! Chàng tiếp viên hàng không đẹp trai nhất ngành tới rồi đây!
Lúc này trong phòng có khoảng mười mấy người hiện diện, sau khi Tác Dương đi vào thì chào hỏi với Trình Sâm, rồi bị Chu Mạt kéo qua một bên:
– Nào nào nào, ngồi bên này!
Ngay chính lúc này, Tác Dương nhìn thấy Thẩm Huy Minh đang ngồi ở sô pha uống rượu hàn huyên với người ta, cậu không thể tin nổi, chỉ trong một tuần mà hai người đã gặp nhau tận ba lần, đây có hơi…
Tác Dương nghĩ: Vị họ Thẩm này chắc không phải là bạn thân của Trình Sâm đấy chứ?
Nếu phải thì trùng hợp quá rồi.
Nhưng cuộc đời luôn biến hóa kịch tính như thế, Thẩm Huy Minh quả thật là bạn của Trình Sâm nhưng không phải là người bạn thân mà Chu Mạt kể.
Chu Mạt kéo Tác Dương tới bên cạnh người đàn ông đang nói chuyện với Thẩm Huy Minh, bắt đầu giới thiệu:
– Anh Giang, người ấy tới rồi, đây là bạn thân của em, Tác Dương!
Thẩm Huy Minh ngẩng đầu, khi nhìn thấy Tác Dương anh cũng sững sờ.
Người đàn ông kẹp giữa Thẩm Huy Minh và Tác Dương thì cười với Tác Dương rồi nói:
– Chào em, nghe danh em đã lâu, anh tên Giang Đồng Ngạn.