Tác Dương cảm thấy điều mình khó kháng cự nhất có lẽ chính là kiểu người tuy nói đùa nhưng còn hàm chứa thâm ý nửa thật nửa giả, vừa vô tư cũng vừa thật lòng, mới vừa nãy cậu hẵng còn đang cười cợt anh, thế mà ngay tức thì đã bị anh khống chế rồi.
Thẩm Huy Minh thông minh, khôn khéo, hai người ở cạnh nhau luôn đẩy đưa tới lui như vậy. Nhưng người đàn ông này không phải lúc nào cũng giở thủ đoạn với bạn đâu, anh sẽ chọn đúng lúc đúng dịp bật ra lời nói thật lòng như thể vô ý, thế lại càng làm người ta ngứa ngáy hơn mới chết chứ.
Tác Dương ngả lưng ra sau, thiết nghĩ: Nếu Thẩm Huy Minh muốn chơi đùa con tim ai, chắc cũng dễ như trở bàn tay.
Trong mấy tiếng đồng hồ ở Berlin, bỗng thấy thời gian trôi qua thật chóng vánh, bọn họ vẫn chưa kịp định thần thì đã phải quay về sân bay rồi.
Trên đường đi, Tác Dương lấy điện thoại ra chụp lại phong cảnh ngoài cửa sổ xe, rồi mở Weibo ra “check-in” theo thường lệ.
Trong ảnh là một nhà thờ, thật ra cậu thấy tiêng tiếc, khi nãy tham gia hôn lễ kia đã quên chụp hình, dù thế nào nó cũng rất đáng để trở thành kỉ niệm.
Thẩm Huy Minh tò mò hỏi:
– Em đang làm gì thế?
Trước giờ Tác Dương không có ý định giấu diếm tài khoản Weibo của mình, vì hoàn toàn không cần thiết, bởi trong đó toàn là cảnh thành phố thôi chứ có gì đáng ngại đâu.
Nhưng nếu phải tìm cho ra cái gì có thể khiến Tác Dương ngại thì chắc hẳn chính là cái “nghi thức check-in” có vẻ trẻ con và khôi hài trong mắt một số người.
Cậu giơ điện thoại ra trước mặt Thẩm Huy Minh:
– Em đi tới đâu cũng sẽ đăng một tấm như vầy.
Thẩm Huy Minh đưa mắt nhìn, thế mà cũng được gần nghìn bài rồi đấy.
– Thật ra có nhiều nơi trùng lắm – Tác Dương nói – Em bay nhiều năm rồi mà, lúc trước bay nội địa có khi một ngày bay tận hai, ba nơi.
– Chắc mệt lắm nhỉ.
– Nhưng vui lắm – Tác Dương cười bảo – Còn được thưởng thức ẩm thực địa phương nữa.
Có lẽ là khi được làm chuyện mình thích thì dù bận bịu mấy cũng không còn mệt nữa.
Thẩm Huy Minh hiếm khi ngưỡng mộ hay thán phục một người nào đó lắm, nhưng anh thấy Tác Dương là một người sống rất sáng suốt, cậu biết mình muốn cái gì hơn nữa cũng chỉ cần thứ mình muốn mà thôi.
Một người có mục tiêu luôn tràn đầy mê lực.
Đến sân bay thì hai người tạm biệt nhau, Thẩm Huy Minh vẫn chưa đến thời gian làm thủ tục nên anh tìm một tiệm cà phê vừa làm việc vừa chờ đợi.
Có một vài câu nhắn nhủ Tác Dương ngại nói trước mặt Thẩm Huy Minh nên sau khi đi khỏi, cậu gửi tin cho anh:
Mấy tiếng vừa qua em đã rất vui, cảm ơn anh.
Thú thật Tác Dương hơi xấu hổ, Thẩm Huy Minh trăm công nghìn việc, dù cậu không thật sự hiểu hết nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được. Lúc trước cậu đến tiệm cà phê tìm Thẩm Huy Minh thì anh còn nhân lúc đợi cậu để mà đọc văn kiện nữa, điều ấy khiến Tác Dương không yên tâm.
Cậu không thích mắc nợ cho người khác, sợ sẽ lãng phí thì giờ và tình cảm của họ.
Nhưng mà cậu lại không thể thốt nên lời bảo Thẩm Huy Minh đừng nhính thời gian ra cho cậu nữa, vì đột nhiên cậu phát hiện bản thân rất ích kỉ, cậu rất thích được ở cạnh anh.
Cậu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ của hai người, hiển nhiên là cán cân trong lòng cậu đã lệch hẳn về phía Thẩm Huy Minh rồi. Chỉ là bây giờ mà đưa ra quyết định ngay thì quá hấp tấp, Tác Dương cũng có lo lắng của riêng mình.
Cậu lo lắng mình chỉ vì đã lâu không có ai bầu bạn nên nhất thời bị sự dịu dàng của Thẩm Huy Minh hớp hồn mà thôi. Cũng lo rằng Thẩm Huy Minh hiện giờ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, chung đụng lâu cũng sẽ như người khác, rồi cũng sẽ chê cậu nhàm chán vô vị mà thôi.
Đợi thêm một thời gian đi.
Tác Dương hơi thấp thỏm, cậu hy vọng Thẩm Huy Minh kiên nhẫn với cậu thêm một xíu xiu nữa thôi.
Khi Tác Dương thay lại đồng phục mới thốt nhiên nhớ tới cậu quên mất một chuyện, ở chặng bay đến, Thẩm Huy Minh có nhét cho cậu một tờ giấy, sau đó cậu bận này bận kia nên quên khuấy đi mất.
Tác Dương thay đồ xong thì sọt tay vào túi, mò ra tờ giấy được gấp phẳng phiu, sau đó cậu mở ra, đọc xong hàng chữ ấy cậu phì cười.
Thẩm Huy Minh viết: Anh tên Thẩm Huy Minh, rất vui được quen biết em.
Đang diễn vở kịch nào đây?
Tác Dương cười khúc khích.
– Anh Dương, anh cười gì thế? – Một chàng trai chung tổ bay ghé lại xem, kết quả chưa đọc được gì thì Tác Dương đã gấp gọn tờ giấy lại rồi.
– Xì, không cho xem thì thôi – Cậu ta nói – Chắc chắn lại là hành khách nào đó dúi cho anh rồi.
Cậu ta vừa chỉnh trang lại đồng phục vừa lầm bầm:
– Bay chung chuyến với anh thiệt thòi quá!
– Tại sao? – Tác Dương quay đầu lại nhìn.
– Còn tại sao? – Cậu ta bĩu môi hết sức ấm ức – Anh hỏi tại sao ư? Bao nhiêu vẻ tuấn tú phóng khoáng đẹp trai đa tình của em đều bị hào quang của anh lấn át mất rồi! Bay chung với người có nhan sắc thượng thừa nhất hãng thì còn ai nhìn thấy được tầng lớp tầm thường như tụi em chứ!
Tác Dương khẽ cười:
– Tào lao quá.
– Thật mà – Hai người chỉnh trang xong thì cùng nhau ra ngoài – Anh Dương à, chẳng giấu gì anh, lúc mới tới đây em đã yêu thầm anh mấy ngày lận đó!
– … Gì cơ? – Thật tình Tác Dương không thân gì mấy với cậu trai này, hai người bay cùng nhau vài lần rồi nhưng tiếp xúc không bao nhiêu, vả lại cậu không biết cậu ta cũng là gay, nhớ tới cái đêm ở Moscow hai người ở chung phòng, tự dưng thấy rờn rợn.
– Em nói nghiêm túc á – Cậu trai cười hí hí – Nhưng mà anh đừng áp lực quá, bây giờ tình cảm em đối với anh chỉ có sùng bái mà thôi.
Sùng bái?
Tác Dương chợt có cảm giác mình đã tới tuổi trung niên rồi.
– Chủ yếu là do em không dám “chòi mâm son” – Hai người cùng nhau đi họp, cậu ta cứ lải nhải bên tai Tác Dương – Anh gặp được bao nhiêu là ông lớn rồi, tiếp viên hàng không nhỏ bé như em sao sánh với người ta được.
Tác Dương nghe thấy sai sai, cậu nhẹ giọng biện giải:
– Làm gì có chuyện đó.
Cậu ta nghe xong, cười gian xảo, huých vai vào Tác Dương:
– Em thấy hết rồi á nha.
– Thấy gì cơ? – Tác Dương nhíu mày vì khó chịu, rồi mau chóng giãn mày ra ngay.
– Mới nãy anh đi cùng một người đàn ông đúng không? Đẹp trai đó, em đã nhìn thấy anh ta trên máy bay rồi.
Tác Dương hiểu ra ngay, việc cậu đi cùng với Thẩm Huy Minh đã bị nhìn thấy rồi.
Cậu định nói gì đó nhưng bỗng nhiên thấy không cần thiết.
Mình cũng chẳng thân thiết gì với cậu ta, nói nhiều thế làm gì? Dù sao đó cũng là chuyện riêng của cậu, người khác thích nghĩ thế nào thì tùy, cậu không có nghĩa vụ phải giải thích cuộc sống của mình với tất cả mọi người.
Thấy cậu làm thinh nên cậu kia cũng xem như cậu mặc nhận.
– Cho nên em chọn từ bỏ là quyết định rất sáng suốt, với điều kiện của em thế này sao mà tranh giành với người ta được.
– Trong chuyện này không phải dùng điều kiện để so sánh – Giọng Tác Dương hơi lạnh nhạt, tuy cậu chàng kia không nói toạc ra nhưng trong từng câu chữ cũng có ẩn ý xem cậu thành kẻ tiểu nhân hám lợi, điều này khiến cậu không vui, mà dù có không vui thì cậu vẫn khách sáo – Cái cần so sánh là tấm lòng.
Cậu kia còn định nói gì đó nhưng đã bị Tác Dương chặn họng:
– Tiếp viên trưởng tới rồi kia, mau đi họp thôi.
Nói xong Tác Dương bước nhanh về phía tiếp viên trưởng, không cho cậu ta thêm cơ hội nhiều lời.
Vốn dĩ là như vậy mà.
Tác Dương cho rằng trong chuyện tình yêu, đặc biệt là tình yêu của người trưởng thành, đúng là không thể không cân nhắc tới điều kiện của đôi bên, nhưng thứ cần được ưu tiên chẳng lẽ không phải là tấm lòng chân thành sao? Nếu không đủ chân thành thì điều kiện có tốt đến mấy cũng để làm gì đâu?
Trong chuyện tình cảm, thứ cần chia sẻ với nhau không phải là anh có bao nhiêu tiền, bao nhiêu ngôi nhà, bao nhiêu chiếc xe, mà là anh chân thành đến mức nào.
Họp xong Tác Dương móc điện thoại ra, không hề bất ngờ, cậu nhận được tin trả lời của Thẩm Huy Minh.
Anh hồi âm: Người nên nói cảm ơn là anh mới phải, đã lâu lắm rồi anh chưa được nghỉ ngơi.
Tác Dương cười tủm tỉm, không trả lời lại nữa.
Những nhân viên trong tổ bay bắt đầu chuẩn bị, thật ra Tác Dương biết mỗi lần vào giờ này luôn có vô số người đang đợi được lên máy bay, nhưng lần này cảm giác của cậu rất khác, vì trong “vô số người” đó có một người đang đợi máy bay vì cậu.
Khi cậu đứng ở đầu khoang hạng nhất đón khách, tuy biết là không nên nhưng cậu vẫn phân tâm tìm kiếm bóng dáng Thẩm Huy Minh.
Hành khách khoang hạng nhất đã tới, từng người bước lên máy bay, trên môi cậu nở nụ cười chuyên nghiệp, miệng liên tục nói câu thoại được thiết kế sẵn, tất cả đều đâu vào đấy, nhưng cứ tới Thẩm Huy Minh là lại xảy ra sơ suất.
Với những người khác cậu đều chào: Chào anh, chào mừng anh đến với chuyến bay hôm nay.
Nhưng khi Thẩm Huy Minh xuất hiện thì Tác Dương cười rạng rỡ đến mức mắt cũng cong hẳn lên, đôi mắt ấy chỉ nhìn vào anh, cậu nói:
– Chào anh Thẩm, chúc anh buổi tối an lành, hy vọng anh có một chuyến bay tốt đẹp.