Trong lúc đồng nghiệp biểu diễn hướng dẫn an toàn bay thì Tác Dương đang chuẩn bị cho khâu tiếp theo của mình. Đối với cậu mà nói thì chuyến bay hôm nay chẳng khác gì những lần bay trước đó.
Mười chín tiếng đồng hồ, nghe thì có vẻ “vật vã” đấy, nhưng cậu đã quen quá rồi.
Mọi công đoạn cậu đều thuộc nằm lòng, thậm chí còn hình thành cả “kí ức cơ bắp”. Cậu chẳng cần phải suy nghĩ cũng biết được tiếp theo đây mình sẽ làm gì.
Công ty cậu có luật rằng chỉ cần bay đủ số giờ quy định thì sẽ được thăng cấp lên làm ở hạng nhất. Khi mới vào làm cậu đã bay miệt mài nên nhanh chóng được vào nhóm thăng hạng nhất, còn nhận thêm nhiệm vụ đọc thông báo.
– Chào mừng quý khách đến với chuyến bay AS đến New York của hãng hàng không Hoàn Tinh, khoảng cách bay là…
Tác Dương ngồi ở vị trí của mình, một tay cầm sổ, tay còn lại cầm micro, phát thông báo một cách nhuần nhuyễn.
Khi lời thông báo vang lên là mọi người đã biết, cuộc hành trình này sắp chính thức bắt đầu rồi.
Thẩm Huy Minh ngồi trên chiếc ghế dễ chịu của khoang hạng nhất, nhắm mắt nghe thông báo, mới đầu anh chỉ thấy chất giọng của cậu thanh niên này bùi tai quá, vừa trong trẻo lại vừa không có tính công kích, giọng điệu và tốc độ cũng rất vừa phải. Nghe một hồi anh sực nhớ ra sao giọng nói này quen thuộc thế, anh mới nghe thấy vừa nãy đây mà.
Lúc đó khoảng cách giữa anh và cậu tiếp viên kia không quá xa nên có thể nghe được giọng cậu nói.
Hóa ra là cậu ấy.
Thẩm Huy Minh cười nhẹ, thầm nghĩ “Người cũng như giọng”.
Anh bắt đầu suy nghĩ xem nên mở lời thế nào, ít nhất cũng phải tìm được lí do để giữ liên lạc với người ta.
Nhưng mà chuyện này quá là hóc búa với anh, anh có thể tự tin táo bạo trên bàn đàm phán nhưng lại sợ bóng sợ gió trước chuyện này.
Tuy từ nhỏ anh đã sống trong sự khá giả nhưng anh không phải loại công tử quần là áo lượt, anh chưa bao giờ phải làm những thứ như là bắt chuyện với người khác nên chẳng có tí ti kinh nghiệm gì.
Nếu bây giờ máy bay vẫn chưa cất cánh thì anh có thể mở điện thoại ra gọi cho tên “cao thủ tình trường” kia để học hỏi chút kinh nghiệm, nhưng tàu bay đã bắt đầu lăn bánh rồi, anh không làm kịp nữa.
Thẩm Huy Minh mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh của sân bay đang mau chóng lùi về sau.
Trong chuyến bay dài mười chín tiếng sắp tới, liệu anh có cơ hội bắt chuyện với người ta hay không, chuyện này vẫn khó nói lắm.
Làm sao để trao đổi số điện thoại với một chàng tiếp viên xa lạ một cách hợp lý và lịch sự mà vẫn giữ được tôn nghiêm, đó chính là đề tài quan trọng nhất của Thẩm Huy Minh ngày hôm nay.
Sau khi máy bay vào trạng thái bay bằng, các tiếp viên bắt đầu đi phục vụ hành khách.
Khoang hạng nhất trên chuyến bay này tổng cộng chỉ có tám ghế, hơn nữa vẫn chưa ngồi đầy, nên áp lực phục vụ không quá cao.
Tác Dương đi từ hàng đầu tiên hỏi từng yêu cầu của hành khách.
Thẩm Huy Minh nghĩ đây hẳn là cơ hội tốt, khi anh nghe thấy cậu dịu dàng hỏi những người khác cần gì thì anh đã bắt đầu toan tính cho bước tiếp theo.
Khi Tác Dương đi tới, người đàn ông trước mặt cậu hình như đang nghĩ ngợi gì đó, cậu nhẹ giọng bảo:
– Chào anh, xin hỏi anh muốn ăn gì không ạ?
Đúng thật là Thẩm Huy Minh đang thẫn thờ, nhưng mà anh đã thôi nghĩ về cậu tiếp viên kia mà chuyển sang nghĩ về bản thân rồi. Trước khi lên máy bay anh có xem một phần hợp đồng, bây giờ đang nghĩ về nội dung hợp đồng đó.
Giọng của Tác Dương tới vừa đúng lúc, âm điệu và âm lượng đều nhả rất khéo, không vượt quá giới hạn, đủ để “đánh thức” Thẩm Huy Minh mà không dọa anh giật mình.
Thân là con cháu doanh nhân, Thẩm Huy Minh lớn lên trong một gia đình cẩn mực tinh tế, anh quá hiểu cách đối nhân xử thế và đạo làm người. Xung quanh anh cũng toàn là những nhân vật tinh anh, không bàn đến năng lực làm việc, chỉ riêng việc giao tiếp thôi thì EQ cũng đã rất đủ đầy.
Nhưng anh hiếm khi nào gặp được người giống như cậu tiếp viên này lắm, mọi thứ đối với anh quá là vừa đủ, cứ như thể trong thế giới của em có một cái thước đo, từ nụ cười, giọng nói cho đến ánh mắt cũng đều tuân theo một chuẩn mực nhất định.
Kiểu người như em rất thân thiện, nhưng cũng chẳng dễ tiếp cận đâu.
Thẩm Huy Minh nhen nhóm niềm hứng thú với cậu, từ ngoại hình đào sâu tới tính cách.
Anh nhận lấy thực đơn người ta đưa tới, đồng thời giả vờ dửng dưng liếc mắt nhìn lên bảng tên cài trên ngực áo đồng phục cậu.
Thẩm Huy Minh nhìn rõ được tên cậu: Tác Dương.
Anh mím lại nụ cười, ra vẻ điềm tĩnh lật xem thực đơn, chẳng bao lâu đã chọn được rồi.
Vì là chuyến bay sáng nên có phần mỏi mệt, sau khi gọi đồ ăn sáng xong thì Thẩm Huy Minh còn thêm một câu:
– Cho anh một tách cà phê đen trước, cảm ơn em.
Tác Dương cười nhẹ:
– Thưa anh, để bụng đói uống cà phê sẽ kích thích dạ dày, cũng có thể khiến tim đập nhanh hơn.
Thẩm Huy Minh là kiểu người mà mỗi sáng thức dậy, chuyện đầu tiên phải làm là nhấm nháp một tách cà phê, thói quen ấy đã theo anh suốt mười mấy năm. Sáng nay trước khi ra đường vì sợ phiền phức nên chưa uống ở nhà, nhưng khi đến sân bay đã uống rồi.
Anh rất muốn trêu người ta rằng: Bụng này không tính là đói đâu, sáng nay nó đã nốc trước một tách rồi.
Nhưng anh nghĩ một lúc lại thôi, cười bảo:
– Được, vậy thì nghe em, ăn sáng xong rồi mới uống.
Tác Dương mỉm cười với anh:
– Dạ vâng ạ, xin anh đợi một chút.
Tác Dương đi rồi, Thẩm Huy Minh mới thở phào một hơi.
Anh chưa bao giờ có cảm giác căng thẳng khi nói chuyện cùng một người cả, thế mà điều đó mới vừa xảy ra đây thây. Anh cười như tự giễu, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tác Dương luôn làm việc cẩn thận, cậu ghi nhớ tỉ mỉ nhu cầu của từng hành khách, sau đó lần lượt đem tới cho họ.
– Anh ơi, bữa sáng của anh đây ạ – Tác Dương đặt khay ăn lên cái bàn đã được trải sẵn, thậm chí còn chỉnh lại mỗi góc khay sao cho đều.
Thẩm Huy Minh cầm lòng không đặng bèn hỏi một câu:
– Em mắc chứng ám ảnh cưỡng chế à?
Tác Dương giật mình, nhìn sang anh bằng ánh mắt nghi hoặc.
– À, cho anh xin lỗi, anh nói thế có hơi mạo muội quá – Thẩm Huy Minh cười nhẹ với cậu – Vì anh thấy em làm việc rất kĩ tính.
Anh chỉ vào khay ăn:
– Khoảng cách giữa các món cũng đều tăm tắp.
Tác Dương nở một nụ cười:
– Không phải chứng ám ảnh cưỡng chế đâu ạ, là do làm nhiều thành quen thôi
Nói xong, Tác Dương đứng thẳng người dậy, rồi lại nở nụ cười chuyên nghiệp đó:
– Chúc anh dùng bữa ngon miệng ạ.
Khó tiếp cận quá.
Sau khi Tác Dương đi, Thẩm Huy Minh vừa ăn vừa nghĩ về cậu.
Nhưng mà không được bao lâu thì tâm tư của anh lại trở bước về công việc.
Việc rèn luyện và tu dưỡng nghề nghiệp của Tác Dương khiến cậu làm việc tỉ mỉ đến gần như hoàn hảo.
Còn việc rèn luyện và tu dưỡng nghề nghiệp của Thẩm Huy Minh thì khiến anh không thể dành quá nhiều tâm sức cho một việc không thu được lợi ích.
Ăn xong bữa sáng, Thẩm Huy Minh ấn nút gọi tiếp viên, bảo người ta tới dọn khay ăn, lần này anh không chủ động bắt chuyện với Tác Dương nữa, người ta cũng chỉ nói với anh những câu thoại chuyên nghiệp không có chút tình cảm nào sau đó dọn dẹp bàn ăn rồi bỏ đi vậy thôi.
Thẩm Huy Minh nhún vai, anh thấy tiếng sét ái tình của mình có khả năng sẽ lụi tắt như thế.
Máy bay xuyên qua những tầng mây, Thẩm Huy Minh đưa mắt ra ngoài cửa sổ thả lỏng vài giây sau đó cầm laptop lên tiếp tục xem hợp đồng.
Lần này đi New York anh có một cuộc hợp tác rất quan trọng, trợ lý đã đến trước một ngày rồi, chỉ còn đợi anh tới nữa thôi.
Chuyến bay dài mười chín tiếng đối với người bình thường vô cùng vất vả, nhưng đối với những người đã quá quen thuộc như Tác Dương thì không ai tìm được xíu nét mỏi mệt nào trên gương mặt họ.
Những tưởng rằng chặng bay này sẽ gian nan lắm, nhưng khi chú tâm vào công việc, thỉnh thoảng hưởng thụ đôi ba giấc chợp mắt nghỉ ngơi, Thẩm Huy Minh lại thấy thời gian ôi sao mà trôi nhanh quá.
Khi máy bay gần hạ cánh thì anh đã không còn chú ý tới Tác Dương nữa rồi, chỉ liếc thêm vài ba lần mỗi khi người ta đi ngang qua.
Anh rất bận, người ta cũng chẳng rảnh rang gì.
Tò mò đó, rung động đó, nhưng đối với những người như bọn họ thì dường như tình yêu chẳng phải nhu yếu phẩm, quan trọng nhất vẫn là công việc.
Thẩm Huy Minh tưởng rằng giữa hai người tới đây là hết rồi, trước khi máy bay hạ cánh anh lại lần nữa hưởng thụ màn “mát-xa lỗ tai” trong loa thông báo, sau đó đợi máy bay đáp xuống đất, anh và cậu chàng thanh tú kia sẽ “đường ai nấy đi”.
Như thể anh đang diễn một màn kịch vậy, thời gian đã điểm, nên hạ màn nhung rồi. Dẫu có tiếc nuối nhưng cuộc đời là thế mà, là vô số những chữ “đáng tiếc”, “lưu luyến” chồng lặp lên nhau, thêm một lần nữa cũng vậy thôi.
Chuyến bay mười chín tiếng đồng hồ đã kết thúc, Thẩm Huy Minh mệt đến nỗi hai bên huyệt thái dương cứ nhảy tưng tưng suốt.
Lúc xuống máy bay, Tác Dương đứng ở cửa ra nói lời tạm biệt với từng người một, Thẩm Huy Minh liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt hai người chạm nhau rồi cùng nở nụ cười.
Vẫn là nụ cười xinh đẹp tiêu chuẩn đó, không hề có bất kì sắc thái hay tình cảm cá nhân.
Thẩm Huy Minh đi ngang qua trước mặt cậu, chuẩn bị đi lấy hành lý.
Nhưng ngay lúc đợi lấy hành lý thì Thẩm Huy Minh đột nhiên phát hiện bao da đựng vé của mình biến mất, anh cố gắng nhớ lại, nghĩ rằng có thể mình đã làm rơi trên máy bay rồi.
Anh đang rất mệt nhưng không thể không quay lại vào trong, định đến quầy tư vấn hỏi thử.
Khi anh vừa xoay người lại thì thấy Tác Dương đang bước nhanh về phía mình.
– Anh Thẩm ơi, đây là bao da đựng vé của anh phải không? – Tác Dương đi nhanh quá nên phải hổn hển.
Thẩm Huy Minh cười:
– Phải, là của anh.
Anh nhận lấy nó, nói với Tác Dương:
– Anh đang định vào trong tìm.
– Anh vừa xuống máy bay là em đã phát hiện ra rồi, mà anh đi nhanh quá, cũng may vẫn đuổi kịp – Tác Dương cười với anh – Chúc hành trình tiếp theo của anh được suôn sẻ, em vào trong trước đây ạ.
– Ấy gượm đã! – Thẩm Huy Minh thậm chí chưa kịp nghĩ gì đã gọi cậu lại trong vô thức.
– Em tên Tác Dương phải không?
Tác Dương cười nhẹ rồi gật đầu.
– Em cho anh số điện thoại đi – Thẩm Huy Minh nói – Sau này anh sẽ tìm dịp cảm ơn em.