Thật ra Tác Dương không lo lắng sau này bọn họ không còn cơ hội gặp mặt nữa, tuy cậu chưa coi phim thần tượng nhưng nghĩ cũng biết, khi Thẩm Huy Minh đề ra vụ cá cược này thì chắc chắn anh đã mưu tính nước cờ tiếp theo rồi. Cả hai người đều biết, chỉ cần Thẩm Huy Minh có lòng thì muốn nghe ngóng lịch trình bay của Tác Dương không hề khó, dù gì cũng có Chu Mạt kia mà.
Nhưng mà Thẩm Huy Minh thật sự khiến người ta đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nửa tháng trôi qua rồi mà ngoại trừ những tin nhắn trao đổi tiến độ đọc sách và bàn luận về những câu nói tâm đắc thì anh hầu như không có hành động gì khác, mà tin nhắn thì cũng không gửi hàng ngày.
Trong khoảng thời gian này Tác Dương đã bay hai chuyến đến Rio de Janeiro và hai chuyến đến New York, quỹ thời gian còn lại đều là những chặng bay ngắn.
Những lúc nghỉ ngơi cậu cũng sẽ lấy quyển sách kia ra đọc, dùng thẻ đánh dấu sách kẹp vào trang mà Thẩm Huy Minh “báo cáo”, nhưng cậu cũng chẳng đọc mấy.
Một là không có thì giờ, hai là không có hứng.
Cậu phát hiện mình hoàn toàn bị Thẩm Huy Minh chiếm mất tâm trí rồi, chỉ cần thư thả một chút, cầm quyển sách kia lên, là trong đầu chỉ toàn là anh mà thôi.
Nhưng không phải là nhớ, chưa đến mức đó, chỉ thấy hơi nghi hoặc.
Lần này Thẩm Huy Minh có chiến thuật gì đây?
Cậu không tài nào đoán ra cả.
Thú thật chuyện này khiến Tác Dương khá đau đầu, muốn chơi chiêu anh tới tôi đi cũng được thôi, nhưng anh muốn giở trò tâm cơ với tôi thì đừng hòng.
Vì thế sau này hễ thấy tin nhắn của Thẩm Huy Minh là cậu không thèm trả lời nữa.
Không trả lời tin nhắn nhưng chẳng thể ngăn nổi những nghĩ suy.
Trước giờ Tác Dương không thích suy xét mọi người, lòng người khó đoán lắm, cùng một loại gạo nuôi ra mấy trăm loại người, huống hồ cậu còn cảm thấy cậu và Thẩm Huy Minh ăn hai loại gạo khác nhau. Một vấn đề mà triết học gia còn không tìm ra được nguyên cớ thì cậu cũng chẳng thiết tha làm gì.
Nhưng đó là lúc trước thôi, mấy ngày gần đây thì Tác Dương đã hoàn toàn lật ngược quan niệm vốn có của mình.
Lòng người khó đoán nhưng hành vi của họ thì có thể phân tích được, mục đích của Thẩm Huy Minh rất rõ ràng, vì muốn đạt được mục đích nên sử dụng một vài thủ đoạn, chẳng phải đây gọi là “chú trọng vào kết quả” ư? Khi Tác Dương nghĩ đến vấn đề này thì cậu hơi thất vọng, trong những lần gặp Thẩm Huy Minh trước đây, cậu tiếp nhận anh quá dễ dàng, hơn nữa đúc kết dựa vào kinh nghiệm mấy năm qua thì cậu đã cho rằng anh là loại hình mà cậu muốn hẹn hò.
Nhưng mà cậu quên rằng, Thẩm Huy Minh là một doanh nhân, cậu lại đi bàn luận binh pháp với một doanh nhân đầy khôn khéo thì chẳng phải là tự chuốc khổ vào thân hay sao.
Tác Dương nghĩ kĩ thì bực bội một chốc, sau đó quyết định tắm táp để đi ngủ.
Đột nhiên cậu phát hiện, thông qua chuyện này mà mình đã “khôn ra”, cũng không tính là thiệt thòi lắm.
Tắm xong đi ra thì đúng lúc điện thoại reo lên.
Chu Mạt gọi tới hỏi tiến độ giữa cậu và Giang Đồng Ngạn.
Tác Dương vừa lau tóc vừa cười bảo:
– Sau dịp đó không còn liên lạc gì nữa.
– Không liên lạc ư? – Chu Mạt hơi kinh ngạc – Sao vậy được, em nhớ lúc đó anh ta nói với em là có ấn tượng rất tốt về anh mà!
– Người ta nói gì em cũng tin à? Em có nói xấu bạn của anh trước mặt anh không?
– Chậc chậc, mắt nhìn của tên Giang Đồng Ngạn này kém quá, hàng cực phẩm như anh để trước mặt rồi mà còn không biết nắm bắt, chán đời ghê.
Tác Dương ngồi bên cửa sổ hắt nắng bật cười.
– Hôm nay anh được nghỉ hả?
Nghe thấy Chu Mạt hỏi thế bỗng dưng tác động đến dây thần kinh của Tác Dương, có khi nào Thẩm Huy Minh đã bắt đầu hành động rồi không?
– Ừm, chiều mai bay.
– Vậy tối nay ăn cơm với em không? – Chu Mạt nói – Lão Trình đi công tác rồi, hơn một tuần liền, em chăn đơn gối chiếc cô đơn quá chừng.
– Anh ta đi hơn một tuần rồi mà giờ em mới nhớ tới anh á? – Tác Dương cố ý trêu cậu ta – Anh thấy em cũng không cô đơn gì mấy.
Ở đầu dây bên kia Chu Mạt phá lên cười:
– Làm gì có, tại em sợ anh bận mà, sợ anh nghỉ ngơi không đủ nên có dám tìm anh đâu!
Đối với Tác Dương mà nói thì Chu Mạt là người duy nhất hẹn cậu mà không bị cậu từ chối.
– Được rồi, mấy giờ, ở đâu?
– Anh đến nhà em đi, dạo này em học nấu ăn, lấy anh ra tập luyện.
Biết làm thế nào đây? Đồng ý thôi chứ sao.
Tác Dương nói với cậu là mình đánh một giấc trước sau đó mới tới, hai người chốt kèo như thế.
Sau khi cúp điện thoại, Tác Dương nhận ra Chu Mạt không hề hỏi cậu về lịch trình chuyến bay của cậu, vì thế cậu tự giễu về sự chờ mong của mình, nhưng trước khi ngủ vẫn nghĩ, có khi đến tối mới hỏi thì sao?
Bất kể cậu có thừa nhận hay không thì vụ đánh cược kia vẫn có ảnh hưởng tới Tác Dương, giống như có người giấu một viên kim cương trong mặt nước yên ả, trông bề ngoài thì bình thường nhưng thực tế thì dưới mặt hồ đã cuộn trào sóng ngầm.
Mọi chờ mong của Tác Dương về Thẩm Huy Minh đều vụt tắt, bởi khi cậu ăn tối với Chu Mạt thì cậu ta cũng không hề dò la gì về lịch bay của cậu. Hai người hàn huyên về một số việc lông gà vỏ tỏi trong cuộc sống, cậu không kể cho Chu Mạt nghe về những chuyện giữa mình với Thẩm Huy Minh, chuyện này cũng khó nói lắm.
Ăn cơm xong Chu Mạt muốn rủ Tác Dương tới quán bar nhưng kết quả là bị Tác Dương từ chối.
Tuy biết mình sẽ không uống say mèm như đợt trước nữa nhưng dù sao chiều mai cũng phải đi làm, cậu không muốn thác loạn với Chu Mạt đến thâu đêm đâu.
Cậu không đi nhưng Chu Mạt ở nhà quá chán nên quá giang cậu đến quán bar một mình.
Trên đường đi có chuyện trò một chút về cuộc sống cá nhân. Những chuyện thế này Tác Dương chả bao giờ kể cho ai nghe cả, nhưng nếu như là Chu Mạt thì cũng có thể hàn huyên dăm ba câu.
Chu Mạt thắc mắc không hiểu tại sao cậu và Giang Đồng Ngạn lại bất thành, còn Tác Dương lại thấy chuyện đó rất bình thường, cậu cũng có phải “nhân dân tệ” đâu, làm sao mà ai gặp cũng mê được.
– Vậy còn Thẩm Huy Minh thì sao? – Đột nhiên Chu Mạt nhắc tới người đàn ông ấy – Em nhớ lần trước hai người còn khiêu vũ với nhau nữa mà.
Nhắc đến Thẩm Huy Minh thì Tác Dương càng chẳng hé môi nửa lời.
Chu Mạt đã quen với điệu bộ đó của cậu nên cũng chẳng để bụng, đến trước cửa quán bar, Chu Mạt xuống xe cười khúc khích đùa:
– Anh hai của em ơi, người trưởng thành cũng cần nêm chút gia vị sinh hoạt tình dục chứ, không thì sẽ rối loạn nội tiết đấy.
Tác Dương phì cười rồi phất tay bảo cậu ta nhớ cẩn thận, chơi xong nhớ về nhà sớm.
Nhìn Chu Mạt vào quán bar, Tác Dương đóng cửa sổ xe lại rồi lái về nhà.
Hai bên con đường này toàn là quán bar, lúc trước bọn cậu cũng từng ghé chơi vài quán trong số này rồi.
Đã một thời gian Tác Dương chưa đến quán bar để uống rượu, cuộc sống ngày càng thanh đạm, đừng nói là sinh hoạt tình dục, đến cả suy nghĩ về tình dục cậu cũng…
Trước mặt là đèn đỏ, Tác Dương phanh kít lại.
Nghĩ đến tình dục, cậu đang định giễu mình đến cả ý niệm tình dục còn chẳng có, nhưng cậu sực nhớ cách đây không lâu, vào tối hôm sinh nhật Chu Mạt, sau khi uống say về nhà, cậu đã nảy sinh suy nghĩ đó nhờ một cuộc điện thoại của Thẩm Huy Minh.
Thẩm Huy Minh.
Thẩm Huy Minh.
Đến bao giờ mới thôi đây.
Tác Dương thấy bực bội làm sao, định tìm nơi nào đó uống một ly nhưng vừa ngẩng đầu lên thì đèn xanh, cuối cùng đành lái về nhà.
Cái cảm giác bị người ta quấy phá tâm trí rất khó chịu, Tác Dương nghĩ mình cần phải tìm biện pháp gì đó.
Hơn hai giờ sáng Thẩm Huy Minh nhắn tin cho Tác Dương, nội dung là: Bây giờ đã có thời gian đọc cuốn sách đó một cách chỉn chu rồi.
Lúc này Tác Dương vẫn chưa ngủ, hồi chiều đã chợp mắt một giấc rồi nên tối đến bị mất ngủ.
Cậu đang ngồi trên bàn đọc quyển “Luận về yêu” kia thì nhận được tin nhắn của Thẩm Huy Minh.
Đã qua ba ngày kể từ tin nhắn cuối của Thẩm Huy Minh, còn kể từ lần cuối cậu hồi âm thì đã là một tuần rồi.
Tác Dương đọc tin nhắn của anh xong định không trả lời nhưng đêm khuya thanh vắng, con người cũng dễ xuôi theo cảm tính hơn.
Cậu nhắn: Sao vậy? Cuối cùng anh cũng được nghỉ ngơi rồi à?
Thẩm Huy Minh không ngờ cậu sẽ trả lời, dù sao cũng khuya thế này rồi, nếu không phải trên máy bay thì đáng lẽ cũng đang ngủ chứ.
Thẩm Huy Minh đọc được tin nhắn thì mỉm cười, đáp lại: Bây giờ em có tiện nói chuyện điện thoại không?
Anh gửi xong thì mấy phút sau Tác Dương gọi tới.
Bản thân Tác Dương cũng thấy bất ngờ, trong lịch sử cuộc gọi của cậu thì ngoại trừ ba mẹ ra chỉ còn có Chu Mạt thôi, đồng nghiệp với nhau cũng toàn nhắn qua WeChat, mà cũng toàn chuyện liên quan tới công việc chứ chả bao giờ gọi điện nói chuyện phiếm cả.
Vốn dĩ cậu đang hơi giận hờn Thẩm Huy Minh nhưng mà vẫn gọi sang.
Đáng lẽ cậu nên giả vờ ngủ, cũng đừng nên trả lời tin nhắn.
– Muộn thế này sao vẫn chưa ngủ?
Giọng Thẩm Huy Minh truyền từ đầu dây bên kia khiến Tác Dương thấy hơi khó tin, chất giọng của người đàn ông này như chứa đựng một thứ ma lực gì đó, cứ tới đêm khuya là lại trở nên quyến rũ lạ thường.
Trước giờ Tác Dương rất khó bị người khác thu hút, nhưng con người luôn có thứ mình không thể chống cự được.
Cậu đứng dậy, đi tới ban công mở cửa sổ ra, nhoài người trên bệ cửa hóng gió mát đầu thu nói với Thẩm Huy Minh:
– Buổi chiều ngủ rồi, giờ ngủ không nổi nữa.
– Gần đây em sao rồi? Vẫn bận hả?
Tác Dương cười:
– Em vẫn thế thôi, còn anh thì sao, bận lắm à?
Thẩm Huy Minh nghe thấy tiếng cười của cậu nên cũng cười theo:
– Ừ, bận đến nỗi bỏ quên cả em.
Ánh mắt Tác Dương chớp sáng một cái, nhưng lại giữ im lặng.
– Nhưng mà khoảng thời gian tới thì chắc sẽ rảnh lắm đây – Thẩm Huy Minh nói – Anh đã xử lý hết mọi chuyện cần xử lý rồi, bây giờ thì phải xử lý đến chuyện của bản thân.
Tác Dương tưởng là anh nói đến chuyện của hai người.
– Cho nên là… cuộc hẹn của chúng ta chắc phải trì hoãn thêm nữa rồi.
– Ý anh là sao cơ?
Thẩm Huy Minh thở dài thườn thượt:
– Nếu anh nói em biết là bây giờ anh đang ở bệnh viện thì liệu em có nghi ngờ anh sử dụng khổ nhục kế không?
– Bệnh viện ư? – Hai giờ sáng mà còn ở bệnh viện sao?
– Ừm, dạo trước làm việc hăng quá, không liên lạc gì với em được – Thẩm Huy Minh tránh nặng tìm nhẹ – Bây giờ cuối cùng cũng xong rồi, vì muốn gia tăng tinh thần để hẹn hò với em nên đã làm chút tiểu xảo.
Tác Dương bật cười:
– Sao thế? Anh Thẩm còn đi phẫu thuật thẩm mỹ cơ à?
– Em thấy anh cần cái đó à? – Thẩm Huy Minh thích nghe Tác Dương bông đùa – Anh vẫn tự tin với ngoại hình của mình lắm đấy nhá.
Dường như mọi bực bội lúc trước đều bị cơn gió đêm nay thổi bay sạch trơn rồi.
Tác Dương hỏi:
– Anh không định nói em biết nguyên nhân anh đi bệnh viện à?
– Muốn nói lắm chứ, nhưng sợ em nghĩ anh dùng khổ nhục kế – Thẩm Huy Minh nói – Anh không phải người thèm sự thương hại đâu.
– Sao anh dám chắc em sẽ thương hại anh? Em cũng không phải thánh mẫu gặp ai cũng tỏ lòng xót thương đâu.
– Anh làm tiểu phẫu dạ dày – Thẩm Huy Minh nói – Hôm nay là ngày thứ ba rồi, vừa đỡ đỡ chút là nhắn tin với em ngay, cảm động chưa? Muốn thương xót anh xíu nào không?
Tác Dương không ngờ mấy ngày không liên lạc là do Thẩm Huy Minh vào viện, đột nhiên thấy những phỏng đoán vớ vẩn của mình bỉ ổi quá.
– Có xiu xíu rồi đó – Tác Dương nói – Vậy cần em đến thăm không?
– Nếu em muốn – Thẩm Huy Minh khẽ cười – Nhưng mà, thăm bệnh là thăm bệnh thôi nhá, không tính là hẹn hò đâu, vụ cá cược của chúng ta vẫn phải tiếp tục.