Cây bút chì của tôi đột ngột dừng lại. Tôi cố gắng tập trung vào các phương trình tích phân của mình, nhưng tôi lại không thể tập trung vào bất cứ thứ gì trên trang giấy. Chưa ai ngoài nhà trị liệu ngôn ngữ đã từng nói toạc ra và hỏi tôi về chứng nói lắp của tôi. Tôi không sẵn sàng để trả lời, đặc biệt là bởi tôi không biết tại sao mình lại bị nói lắp. Nó y như việc tôi là ai, tôi được sinh ra như thế nào và vô vàn những cái khác.
Trước khi Carlos hỏi về chứng nói lắp của tôi, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là việc chúng tôi gần như đã hôn nhau. Hơi thở nóng bỏng của cậu ta làm da tôi nóng bừng và khiến bụng tôi nhộn nhạo. Nhưng cậu ta chỉ đang bỡn cợt tôi mà thôi. Tôi biết điều đó và cậu ta cũng thế. Bởi vậy, nhiều như việc tôi muốn liều lĩnh quay đầu và khám phá việc môi cậu ấy đặt trên môi tôi, tôi không muốn phản bội lại chính bản thân mình.
Tôi nhét tất cả mọi thứ vào ba lô của mình, sau đó đeo túi lên vai và đi thẳng xuống núi.
Tôi đi rất nhanh, hy vọng cậu ta bị rơi lại đủ xa đằng sau để phải tập trung vào việc bắt kịp và không hỏi thêm gì tôi. Tôi đã mắc sai lầm lớn khi đưa cậu ta đến đây. Điều này thật là bốc đồng và ngu ngốc. Tệ nhất là tôi không hề mong muốn hôn cậu ta hơn bất kỳ điều gì trên thế giới này ngay trước khi cậu ta hỏi tôi về chứng nói lắp.
Tôi băng qua cây cầu cầu bắc ngang qua Boulder Creek và tiến thẳng về xe của mình. Tôi với vào ba lô để lấy chìa khóa xe, nhưng rồi nhận ra rằng Carlos đang giữ nó. Tôi giơ tay ra.
Cậu ta không đưa chìa khóa cho tôi. Thay vào đó, cậu ta dựa vào xe. “Tớ sẽ làm một thỏa thuận với cậu.”
“Tớ không làm thỏa thuận nào hết.”
“Mọi người đều thỏa thuận, Kiara. Ngay cả những cô gái thông minh bị nói lắp.”
Tôi không ngờ là cậu ta lại đề cập đến điều này một lần nữa. Tôi quay đầu và đi bộ về nhà. Carlos nên lái xe trở về, bởi họ sẽ kéo nó đi nếu nó đậu ở đó cả đêm.
Tôi lại nghe thấy Carlos chửi thề lần nữa. “Quay lại đây đi,” cậu ta nói.
Tôi tiếp tục đi.
Tôi nghe thấy tiếng lốp xe mình xoay vòng trên đá sỏi ở phía sau. Carlos lái xe đến bên cạnh tôi. Cậu ta đã mặc lại áo sơ mi, điều này thật tốt bởi tôi bị phân tâm khi cậu ta ở trần.
“Lên đi, Kiara.”
Khi tôi tiếp tục đi, cậu ta tiến dần chiếc xe về phía trước. “Rồi cậu sẽ vướng vào một vụ tai nạn thôi.” Tôi nói.
“Trông tôi giống như đang bận tâm về điều đó lắm sao?”
Tôi liếc về phía cậu ta. “Không, nhưng tôi thì có. Tôi yêu chiếc xe của mình.”
Ai đó đang nhấn còi phía sau. Cậu ta không hề ngần ngại và tiếp tục để xe di chuyển chầm chậm bên cạnh tôi. Ở chỗ rẽ đầu tiên của đoạn đường, cậu ta rít lên và ngắt lời tôi. “Đừng thử tớ,” cậu ta nói. “Nếu cậu không lên xe ngay bây giờ, tôi sẽ đi ra và bắt cậu lên.” Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm, cơ dưới quai hàm của cậu ta giật giật. “Nếu cậu lên, tôi sẽ rửa xe của cậu.”
“Tôi vừa mới rửa nó xong.”
“Tôi sẽ làm việc vặt trong vòng một tuần,” cậu ta nói.
“Tôi không… Tôi không ngại làm việc vặt.” Tôi nói với cậu ta.
“Tôi sẽ để em trai của cậu đá vào lưới của tôi và sẽ chơi với những con búp bê G.I. Joe của nó.”
Mỗi ngày Brandon đều cố đá vào lưới của Carlos, nhưng không thành công. Em trai của tôi rất thích đánh bại Carlos. “Được thôi,” Tôi nói. “Nhưng tôi lái.”
Cậu ta trượt qua hộp giữa ô tô và nhảy qua ghế phụ lái trong khi tôi lái xe. Khi tôi nhìn lướt qua cậu ta, tôi không thể không để ý đến cái nhìn đắc thắng trên gương mặt cậu ta.
“Cậu có biết vấn đề của cậu là gì không?” Tôi không hề ngạc nhiên khi cậu ta không đợi tôi phản ứng lại trước khi đánh giá tôi. “Cậu làm quá mọi chuyện lên. Chẳng hạn như nụ hôn. Cậu có thể nghĩ rằng nếu cậu hôn ai đó thì nó được xem là một thứ gì đó lớn lao.”
“Tôi chỉ không đi xung quanh và hôn người khác để đùa giỡn như cậu.”
“Tại sao lại không? Kiara, không ai nói với cậu rằng cuộc sống là để tận hưởng sao?”
“Tôi có được niềm vui theo những cách khác.”
“Ồ, làm ơn đi mà.” Cậu ta nói với vẻ hoàn toàn hoài nghi. “Cậu đã từng hút cỏ chưa?”
Tôi lắc đầu.
“Thế dùng thuốc lắc?”
Môi trên của tôi xoắn lại trong sự ghê tởm.
“Làm tình hoang dại trên đỉnh núi?” cậu ta hỏi.
“Cậu có cái nhìn điên rồ về niềm vui đấy, Carlos.”
Cậu ta lắc đầu. “Được rồi, cô gái. Thế cậu nghĩ như thế nào về niềm vui? Đi bộ lên núi? Làm bài tập về nhà? Hay xem Madison lấy cậu ra làm trò hề trên lớp? Tôi đã nghe về điều đó, cậu biết đấy.”
Tôi tấp xe vào lề đường, những cái lốp xe giẻ rách của tôi rít lên rồi dừng lại. “Thô lỗ… Không làm c-c-cậu…” Tôi đang bị vấp. Tôi chịu đựng, rồi hít một hơi thật sâu. Tôi hy vọng sự hoảng loạn và thất vọng không hiện lên gương mặt khi tôi nói vấp. Tôi biết khi nào nó đến, nhưng tôi không thể làm nó dừng lại “…kẻ vô lại.”
“Tôi không cố là một tên vô lại, Kiara. Nhìn đi, cậu đánh giá hoàn toàn sai về tôi. Mục tiêu của tôi là trở thành một kẻ lừa đảo.” Cậu ta cười to đầy đắc ý.
Tôi lắc đầu trong sự thất vọng và lái xe trở lại trên đường. Về nhà, tôi thấy bố đang chơi với Brandon ở sân sau.
“Hai đứa vừa đi đâu đấy?” bố tôi hỏi.
“Kiara đưa cháu đi bộ đường dài.” Carlos đáp. “Phải không, K?”
“Thực hành một chút sao?” Bố tôi hỏi tôi, rồi giải thích với Carlos, “Bọn chú định đi cắm trại gia đình.”
“Dick, cháu không đi bộ hay cắm trại.”
“Nhưng cậu ấy chơi bóng đá.” Tôi nghiêng đầu mỉm cười. “Không phải là cậu đã nói với tôi là cậu sắp liều chết để chơi với Brandon sao?”
“Tôi gần như quên mất,” Carlos nói, nụ cười đắc ý đã biến mất.
“Ồ, tuyệt,” bố tôi nói, vỗ nhẹ vào Carlos. “Điều này sẽ có ý nghĩa lớn với nó. Bran, con sẵn sàng chơi bóng với Carlos chưa?”
Chúng tôi đều nhìn cậu em trai đang vội vàng đặt ra mục tiêu. “Tuyệt quá! Carlos, hôm nay em sẽ đánh bại anh cho mà xem.”
“Quên đi, chàng trai.” Carlos đá quả bóng và bắt đầu nảy nó lên xuống bằng đầu gối như một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp. Dù cậu ta đã từng khẳng định trước đây, cậu ấy chắc chắn đã chơi rất nhiều.
“Em đã luyện tập cùng với bố,” Bran gọi “Em sẵn sàng đấu với anh.”
Luyện tập hay không đi chăng nữa thì em trai tôi không có cơ hội để chống lại Carlos trừ khi cậu ấy cố ý để nó thắng. Tôi không thể đợi được để nhìn thấy sự thắng lợi trên khuôn mặt của em trai mình khi nó vượt qua Carlos và ghi bàn. Tôi ngồi trên sân trong và xem họ làm nóng người.
“Cậu không cần làm bài tập về nhà sao?” Carlos hỏi.
Tôi lắc đầu.
Cậu ấy chắc chắn đang cố thách đấu tôi trong trò chơi nhỏ này của những kẻ chiếm thế thượng phong. “Tớ nghĩ là tớ thấy một vài cây cỏ dại mà cậu không thấy khi ở bên đó,” Carlos nói.
“Kiara, chơi với bọn em đi!” Brandon làm ầm lên.
“Cô ấy bận rồi,” Carlos nói.
Brandon nhìn tôi đầy bối rối. “Chị ấy chỉ ngồi nhìn chúng ta. Sao mà chị ấy có thể bận được?”
Lúc này Carlos đang cặp bóng dưới nách của cậu ấy.
“Chị sẽ chỉ xem mà thôi,” Tôi nói.
“Thôi nào,” Brandon nói, rồi chạy về phía tôi. Nó nắm lấy tay tôi và lôi kéo tôi cho đến khi tôi đứng dậy. “Chơi cùng với bọn em đi mà.”
“Có thể cô ấy không biết cách làm thể nào để chơi bóng cũng nên,” Carlos nói với em trai tôi.
“Chắc chắn chị ấy biết. Đưa quả bóng cho chị ấy đi ạ.”
Carlos đá nó cho tôi. Tôi rê bóng bằng đầu gối, rồi đá qua đầu mình ngược trở lại cho cậu ấy. Cậu ấy trông có vẻ choáng váng. Và bị ấn tượng, Trong một khoảng khắc xuất thần hiếm hoi, tôi phủi đi bụi bẩn vô hình trên vai mình.
“Ngạc nhiên thật, ngạc nhiên thật, Kiara có thể rê bóng cơ đấy,” Carlos nói khi cậu ấy đặt mình đứng trước cầu môn. “Cậu đã không nói cho tớ biết điều đó. Xem cậu cố gắng vượt qua tớ kìa.”
Khi tôi lại có bóng, tôi đá nó đến cho Brandon. Nó đá bóng trở lại, rồi tôi đá mạnh vào khung thành.
Tốt thôi, tôi không hề ngạc nhiên khi Carlos dễ dàng chặn nó lại. Nhưng lúc này đây cậu ấy đang phủi bụi vô hình trên vai của cậu ấy như tôi đã từng làm và tôi cảm thấy hối tiếc vì đã không lao vào tấn công cậu ta. “Cần một cơ hội thứ hai không?” cậu ấy hỏi.
“Có thể là vào một ngày nào đó khác chăng,” tôi nói với cậu ấy. Tôi không chắc rằng tôi đang nói về nụ hôn suýt nữa đó hay là về bóng đá.
Lông mày của Carlos chau lại, và tôi nghĩ là cậu ấy nhận ra câu nói nước đôi của tôi. “Tớ sẽ mong đợi thách thức.”
“Đến lượt em!” Brandon hét lên.
Carlos đặt mình trước khung thành và ngả người, tập trung “Em có ba cơ hội, nhưng đối mặt với sự thật đi, Brandon. Em không đủ giỏi.”
Ngay lập tức, lưỡi em trai tôi lè ra một bên miệng. Nó đang trong chế độ cạnh tranh. Tôi chắc chắn rằng khi nó lớn lên thì nó sẽ trở thành một đối thủ cạnh tranh lớn với Carlos.
Em trai tôi đặt quả bóng xuống và lùi lại năm bước, đếm từng bước một. Nó khuỵu một bên chân xuống như thể nó là một tay golf đang ngắm một cú đánh. Liệu Carlos sẽ để nó thắng chứ? Tôi không thấy một tín hiệu hay dấu hiệu nào từ cậu ấy rằng thỏa thuận nhỏ của chúng tôi vẫn diễn ra, và cậu ấy trông như đang quyết tâm để chặn bóng của em trai tôi.
“Từ bỏ đi, cachorro. Em sẽ không bao giờ vượt qua được anh đâu, và sau đó em sẽ gọi anh là người nắm giữ khung thành – bậc thầy – mạnh mẽ … một Carlos Fuentes duy nhất!”
Sự chế giễu của cậu ấy làm em tôi càng quyết tâm hơn, môi nó bặm chặt lại và hai tay nó cuộn chặt lại hai bên. Nó đá quả bóng với sức lực mạnh nhất mà một đứa trẻ sáu tuổi có thể làm, thậm chí lẩm bẩm khi chân nó chạm vào quả bóng. Nó bay vèo trong không trung.
Carlos bay lên không trung để bắt nó …
Và chệch mất chỉ một inch. Tuyệt vời hơn nữa là Carlos ngã và cuộn lưng lại khi cậu ấy ngã xuống nền đất.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy biểu hiện chiến thắng trên gương mặt em trai mình. “Em đã làm được!” nó hét lên. “Em đã làm được rồi, thậm chí là ở lần thử đầu tiên!” Nó chạy tới bên tôi và đập tay mạnh với tôi, rồi nhảy lên lưng của Carlos. “Em đã làm được điều đó! Đã làm được rồi!”
Carlos rên lên “Em đã từng nghe nói về một người chiến thắng đau đớn chưa hả?”
“Chưa từng.” Brandon cúi xuống tai của Carlos. “Điều này có nghĩa là anh sẽ chơi G.I. Joe với em vào tối nay.”
“Chúng ta có thể chơi lại được không?” Carlos hỏi. “Giống như hai trên ba, hoặc ba trong số năm?”
“Không đời nào, José.”
“Tên anh là Carlos chứ không phải José,” Carlos nói nhưng Brandon không hề nghe. Nó chạy vào nhà và nói với bố mẹ tôi rằng nó đã đánh bại Carlos.
Carlos vẫn ngồi trên mặt đất khi tôi quỷ xuống cạnh cậu ấy. “Cậu muốn gì?” cậu ấy hỏi.
“Nói cảm ơn.”
“Để làm gì cơ chứ?”
“Giữ lời hứa bằng cách để Brandon đánh bại cậu. Cậu hầu như đã thành công là một tên đểu cáng trong phần lớn thời gian, nhưng cậu có tiềm năng.”
“Của cái gì cơ?”
Tôi nhún vai. “Một người tử tế.”