Quỷ Huynh

chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

_Lão gia, ả ta đã trở lại,tôi nhìn thấy ả. Thật mà.

Dì Hai cúi đầu nhìn Ngụy Thường Đức,hai mắt Ngụy Thường Đức mở thật lớn,như là kinh hách.

_Nhất định là là ả ta trở về báo thù, lão gia…

_”Bà…Bà…” Ngụy Thường Đức nhìn về phía dì Hai,nghẹn ngào mở miệng “Cô..Cô ấy đến đây?” ánh mắt đục ngầu dường như chứa đầy bi thương, áy náy cùng sợ hãi, đôi tay cũng theo đó mà run rẩy.

Dì Hai vẫn có chút sợ hãi,hai đêm nay như bị ma ám,ngoài cửa luôn có kẻ khóc lóc sướt mướt, mê mang trong kinh hách,nhưng tới nửa đêm lại bị tiếng hát hí khúc bừng tỉnh. Cứ như vậy lặp đi lặp đi, ngay cả dì Hai cũng chịu không nổi,tính tình càng ngày càng táo bạo. Nên khi nhìn thấy Ngụy Thường Đức như vậy, trong lòng lại bừng bừng phẫn nộ cùng không cam.

Bà lãnh mặt, nghiến răng nghiến lợi nói với Ngụy Thường Đức “Đều như vậy ông còn nhớ tới ả ta? Lúc sống ông nhớ đến con tiện nhân đó thì thôi,nhưng tại sao ngay cả khi đã chết nó vẫn còn thắng được tôi!Hiện tại ông cũng sắp đi đời nhà ma rồi, vui sao? Thật mừng sau khi chết có thể đi tìm ả ta chứ gì???”

Dì Hai lanh lảnh thét chói tai,Ngụy Thường Đức lại phảng phất như không nghe thấy,hai mắt tan rã,nhỏ giọng thì thào “Cô ấy đã trở lại…Cô ấy tới tìm tôi…” nước mắt men theo những nếp nhăn nơi khóe mặt khẽ trượt xuống.

Dì Hai thấy Ngụy Thường Đức như vậy càng khó thở “Tôi sinh hai đứa con trai cho ông,đi theo ông vài chục năm,mà lại chẳng được gì cả! Ông không thấy có lỗi với tôi sao!???”

Dì Hai cho dù bình thường chanh chua hà khắc cũng chưa từng thất thố như ngày hôm nay,kêu gào đỏ cả hốc mắt. Hầu gái đứng bên cạnh nơm nớp lo sợ không dám lên tiếng,nhưng không biết có phải là do quá hoảng loạn,không cẩn thật liền đánh vỡ chén trà trên bàn.

Mà dì Hai dường như chợt nhớ tới còn có người trong phòng,tức giận quay đầu lại,hầu gái kia lập tức quỳ xuống van xin “Bà Hai,con…con không phải cố ý…”

_”Cút hết ra ngoài cho tao!” Dì Hai cũng không làm khó dễ bọn họ,nhanh chóng đuổi người ra ngoài.

Lại nhìn Ngụy Thường Đức, lão ta đang nằm trên giường nức nở thành tiếng,dì Hai đi tới, miễn cuỗng nuốt lại những tiếng rít gào vào bụng, bà chưa từng nhìn thấy biểu tình như thế của Ngụy Thường Đức, thậm chí ngay cả khi con hát kia nhảy lầu tự tử trước mặt lão, Ngụy Thường Đức cũng không khó chịu như bây giờ.

Dì Hai lạnh lùng nhìn lão, “Đến nước này rồi, ông còn trang mô tác dạng cho ai xem,bộ dáng hiện giờ của ông đều là do ông tự tìm.”

Mặt Ngụy Thường Đức xám xịt như tro tàn.

Lúc Ngụy Hà tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm trong phòng,thân thể đau nhức.

Bên ngoài mặt trời đã lên cao, hẳn không còn sớm, nhìn lên bàn liền thấy, cháo cùng đồ ăn sáng. Ngụy Hà đứng lên,cảm thấy thắt lưng đều nhanh chặt đứng,chỗ phía sau hỏa hỏa lạt lạt đau rát.

Cước bộ phù phiếm, cầm khăn lau mặt,thời điểm nhìn vào gương, Ngụy Hà không khỏi hoảng sợ. Quầng mắt thâm đen,gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc,làn da vàng vọt,cái cằm lúng phúng đầy râu, chỉ trong một đêm dường như già đi vài tuổi.

Ngụy Hà chợt nhớ tới chuyện hoang đường phát sinh tối hôm qua, bị Ngụy Thư đặt dưới thân tất nhiên phải khổ sở,nhưng với thân thể cường tráng của mình thì vẫn có thể chịu đựng được,chỉ là hai ngày này sức khỏe thật sự không tốt.

Ngụy Hà mệt mỏi rũ mắt xuống “Em biết không A Hà,lão ta lấy gối đè lên mặt anh,anh không thể hô hấp…Thật khó chịu…” Như thế nào cũng không thể quên được câu nói cùng biểu tình thê lương của Ngụy Thư,Ngụy Hà hiện tại nhớ tới trái tim đều đau nhói.

Cha…ông ta, ông ta đã làm gì Ngụy Thư? Đúng rồi, còn có Tú Đồng là ai?

Ngụy Hà có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Ngụy Thường Đức,cậu lập tức ném khăn mặt qua một bên, vội vàng chạy ra cửa.

_”Lão già!” Ngụy Hà vào phòng Ngụy Thường Đức.

Dì Hai đang ngồi bên đầu giường,gặp Ngụy Hà lớn tiếng hô to cũng giật mình, khó chịu trừng mắt nhìn Ngụy Hà.

_”Bà đi ra ngoài! Tôi có chuyện muốn nói với lão!” Ngụy Hà nhìn dì Hai chỉ ra cửa nói.

Dì Hai bị thái độ kiêu ngạo chọc giận,bật người dậy căm tức nói “Mày dám nói chuyện với tao như vậy?”

_”Tôi không muốn cãi với bà,bà đi ra ngoài! Tôi có lời muốn nói với lão!” Ngụy Hà vô lễ với dì Hai vốn không phải lần đầu,nhưng dì Hai này cũng không phải là kẻ dễ chọc,trong lúc nhất thời hai người liền giằng co,ai cũng không chịu chùn bước.

Đúng lúc này Ngụy Thường Đức đột nhiên mở miệng,tuy thanh âm không lớn,nhưng đủ để hai người nghe rõ “Bà đi ra ngoài…để Ngụy Hà ở lại…”

Dì Hai quay đầu, tìm tòi nhìn Ngụy Thường Đức,nhưng Ngụy Thường Đức đã không còn kích động như vừa rồi,khôi phục trấn định, hai mắt nhìn về phía Ngụy Hà.

Dì Hai mặc dù căm tức nhưng không có cách nào,đành oán hận liếc Ngụy Hà.

Chờ dì Hai ra ngoài,Ngụy Hà giận đỏ mặt chỉ vào Ngụy Thường Đức “Có phải là ông! Có phải là ông!”

Ngụy Hà hổn hển,hiện tại trong mắt Ngụy Hà, Ngụy Thường Đức là súc sinh mặt người dạ thú! Hận không thể phanh thay xẻ thịt Ngụy Thường Đức!

Ngụy Thường Đức cau mày nhìn Ngụy Hà,im lặng không nói gì, chờ Ngụy Hà nói tiếp.

_”Ngụy Thư…Anh ấy có phải là do ông giết!?” Ngụy Hà gắt gao nhìn chằm chằm Ngụy Thường Đức,không bỏ sót bất cứ biểu tình nào của lão.

Quả nhiên, Ngụy Hà vừa nói xong,sắc mặt Ngụy Thường Đức lập tức trắng bệch,hoàng sợ nhìn Ngụy Hà “Mày…”

_”Qủa nhiên là ông…” Gặp Ngụy Thường Đức như vậy,Ngụy Hà chỉ biết mình đoán đúng, Ngụy Thường Đức đã giết Ngụy Thư.

_”Anh ấy là con ruột của ông a! Ông còn là người sao?” Ngụy Hà vọt tới, nắm áo Ngụy Thường Đức “Tại sao lại giết anh ấy! Tại sao anh lại muốn giết anh ấy!”

Ngụy Thường Đức bị Ngụy Hà làm choáng váng,đầu não trướng đau kịch liệt ho khan.

Ngụy Hà nghe thấy tiếng ho cũng nhớ đến bộ dáng đau ốm của Ngụy Thư,trong lòng nặng nề,đặc biệt đau đớn. Một kẻ là cha, một kẻ là người anh mà mình yêu say đắm. Tin tức này không thể nghi ngờ là đả kích rất lớn đối với Ngụy Hà.

_”Anh ấy chọc gì đến ông? A! Bộ dáng của anh ấy còn chưa đủ đáng thương sao? Tại sao? Tại sao ông lại làm như vậy?” Ngụy Hà đã rơi vào trang thái điên cuồng,Ngụy Thường Đức bị kẹp muốn nói cũng nói không được, sắc mặt hết sức khó coi.

Đúng lúc này, cửa bị đá văng ra,Ngụy Lập Diễm từ ngoài xông vào,nhìn thấy cảnh tượng như vậy không nói hai lời liền kéo Ngụy Hà ra. Dì Ba cũng theo vào,nhìn thấy Ngụy Thường Đức hôn mê trong lòng thầm than không ổn,vội vàng đi qua cùng Ngụy Lập Diễm đỡ lấy Ngụy Thường Đức, “Lão gia! Lão gia! Người tới! Mau kêu vài thầy thuốc lại đây!”

_”Lão gia! Lão gia! Ông đừng có việc gì a!” Dì Ba gấp đến mức chảy cả nước mắt. Vừa rồi may mà có hầu gái vội vội vàng vàng chạy tới báo tin cho mình,nếu lỡ tới chậm một bước,không biết sẽ có hậu quả gì nữa!

_”Buông! Buông! Để tao giết tên không bằng cầm thú này!” Ngụy Hà điên cuồng gào thét,giãy dụa muốn thoát khỏi vài người đang ra sức giữ lấy cậu.

Ngụy Lập Diễm lạnh lùng nhìn Ngụy Hà, phân phó “Cậu Hai bị trúng tà, mau đánh tỉnh hắn!”

_”Ngụy Lập Diễm! Mày dám! Lũ chó chúng mày dám động thiếu gia tao thử xem!” Ngụy Hà không ngừng giãy dụa,hung tợn trừng mắt nhìn Ngụy Lập Diễm.

Vài hạ nhân hai mặt nhìn nhau,đều do dự không dám xuống tay.

Ngụy Lập Diễm lãnh mặt nhìn bọn họ “Nếu trễ nãi không đánh tỉnh hắn,hậu quả chúng mày tự gánh!” Nghe xong lời này, vài người hầu cũng không dám chần chứ,đưa tay hướng tới Ngụy Hà.

_”Dừng tay!” Lời này là của dì Ba.

Dì Ba đi tới,trầm ổn liếc mắt nhìn Ngụy Lập Diễm,sau đó ra lệnh cho hạ nhân “Tụi bây ăn gan hùm, nếu cậu Hai xảy ra chuyện ra gì có mười cái mạng cũng đền không nổi! Mau đưa cậu Hai về phòng,canh chừng trước cửa cho tao, đừng để cậu ra ngoài!”

Bọn hạ nhân chưa từng nghĩ tới một người ôn hòa như dì Ba cũng có ngày phát hỏa, mà một khi đã nổi giận thì lại đáng sợ đến như vậy, chính là cậu Ba Ngụy Lập Diễm cũng đang lạnh lẽo nhìn chằm chằm bọn họ,trong lúc nhất thời cũng không biết làm thế nào cho phải,tất cả đều nhăn mặt khó xử “Này…”

_”Sao? Đây là coi thường bà Ba tao đúng không?” Sắc mặt dì Ba trở nên dữ tợn

Vài người trộm quan sát biểu tình của Ngụy Lập Diễm,gặp cậu Ba tuy rằng vẫn lãnh mặt nhưng cũng không nói gì thêm liền cùng nhau kéo Ngụy Hà đang giãy dụa gào thét xuống.

_Lão là súc sinh! Buông tao ra! Tao muốn giết lão!

Dì Ba nhìn Ngụy Hà phát điên không khỏi nhíu mày, muốn đến canh chừng Ngụy Thường Đức,lúc đi ngang qua người Ngụy Lập Diễm liền ngừng lại một chút, nói “Bình thường A Hà cũng không trêu chọc con,con đây là định làm gì nó,nó dù sao cũng là anh Hai của con a.”

Ngụy Lập Diễm nghe vậy liền quay đầu lại nhìn thầy thuốc đang cấp cứu cho Ngụy Thường Đức,lại nghĩ tới tên Ngụy Hà vô dụng kia,trong lòng không khỏi cười lạnh, anh Hai? Cũng chỉ là tảng đá ngáng chân mình mà thôi.

_”Dì Ba không cần quá lo lắng,Ngụy lão gia chỉ là quá kích động nên mới hôn mê,không lâu nữa sẽ tỉnh.” Thầy thuốc thay Ngụy Thường Đức chẩn bệnh sau đó nói với dì Ba.

Dì Ba vẫn không yên lòng. Thầy thuốc nhíu nhíu mày “Hơn nữa mạch tượng của Ngụy lão gia hai ngày nay,thập phần ổn định,tin tưởng nếu tiếp tục điều dưỡng thêm mười ngày nửa tháng nhất định sẽ khôi phục lại như xưa.”

Thầy thuốc trong lòng trăm tư không giải, Ngụy lão gia vốn bất ngờ ngã bệnh,mà khỏe lại cũng quá đột nhiên,thật sự kỳ quái.,

Nghe thầy thuốc nói, dì Ba không khỏi khiếp sợ,bà vui sướng nhìn thầy thuốc “Ngài, ngài nói thật?!”

Đồng dạng nghe tin này, Ngụy Lập Diễm cũng hết sức sửng sốt, lúc nhìn Ngụy Thường Đức, ánh mắt liền tối sầm.

Thầy thuốc gật gật đầu “Chính là thân thể có chút suy yếu,hảo hảo điều dưỡng thì tốt rồi.”

_”Lão gia! Lão gia! Có nghe thấy không? Ông, không không…Ông không sao hết…” dì Ba cực kì vui sướng,kích động nắm tay Ngụy Thường Đức nói năng lộn xộn.

Còn Ngụy Lập Diễm thì lại âm trầm bước ra ngoài.

Truyện Chữ Hay