Mặc Thanh không biết họ đã động phải thứ gì mà lợi hại như vậy, trong căn phòng chật hẹp liên tiếp vang lên tiếng đồ rơi xuống.
Tên đạo sĩ kia can đảm hơn một chút cố hé mắt ra nhìn, gã thử gỡ tay Mặc Thanh ra nhưng không thành, bèn cố ý lên tiếng hỏi:
“Ngươi… ngươi không ra giúp bằng hữu của ngươi à?”
“Ta không ra giúp mới là tốt cho hắn.” Mặc Thanh nói nhưng mắt vẫn không dám liếc về phía bên kia một khắc nào.
Nghe vậy tên kia đen mặt không biết nên khóc hay nên cười.
Dư Phong khá là chật vật, thứ này rất kỳ quái nhìn như vậy nhưng mà thân cứng như sắt, hắn đánh đến tứ chi mỏi nhừ mà nó vẫn không một chút thương tổn.
Kiếm gỗ là vũ khí dùng để tiêu diệt ma quỷ, đáng nhẽ dùng nó có thể dễ dàng chém mọi loại yêu ma, thế nhưng với thứ này chỉ có thể để lại trên người nó một chút thương tích nhẹ.
Dư Phong trán đổ đầy mồ hôi, nghĩ cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là cách liền nói với ra đằng sau.
“Mặc Thanh ném cho ta bùa trấn yêu!”
Mặc Thanh giật mình không nghĩ mình sẽ bị hắn gọi, y hơi hé mắt ra nhìn rồi đẩy đẩy người bên cạnh.
“Này… ngươi ném bùa cho hắn đi.”
“Sao… sao ngươi không làm?” Tên đạo sĩ kia lắp bắp nói.
“Ta không dám ra đó.”
“Ngươi nghĩ ta thì dám à?!”
Dư Phong khó khăn chống đỡ một chiêu từ cái xác khô, từ khi nó tỉnh dậy thì liên tục phát ra những tiếng gầm gừ như thú dữ.
Dư Phong nâng kiếm lên chắn trước mặt rồi lớn tiếng thúc giục:
“Các ngươi còn lảm nhảm ở đó làm gì vậy, mau đưa bùa cho ta!”
Mặc Thanh bèn đẩy tên đạo trưởng kia về phía trước, gằn giọng nói: “Ngươi mau đưa bùa cho hắn, nếu không lát ta đánh ngươi tiếp!”
Đạo trưởng kia tái mặt, bị Mặc Thanh đe dọa nên miễn cưỡng lôi bùa trong người ra tiến lên vài bước, gã kêu lên một tiếng bắt lấy rồi ném bùa lên không trung.
Dư Phong thuận thế với lấy một lá bùa, cầm nó trong tay rồi xoay người đè thứ kia xuống, dính lá bùa lên giữa trán.
Thứ kia lập tức bất động.
Dư Phong thấy xác khô đã nằm im mới bò từ trên người nó xuống, hai người đằng sau cũng thở nhẹ ra một hơi, hai chân mềm nhũn ngồi gục xuống.
“Ngươi… lần sau ngươi xử lý nhanh hơn một chút được không? Sợ chết ta rồi!” Mặc Thanh vỗ vỗ ngực giọng nói vẫn xen lẫn vài phần hoảng sợ.
“Lần sau ta cho thứ này cắn chết ngươi!” Dư Phong gằn giọng tức tối.
Đã ở yên không giúp còn đòi hỏi, ở đâu ra cái lý này cơ chứ!
Đột nhiên tên đạo sĩ kia lại trợn trừng mắt, gã run run đưa tay chỉ ra sau lưng Dư Phong, môi lắp bắp nói không thành lời.
Mặc Thanh vốn muốn mắng gã, nhưng nhìn theo hướng chỉ, y cũng lập tức run rẩy.
Thứ lúc nãy Dư Phong vừa trấn áp đã đứng dậy từ lúc nào!
“Aaaaaa!”
Mặc Thanh hoảng sợ hét ầm lên.
Dư Phong theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm phía sau liền nghiêng người tránh né, nào ngờ thứ đó nhào thẳng về phía hai người kia.
Mặc Thanh vừa hét vừa chạy bay ra đằng sau, tên đạo sĩ kia cũng chạy nhanh không kém, cả hai mỗi người một bên giữ chặt lấy tay Dư Phong.
Thứ kia vồ hụt liền lồm cồm bò dậy, thân hình của nó cứng ngắc, hai tay khua loạn xạ tìm kiếm.
Mặc Thanh sợ đến mức giọng lạc cả đi, ôm chặt lấy tay Dư Phong thúc giục:
“Dư Phong… ngươi mau làm gì đi chứ!”
“Nó… nó đang tiến về phía bên này kìa!” Tên đạo sĩ kia cũng lắp bắp hùa theo.
Dư Phong thử giật tay ra nhưng bị hai người ghì rất chặt, hắn tức giận lớn tiếng:
“Con mẹ nó, hai kẻ các ngươi giữ chặt tay ta thế này thì ta tiêu diệt nó kiểu gì? Buông ra!”
Thứ kia hình như có thể nghe được âm thanh, thấy tiếng ồn ào nó lập tức lao về phía bên này.
Lần này chẳng cần Dư Phong nói, hai kẻ nhát gan nhanh chóng buông tay hắn ra lùi về sau.
Dư Phong dễ dàng cúi người xuống tránh chiêu của nó, một tay chế ngự thứ đó lại, một tay nhặt một lá bùa dưới đất lên.
Dư Phong vốn định thử cách cũ lần nữa, nhưng vừa nhìn lá bùa trong tay đã đen mặt lại.
Hắn nghiến răng nghiến lợi hét lên.
“Tên chết dẫm nào đưa cho ta bùa giả vậy? Mặc Thanh! Đưa cho ta bùa của ngươi!”
Mặc Thanh luống cuống buông tay nải xuống, trong túi của của y được sư huynh nhét vào đủ các kiểu bùa, thế nhưng y lại không phân biệt được loại nào với loại nào.
Đang lúc nước sôi lửa bỏng, Mặc Thanh vơ bừa một đám bùa ném cho hắn.
Dư Phong nhanh tay bắt lấy, nhìn lá bùa trong tay sắc mặt hắn đã đen còn đen hơn.
Dư Phong hét lên, tiếng hắn lớn như muốn nổ tan cả căn phòng: “Ta bảo ngươi ném bùa trấn yêu cho ta, ngươi đưa bùa cầu duyên làm cái gì???”
“Nhưng… nhưng bùa trấn yêu trông như thế nào?” Mặc Thanh run run mặt trắng bệch như sắp khóc.
Ở đây cả một đám bùa cái nào cũng như cái nào, bảo y phân biệt sao nổi.
Lúc này tên đạo sĩ kia cuối cùng cũng phát huy tác dụng, gã ngồi xuống chọn trong đó ra vài lá bùa ném cho Dư Phong, không quên mỉa mai.
“Ta tưởng ta đã dốt lắm rồi, hóa ra vẫn có người đến thứ này cũng không phân biệt được!”
Mặc Thanh cũng không vừa, y giơ nắm đấm lên đe dọa.
“Ngươi giỏi như vậy mà dùng bùa giả? Còn nói nữa cẩn thận lát nữa ta xé xác ngươi ra! Mau đưa bùa cho hắn!”
Đạo sĩ kia co rúm người lại nhanh chóng nhặt ra vài lá bùa rồi ném cho Dư Phong, sau đó lại cùng Mặc Thanh ngoan ngoãn ngồi một chỗ.
Dư Phong sau khi cầm được bùa, lần nữa dùng chiêu thức cũ, thành công trấn áp thứ kia.
Hắn đứng lại quan sát một chút thấy không có gì bất thường nữa mới yên tâm rời khỏi.
Mặc Thanh lén thò đầu ra hỏi: “Nó đã bị ngươi khống chế rồi chứ?”
“Rồi!” Dư Phong nặng nhọc trả lời một tiếng.
Lúc này Mặc Thanh mới dám buông tay đang bám lấy tên đạo sĩ ra.
Dư Phong nhìn y khó chịu nói: “Ngươi cứ sợ một chút là tùy tiện động chạm người khác như thế?”
“Không phải.” Mặc Thanh lập tức chối.
“Ta là sợ tên này chạy mất mới kéo tay hắn lại.”
Dư Phong khóe môi khẽ giật.
Quỷ mới tin lời y nói là thật.
Tên đạo sĩ thấy đã yên bình đột nhiên đứng bật dậy, nhìn Dư Phong bằng ánh mắt ngưỡng mộ, nói:
“Không ngờ ngươi giỏi như vậy nha, này ngươi có thể nhận ta làm đồ đệ được không?”
“Nhận một tên lừa đảo như ngươi làm đồ đệ? Ta chưa muốn hủy hoại hết danh tiếng của mình.” Dư Phong nhìn gã từ trên xuống dưới một lượt.
Người này cũng tầm tuổi với Mặc Thanh, mặt nhìn cũng trẻ con non nớt và giống nhất có lẽ là khoản nhát gan sợ chết, không lệch một chút nào.
Dư Phong khóe môi khẽ giật, một người chưa đủ hay sao còn muốn hắn rước thêm một cục nợ?
“Đến bùa cũng là bùa giả, lại còn cả gan đi mạo danh Dương Thanh Huyền!” Dư Phong chán ghét nói.
“Dương Thanh Huyền rốt cuộc là tài năng thế nào mà các ngươi coi trọng hắn quá vậy?” Mặc Thanh đứng một bên từ lúc nãy đến giờ nói xen vào.
“Dĩ nhiên là tài năng hơn người rồi!” Gã đạo sĩ kia hào hứng nói.
“Chưa kể đến những việc hắn làm, ngươi có biết đến quỷ Ngụy Sai ở Lương Châu không?”
Mặc Thanh suy nghĩ một lúc rồi lắc nhẹ đầu.
“Cái này cũng không biết à?!” Tên đạo kia tiếc nuối thở dài một hơi, hắn chắp hai tay lại đôi mắt dâng lên vẻ ngưỡng mộ không thôi.
“Nghe nói thứ đó thực sự rất khủng khiếp, thập đại môn phái cử biết bao nhiêu người tiêu diệt cũng không thành công.
Đến khi vị tiên nhân kia đến, chỉ trong vài ngày là đã tiêu diệt được thứ kia! Ngươi nói xem không phải là quá lợi hại hay sao?”
Mặc Thanh nghe đến đây hai mày khẽ nhíu lại.
Trên đời lại có thứ khiến thập đại môn phái bó tay mà chỉ có Dương Thanh Huyền kia mới tiêu diệt được hay sao? Trong này nhất định có gì mờ ám.
Dư Phong khi nghe những lời này sờ nhẹ lên mũi, cúi đầu xuống mỉm cười.