“Này tên kia, ngươi nói thì cũng phải có chứng cứ chứ? Sao lại nói Dương đạo trưởng lừa người?”
“Phải đó, ngươi giải thích đi.
Nếu ngươi chỉ là ghen ghét cố tình muốn gây sự, đừng trách chúng ta không nể tình!”
Mặc Thanh lúc nãy vì tức giận chưa kịp suy nghĩ đã vội vàng chạy ra nói như vậy.
Dù y ngu dốt đi chăng nữa cũng đủ nhìn ra mấy trò gã vừa làm chỉ là trò mèo.
Nếu có bất kỳ đệ tử tu đạo nào ở đây, chỉ với con mắt thường cũng nhìn ra tên này đang gạt người.
Nhưng mà người dân ở đây đều không rõ về mấy thứ này có nói họ cũng không hiểu, chứng cứ xác thực thì lại không có.
Mặc Thanh khó chịu nhìn qua Dương Thanh Huyền đang đắc ý, y ngập ngừng một lúc rồi lấy tay chỉ thẳng mặt gã nói lớn.
“Hắn bày trò như vậy chắc chắn là lừa đảo, các người đừng có tin hắn.
Mấy trò vặt vãnh này, ai mà chẳng làm được chứ!”
Đám đông nghe vậy, phản ứng lại càng gay gắt.
“Vậy ngươi làm thử cho chúng ta xem đi!”
“Trên người ngươi đeo kiếm gỗ xem ra cũng là đạo sĩ.
Ngươi đã nói ai cũng làm được vậy thì làm cho chúng ta xem nào.”
Mặc Thanh bị nhiều người hối thúc, chỉ chỏ làm y bỗng chốc luống cuống, không biết nên làm thế nào.
Đúng là mấy trò vặt vãnh ai cũng làm được nhưng… trừ y ra.
Thấy Mặc Thanh lúng túng, Dương Thanh Huyền lúc này mới huênh hoang cất tiếng.
“Tiểu đạo trưởng ở đâu nhảy ra lại muốn bôi nhọ thanh danh của ta? Nếu không làm được thì lui xuống đi, ta không chấp nhặt với ngươi.”
Ngay sau câu nói của gã là tiếng người nhao nhao lên, nào là bảo y tránh sang một bên, nào là nói y tự dưng muốn gây chuyện,...!Toàn những lời nói cực kỳ khó nghe.
Mặc Thanh thực sự tức giận, hai má đỏ bừng lên lớn tiếng:
“Ta nghe nói Dương Thanh Huyền rất tốt, thường xuyên hành thiện tích đức.
Một người như vậy làm gì có chuyện bán bùa với giá năm lượng, mọi người thấy phải không?”
“Ngươi không bằng không chứng nói ta giả mạo, thử hỏi xem ở đây ai tin ngươi không?” Dương Thanh Huyền nét mặt hơi thay đổi nhưng vẫn cố cứng miệng.
Sau câu nói của Mặc Thanh, người dân xung quanh cũng cảm thấy có lý, không ầm ĩ như trước mà quay sang nhìn nhau bàn tán.
“Ta tin.” Một giọng nói âm trầm trong đám đông cất lên.
Mặc Thanh nghi hoặc nhìn về một phía, chỉ thấy Dư Phong từ từ tiến lại đứng bên cạnh y.
Hắn nhìn tên đạo sĩ kia một lượt rồi mới chắc nịch nhắc lại lần nữa.
“Ta tin những gì tiểu đạo trưởng đây nói, ngươi chính là một tên lừa đảo.”
Dương Thanh Huyền giọng hơi run lên nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
“Ta thấy hai người lúc nãy đi cùng nhau dĩ nhiên là bênh nhau rồi! Vậy thì ngươi có chứng cứ gì nói ta giả mạo? Nếu không có lần này ta sẽ không nhịn nữa, cho các ngươi biết mùi vì dám vu khống người tốt!”
Dư Phong khóe môi hơi nhếch lên, hắn ung dung đứng trước mặt Mặc Thanh rồi đưa mắt nhìn những người xung quanh nói:
“Từ trước đến nay Dương Thanh Huyền hành tung bất định, người thấy mặt thật của hắn cũng chẳng có mấy ai.
Ngươi nói ngươi là Dương Thanh Huyền, vậy ta hỏi ngươi, ngươi lấy gì chứng minh mình là Dương Thanh Huyền?”
“Ta...!ta sao lại phải chứng minh với các ngươi?” Tên đạo sĩ kia lập tức ấp úng.
Dư Phong cười khẩy không trả lời tiếp tục nói:
“Lại nói, tại sao những người ở đây lại đều răm rắp tin hắn chính là Dương Thanh Huyền? Là do chính miệng hắn nói cho các người tin, hay là...” Dư Phong nhìn sang vị thiếu phu nhân kia.
“Hay là vì hắn đã chữa lành cho người này?”
Thiếu phu nhân kia hơi cúi đầu xuống, ánh mắt của Dư Phong nhìn chằm chằm như đang dò xét nên nàng nói cũng có vài phần lắp bắp mất tự nhiên.
“Mấy hôm trước đột nhiên ta nhìn thấy rất nhiều thứ đáng sợ.
Về sau càng ngày càng nghiêm trọng, làm ra những chuyện...! rất khó coi, đến sáng ra lại không nhớ gì cả.”
“Mãi đến khi vị đạo trưởng này đi ngang qua, nhìn ra trong nhà ta có thứ không sạch sẽ ra tay giúp đỡ ta mới trở lại bình thường.
Ngài nói xem nếu không phải cao nhân sao có thể giỏi vậy chứ?”
“Ồ mới nhìn qua đã biết trong nhà ngươi xảy ra chuyện đúng thật là tài giỏi.” Dư Phong tỏ vẻ kinh ngạc thốt lên.
Hắn nhìn Dương Thanh Huyền mỉm cười, trong giọng nói lại chứa toàn là sự mỉa mai.
“Có phải thiếu phu nhân khi mất trí bị như thế này không?”
Chẳng biết Dư Phong đã động tay động chân từ lúc nào.
Hắn giơ tay lên búng một cái, đột nhiên người nữ nhân kia ôm lấy đầu hét ầm lên rồi hai mắt trở nên thẫn thờ vô định.
Nha hoàn bên cạnh lập tức hoảng hốt.
“Đạo trưởng, phu nhân lại tái phát rồi!”
Dư Phong không nói gì, lôi trong người ta một lá bùa trước sự thẫn thờ của mọi người.
“Nhìn thấy chưa, đây là một trò vặt vãnh mà thôi.”
Dư Phong vừa nói vừa gỡ từ trên bùa xuống một lọn tóc dài, vị phu nhân kia lập tức trở lại bình thường.
Mặc Thanh nhíu mày nghi hoặc, hắn lấy được tóc của phu nhân đó lúc nào vậy?
“Chuyện này… chuyện này là thế nào?” Trương phu nhân giờ mới lấy lại bình tĩnh giật mình thốt lên.
“Còn có thể thế nào nữa? Nhà các ngươi giàu như vậy, phu quân còn đi xa, không phải là miếng mỡ béo bở cho người ta nổi lòng tgam hay sao.” Dư Phong vừa nói vừa vơ bừa mấy lá bùa vẽ nguệch ngoạc trên bàn, dùng tay không dễ dàng một mồi đốt sạch.
“Thật sự là lừa đảo kìa!”
“Suýt chút nữa là mất tiền oan rồi.”
Người dân xung quanh giờ mới hoàn hồn vội vàng tìm kẻ lừa đảo kia.
Nhưng quay đi quẩn lại, trong lúc họ không để ý tên đạo sĩ kia đã lẩn đi từ lúc nào.
Một người nhanh mắt nhìn thấy bóng dáng gã từ xa, vội hô hoán lên rồi kéo nhau cuống cuồng đuổi theo.
Trong lúc hỗn loạn Dư Phong cũng kéo Mặc Thanh đi về hướng khác tránh khỏi dòng người.
Thấy đã đủ xa hắn mới buông tay y ra.
Mặc Thanh nghi hoặc quay qua hỏi: “Sao lúc nãy ngươi không bắt tên kia lại?”
“Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp mà, hắn mà rơi vào tay mấy người kia chắc chắn sẽ bị đánh đến chết.
Biết đâu sau chuyện này, hắn lại hoàn lương trở thành người tốt.” Dư Phong mỉm cười nói.
Mặc Thanh vẫn còn tức giận, tỏ vẻ chán ghét.
“Ngươi làm như dễ lắm, nhỡ đâu hắn lại đi lừa đảo thì sao?”
“Vậy thì có ngày hắn cũng sẽ gặp người như chúng ta thôi.”
Dư Phong đột nhiên dừng lại, trầm mặc nhìn Mặc Thanh.
“Ngược lại là ngươi, trước khi nói không biết suy nghĩ một chút à? Lúc nãy nếu ta không ở đó thì người bị đánh đã là ngươi rồi.
Đã ngốc còn làm liều!”
“Ngươi giỏi, ngươi lắm lời như vậy sao không ra ngay từ đầu đi!” Mặc Thanh khó chịu cao giọng cãi lại.
Lúc đó là do y gấp gáp sợ người dân ở đó bị kẻ khác lừa gạt mất tiền oan, nếu không có Dư Phong chắc chắn y cũng có thể tự mình xử lý êm xuôi.
Dù y không đánh được ma nhưng người thường chẳng lẽ cũng không có sức sao? Quá coi thường y rồi đó!
Mặc Thanh chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói ra, y cũng không muốn phí sức với tên đáng ghét này.
Dư Phong còn muốn nói thêm nhưng Mặc Thanh đã bỏ đi trước, hắn bèn đuổi theo nói:
“Ta không phải muốn để ngươi thể hiện tài năng của mình sao? Ngươi không hiểu ý tốt của ta thì thôi, tức giận gì chứ?”
Một lúc sau lại có tiếng ai đó hạ giọng xuống nỉ non.
“Ngươi đừng có một chút là giận có được không Mặc Thanh? Không phải ngươi đang cần ta giúp à, giờ rốt cuộc là ngươi cần ta hay là ta cần ngươi vậy?!”