Đột nhiên Mặc Thanh cảm nhận như có gì đó lướt qua, sợi tóc trước mặt bị tác động bay nhẹ lên, bàn tay đang nặng nề bám trên người thoáng chốc cũng không còn.
Mặc Thanh giật mình mở mắt, chỉ thấy lúc nãy Dư Phong còn đứng cách xa y một đoạn, giờ đã đứng trước mặt từ lúc nào.
Đôi mắt Dư Phong sắc lạnh, tay không bóp chặt cổ bà cụ kia nâng lên cao.
Miệng cười nhưng giọng nói mang đầy mùi sát khí.
“Thứ như ngươi mà cũng dám giở trò trước mặt ta?”
Bà cụ khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn, cổ họng nghẹn ứ phát ra những tiếng cười khành khạch không rõ, bàn tay đưa lên giãy giụa loạn xạ.
Rõ ràng xung quanh còn chẳng có lấy một cơn gió mà sau lưng Mặc Thanh cảm thấy ớn lạnh, mặt cũng tái lại.
Bộ dạng của Dư Phong hiện tại...!hơi đáng sợ.
Dư Phong lạnh lùng siết chặt tay, bà cụ kia rít lên một tiếng sau đó từ từ tan biến vào trong không trung.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, đến khi yên ắng lại Mặc Thanh cũng như mất hết sức lực mà ngã khụy xuống đất.
Đáng sợ quá...!suýt chút nữa bị con ma kia bóp chết rồi.
Mặc Thanh hoảng sợ ôm lấy ngực.
“Ngươi không sao chứ?” Dư Phong nhìn bộ dạng thảm hại của y lo lắng hỏi.
Mặc Thanh hơi ngước mặt lên nhìn Dư Phong, khổ sở lắc đầu.
“Nếu không sao thì đi về.”
Mặc Thanh mím môi, dùng đôi mắt đen láy của mình nhìn hắn sau đó ngại ngùng nói:
“Ta không đứng dậy được...”
Dư Phong xoa xoa trán, hắn cảm thấy sắp không chịu nổi người này, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra.
Mặc Thanh nhìn bàn tay trước mặt một lúc sau đó mới nắm lấy, bàn tay của hắn hơi chai sạn sờ vào có phần cứng cáp, bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của y.
Sau khi đứng dậy Mặc Thanh nhìn hắn có phần ngượng ngùng.
“Có đi được không Mặc đạo trưởng? Hay cần ta cõng về?” Dư Phong lại nói tiếp.
Mặc Thanh liền lắc đầu nguầy nguậy, giờ y cũng chẳng còn có sức để cãi lại hắn.
Đi lạc đến nửa đêm thực sự đã rất mệt, còn trải qua chuyện đáng sợ như vậy, y chỉ muốn lập tức chạy đi ngủ một giấc.
Lần này Dư Phong không dám bỏ y lại đằng sau nữa, hai người sánh vai đi trên con đường vắng trở về khách điếm.
Vừa về đến Mặc Thanh đã co chân trèo lên giường ngủ một mạch đến tận trưa, hôm qua lúc trở về mệt quá còn chẳng thèm tắm rửa.
Dư Phong thấy y mệt cũng mặc kệ, gần bữa mới dặn tiểu nhị chuẩn bị sẵn một phần thức ăn.
Hắn lên phòng nhìn gương mặt ngủ say không biết trời đất này chỉ biết lắc đầu thở dài.
Dư Phong nhìn một lúc, cuối cùng giơ tay lên nhéo má y một cái thật mạnh rồi gọi lớn: “Trưa rồi, dậy ăn cơm!”
“A...!Ngươi làm cái gì vậy?” Mặc Thanh bị đau lập tức bật dậy xoa một bên má đã đỏ ửng lên oán hận nhìn hắn.
Dư Phong đứng dậy mở cửa sổ ra, làm ánh nắng tràn vào khiến Mặc Thanh phải đưa một tay lên che mắt.
“Ngươi nhìn xem giờ mấy giờ rồi, muốn ngủ đến tối luôn hả? Người thì không tắm đầy mùi hôi, có biết hôm qua ta khó khăn lắm mới ngủ được không?”
“Ai bắt ngươi ngủ cùng ta đâu, ngươi không chịu được thì đặt phòng riêng đi!” Mặc Thanh cảm thấy oan ức cãi lại.
“Ngươi trả tiền cho ta nhé?”
Mặc Thanh bĩu môi quay mặt sang hướng khác.
Không phải hắn còn ba lượng hay sao, y ngu đâu mà đi trả tiền cho hắn.
Có mỗi một xíu bạc cũng tiếc, đúng là đồ keo kiệt.
“Mau đi tắm rồi ăn cơm!” Dư Phong nhìn bộ dạng của y bật cười.
Mặc Thanh bị làm phiền cũng không tiếp tục ngủ được nữa đành ngồi dậy, vơ bừa một bộ quần áo chạy đi tắm.
Trong lúc chờ đợi Dư Phong đi xuống dưới lầu lấy thức ăn được chuẩn bị sẵn đem lên, nhìn đĩa thức ăn trước mặt hắn chỉ biết lắc đầu.
Ý định lúc đầu là chạy theo làm phiền Mặc Thanh của hắn, giờ đổi thành y làm phiền hắn thì đúng hơn.
Vừa tắm xong bước ra đã nhìn thấy vài đĩa thức ăn lớn trên bàn, Mặc Thanh hai mắt sáng lên, mặc kệ tóc tai vẫn còn ướt vội chạy lại ngồi xuống, ngửi ngửi một hồi rồi tay không bốc một miếng thịt to lên bỏ vào trong miệng nhai nhồm nhoàm.
Đồ ăn ở đây còn ngon hơn cả đồ của phái Sương Phong.
Mặc Thanh tham lam nuốt ực một tiếng, khóe môi vẫn còn dính mỡ, nở nụ cười tâm đắc rồi lại tiếp tục bốc một miếng khác lên ăn.
Dư Phong khóe môi giật giật, không nói còn tưởng y bị bỏ đói sắp chết đến nơi.
Mọi hôm hắn cũng không để ý Mặc Thanh ăn bao nhiêu nhưng nhìn người gầy như vậy, đoán cũng không ăn được nhiều nên lúc gọi đã cố tình gọi thêm một phần.
Nào ngờ y cứ ăn hết thứ này thứ kia, đến khi trên mặt bàn sạch bóng mới chịu ngừng lại.
Dư Phong cảm thấy xem ra mình quá coi thường khả năng của y rồi.
“Ta ăn xong rồi!” Mặc Thanh hơi ngả lưng ra sau ghế xoa xoa bụng thỏa mãn.
Dư Phong khoanh hay tay trước ngực nhìn y, chán nản nói: “Ăn xong rồi thì dọn đi, không lẽ còn bắt ta dọn cho nữa à?”
Đúng là Mặc Thanh nghĩ hắn sẽ dọn cho mình đấy.
Mọi lần đi với sư huynh, huynh ấy có bao giờ để y động đến mấy thứ này đâu, đúng là chỉ có sư huynh mới tốt với y nhất.
Nghĩ đến Mặc Thanh cảm thấy nhớ mọi người ghê gớm, chẳng biết bao giờ mới gom đủ một trăm hồn phách để trở về đây.
Bao ngày nay sống ở ngoài thực sự sắp vượt mức chịu đựng của y rồi.
Mặc Thanh nãy còn vui vẻ, thoáng chốc đã cảm thấy tủi thân, ủ rũ cúi mặt xuống.
Nhìn thấy y đột nhiên tỏ vẻ buồn bã như sắp khóc, Dư Phong hoảng hốt không thôi.
Không phải chứ, chỉ bảo y dọn đồ thôi mà có cần làm quá vậy không? Hắn vội vàng đứng lên xua xua tay.
“Được rồi, được rồi, để đấy cho ta dọn.
Ngươi đúng thật là khắc tinh của ta mà!”
Mặc Thanh không để ý đến hắn lôi ngọc Lưu Ly trong người ra.
Cũng may mà lúc nào y cũng mang nó bên người, tối qua lại được thêm một linh hồn, nhưng bốn trên một trăm vẫn chênh lệch quá lớn.
Dư Phong khi trở về vừa vặn nhìn thấy Mặc Thanh thất thần, ngồi yên lặng trên bàn chăm chú nhìn viên ngọc đang phát sáng kia.
Thứ này hắn đã nhìn thấy trước đó, cũng đã hỏi thử nhưng y không nói.
“Thứ gì vậy? Của ý trung nhân trao à?” Dư Phong cất tiếng trêu đùa.
Mặc Thanh quay ra lườm hắn, Dư Phong lại tỏ vẻ như không thấy, ngồi xuống bên cạnh tiếp tục trêu chọc.
“Nhìn cũng đẹp đó trông có vẻ đáng giá, hơn nữa còn là người quan trọng đưa cho, thảo nào ngươi sống chết cũng đeo nó bên người.”
“Không phải.” Mặc Thanh bị làm phiền khó chịu trả lời, y không thích nói chuyện với kẻ này nhưng hiện tại tâm trạng đang không được tốt, ngoài hắn ra cũng chẳng còn ai để trải lòng.
Mặc Thanh hai mắt hơi rũ xuống nhẹ giọng nói: “Đây là của sư phụ cho ta.”
“Sư phụ ngươi là ai? Sương Phong cũng có rất nhiều trưởng lão.” Dư Phong nghĩ, với khả năng của Mặc Thanh chắc chỉ là một đệ tử của trưởng lão bình thường nào đó.
Nếu không với khả năng của y, chắc cũng sớm chọc sư phụ mất mặt mà tức chết.
Mặc Thanh cũng không phải là ngốc, nghe hiểu ra giọng của hắn mặt càng cúi thấp xuống.
“Là Tống chân nhân.”
“Khụ...” Dư Phong đang uống trà thiếu chút nữa bị sặc, hắn nghi ngờ hỏi lại.
“Tống chân nhân, Tống đạo trưởng trưởng môn phái Sương Phong? Không phải chứ, Sương Phong có mấy vị trưởng lão họ Tống vậy?”
Nếu hắn nhớ không nhầm vị trưởng môn này có cũng khá nhiều đệ tử, nhưng người nào người nấy tài giỏi, xuống núi ít nhiều cũng để lại danh tiếng.
Từ đâu mọc ra một tiểu đạo trưởng cái gì cũng không biết thế này?
“Sư phụ của ta chính là trưởng môn.” Mặc Thanh buồn bã giọng nói càng lúc càng nhẹ.
“Đến ngươi cũng không thể tin được đúng không?”
Dư Phong cũng nhận ra phản ứng lúc nãy của mình hơi quá, hắn vội xua xua tay.
“Không có, Tống chân nhân tài giỏi thì tài giỏi, đệ tử có người này người kia cũng là bình thường mà, có gì lạ đâu chứ.”
Mặc Thanh chẳng tin vào lời nói an ủi cho có kia, đặt ngọc Lưu Ly lên bàn.
“Đây được gọi là ngọc Lưu Ly, là đồ của sư phụ ta.
Mang nó theo người mỗi khi tiêu diệt được một yêu ma sẽ sáng lên một phần.”