Bàn tay của thứ kia không ngừng siết chặt lấy cổ chân Mặc Thanh, khóe miệng nở ra một nụ cười quái dị.
Mặc Thanh sợ hãi chỉ muốn lập tức thoát khỏi nơi này, thế nhưng áp lực của nước quá lớn, y càng ngày càng cảm thấy ngạt thở, đôi tay khua loạn xạ chậm dần chậm dần rồi kiệt sức buông thõng xuống.
Chẳng lẽ y lại bỏ mạng ở đây như vậy sao?
Mặc Thanh trong lòng dâng lên cảm giác chua xót, khóe mắt dần nặng trĩu.
Nếu biết cuộc đời ngắn ngủi như vậy, hôm nay lẽ ra nên ăn một bữa thật ngon.
.
.
“Mặc Thanh, ngươi không sao chứ?”
Dư Phong cả người ướt đẫm, nước từ trên người không ngừng rơi xuống chảy cả vào mắt nhưng hắn chỉ lo lắng vỗ mạnh lên mặt Mặc Thanh.
Vì ở trong nước lâu nên sắc mặt y đã nhợt nhạt thấy rõ, Dư Phong hết lay rồi gọi nhưng Mặc Thanh vẫn không một chút phản ứng.
Dư Phong hoảng hốt, hắn nhìn bờ môi đang mím chặt kia nuốt khan.
“Tính mạng vẫn là quan trọng nhất...”
Dư Phong nhủ thầm, không có thời gian do dự hắn vừa nói xong đã cúi xuống, một tay giữ chặt mũi, một tay hé miệng y ra rồi thổi mạnh vào.
Hai bờ môi mềm mại chạm vào nhau, nhưng môi của người kia lạnh toát.
Dư Phong còn không kịp để ý đến trái tim đang liên tục phản ứng dữ dội, thổi liền bốn năm hơi truyền khí cho y.
Đột nhiên Mặc Thanh quay sang một bên ho sặc sụa rồi nôn ra một ngụm nước lớn.
Thấy người cuối cùng cũng có phản ứng, hắn vội vàng tránh sang một bên thở nhẹ một hơi.
Trời mới biết lúc nãy y làm hắn căng thẳng đến mức nào.
Mặc Thanh cứ tưởng rằng mình đã chết, còn chưa tỉnh hẳn đôi mắt vừa hé ra đã theo bản năng gọi.
“Sư huynh...”
Mặc Thanh nói rất bé nhưng cũng đủ cho Dư Phong nghe thấy.
Hắn khựng lại nhưng rất nhanh vẫn đưa tay ra đỡ người dậy, vỗ vỗ lưng giúp y nhả nốt số nước còn lại ra.
Dư Phong lo lắng hỏi: “Ngươi thấy thế nào rồi?”
Mặc Thanh ngồi yên một lúc lâu mới có phần tỉnh táo hơn, y quay lại nhìn thấy Dư Phong, đôi mắt không tránh khỏi hiện lên một tầng u ám.
Mặc Thanh giọng yếu ớt hỏi: “Sao lại là ngươi nữa?”
“Không phải là sư huynh của ngươi nên thất vọng à?” Dư Phong không hiểu sao trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác khó chịu.
Hắn buông người ra đứng dậy, giờ mới có thời gian lau đi nước đọng trên mặt.
Dư Phong như có như không nói: “Thật tiếc, dù không muốn gặp nhưng vẫn là kẻ đáng ghét là ta đây cứu ngươi một mạng.”
Mặc Thanh mím môi, khó khăn lắm mới thoát khỏi cái chết nên không muốn tranh cãi với hắn thêm.
Y gượng đứng dậy, Dư Phong vốn định đỡ nhưng bàn tay đưa ra nửa chừng rồi lại thu về.
Mặc Thanh hiện tại vẫn đang ở cạnh bờ sông, xung quanh sóng yên biển lặng, dòng nước vẫn nhẹ nhàng cuộn lên từng đợt sóng nhỏ, nhìn qua không phát hiện nơi này vậy mà lại từng cướp đi rất nhiều mạng người.
Không ngờ suýt nữa bỏ mạng ở đây, Mặc Thanh trong lòng vẫn không thôi hoảng sợ.
Dư Phong nghĩ là Mặc Thanh đang tìm con ma lúc nãy, lên tiếng nói trước.
“Thứ đó đã bị ta giết chết rồi, sao ngươi đến cả một hồn ma bình thường cũng không đối phó được vậy hả?”
Giọng nói của hắn có phần hơi lớn tiếng.
Nếu không phải hắn đuổi theo y suốt dọc đường, nếu không phải hắn đến đúng lúc thì chỉ sợ hiện tại y đã mất mạng rồi!
Mặc Thanh cũng biết mình vô dụng, hơn nữa còn do hắn cứu nên đành nhịn xuống.
Y lẳng lặng đi về nơi để đồ của mình nhặt từng thứ lên, nhìn thấy ngọc Lưu Ly cùng thanh kiếm sư phụ tặng vẫn còn mới yên tâm được phần nào.
Mặc Thanh bình tĩnh như vậy khiến Dư Phong không khỏi cảm thấy kỳ lạ, hắn tiến lên vài bước kéo tay y lại nói: “Này tiểu đạo trưởng, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”
“Ngươi muốn ta nói gì?” Mặc Thanh định giật tay mình ra nhưng hiện tại y một chút sức lực cũng không có.
Dư Phong nhìn y như vậy lại nổi hứng muốn chọc thêm một chút, hắn mỉm cười nói: “Ta đã cứu ngươi một mạng, ít ra ngươi cũng phải nói là sẽ cảm tạ gì đó chứ.
Không phải trong mấy vở kịch hay như vậy sao?”
“Ngươi nhìn thấy trên người ta có gì lấy được thì lấy đi coi như cảm tạ.”
Không ngờ hôm nay Mặc Thanh lại dễ dàng như vậy, Dư Phong trong phút chốc nghẹn lời, dù sao cũng không phải hắn thực sự muốn lấy thứ gì của y.
Mặc Thanh thấy hắn im lặng thừa cơ giật tay ra vơ lấy đồ dưới đất rồi đi tiếp.
Hiện tại oan hồn đó coi như đã bị Dư Phong giết chết, chắc hồn phách của đứa trẻ kia cũng tự trở về rồi, y cũng không cần thiết phải trở về đó nữa.
Chỉ là Mặc Thanh mới đi được vài bước cảm thấy đầu đau như búa bổ, y dừng lại đưa tay ôm lấy đầu, hai mắt hoa đi, càng cố nhìn lại càng không rõ.
Mặc Thanh lùi lại vài bước rồi ngã gục xuống dưới đất.
Lần nữa tỉnh lại Mặc Thanh đã thấy mình nằm trên giường, y ngồi dậy nhìn xung quanh một lượt.
Nơi này không rộng lắm nhìn như là khách điếm.
Mặc Thanh xoa xoa đầu mới phát hiện cả người mình nóng rực.
Hình như là đã bị ốm, nhưng ai đưa y đến đây? Y đã chẳng còn đủ tiền tiêu hoang đến mức ngủ trong khách điếm, không lẽ là...
Không đợi Mặc Thanh đoán già đoán non thêm, Dư Phong cầm theo một khay đồ ăn đi vào.
Nhìn thấy y đã tỉnh, cơ mặt hắn mới giãn ra nói: “Đại phu nói ngươi bị hoảng sợ lại nhiễm lạnh nên mới sốt, không có gì đáng ngại nghỉ ngơi một hai hôm là khỏe.”
Dư Phong đặt khay đồ ăn lên bàn, hắn cầm tô cháo lên tiến về phía giường, sau đó đặt mạnh tô cháo lên tay y lạnh lùng nói: “Cũng không biết ta mắc nợ tiểu tổ tông ngươi chuyện gì.
Mất công cứu ngươi một mạng, đã không được gì rồi còn phải cõng ngươi từ bờ sông về.
Ngươi có biết mình nặng thế nào không?”
Mặc Thanh giữ chặt lấy tô cháo hơi cắn nhẹ môi.
Phải rồi, hôm qua sau khi từ dưới nước lên thì y đột nhiên bất tỉnh.
Nghĩ đến đây, Mặc Thanh ngó xung quanh một lượt rồi vội vàng hỏi: “Ngươi đưa ta về vậy đồ của ta đâu?”
“Ngươi...” Dư Phong đen mặt lại, hắn cõng y sắp gãy cả lưng, y không hỏi han hắn thì thôi lại đi hỏi đồ?
Tuy không can tâm nhưng nhìn thấy Mặc Thanh sốt ruột cả lên, hắn mới đi về phía bên kia cầm lấy một túi đồ đã được sắp xếp gọn gàng ném lên người y nói: “Yên tâm vẫn còn đủ, ta không tệ đến mức thừa cơ người khác bất tỉnh mà đi trộm đồ.”
Mặc Thanh kiểm tra qua đồ đạc xong mới khẽ nhìn về phía Dư Phong đang không vui khoanh tay đứng bên cạnh.
Mặc Thanh do dự một lúc rồi ngượng ngùng nói: “Đa...!đa tạ ngươi.”
Dư Phong nói thì nói vậy, khi nghe thấy y thực sự hạ giọng xuống hắn lại có chút không quen, hắn xua xua tay nói: “Được rồi, được rồi.
Mau ăn hết cháo rồi uống thuốc đi, không mất công ngươi nằm lì đây vài hôm lại tốn tiền.”
Mặc Thanh nghe lời ngoan ngoãn ngồi ăn, nhưng đến khi uống thuốc vừa ngửi thấy mùi thuốc y hết nhăn mặt rồi lại nhăn mũi.
Cái mùi khó chịu với vị đắng ngắt này thật sự không dễ nuốt một chút nào.
Thấy vẻ mặt này của y Dư Phong không nhịn được khẽ mỉm cười.
Ăn uống no xong Mặc Thanh mới suy nghĩ kỹ lại, xem ra tên này tuy hơi đáng ghét nhưng cũng không đến nỗi bỏ mặc y.
Không cần biết vì sao hắn lại tìm được đến, nhưng nhìn đi nhìn lại trông có vẻ cũng không phải là người xấu.
Ngay lúc Mặc Thanh vừa cho hắn một chút thiện cảm thì Dư Phong thu gọn tô lên bàn, sau đó lôi từ trong người ra một sợi chỉ đỏ, hắn tiến lại kéo tay y ra rồi buộc chặt sợi chỉ này lên cổ tay.
Mặc Thanh giật mình không kịp phản kháng.
Đến lúc buộc xong mới thử kéo sợi dây ra nhưng nó rất chắc, nhìn thì mỏng manh nhưng không dễ dàng đứt một chút nào.
Y tức giận giơ tay ra nhìn hắn hỏi: “Ngươi đeo cái thứ quỷ quái gì lên tay ta vậy?”
“Cái này hả...” Dư Phong mỉm cười, hưng phấn nhìn sợi chỉ đỏ rực đang nằm im trên tay y vui vẻ nói: “Sợi chỉ đỏ này nhuộm từ máu của ta, ngươi đeo nó lên dù ở bất cứ đâu ta cũng cảm nhận được...!Đừng có cố tháo, không phải ta tự tay thì dù ngươi có làm gì cũng không tháo ra được đâu.”
Mặc Thanh sắc mặt thực sự rất khó coi, y nghiến răng nghiến lợi như muốn lập tức lao vào đánh người.
Một chút thiện cảm khó khăn lắm mới có, trong một chốc lại bay sạch không còn chút tung tích.
Mặc Thanh nén giận gằn giọng hỏi: “Ngươi đeo nói cho ta làm gì?”
Dư Phong hơi cúi người xuống mỉm cười nói: “Dĩ nhiên là… không để ngươi chạy đi mất rồi.”