Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lộ Vô Quy chân giẫm bùa phong cương, trong nháy mắt tới gần. Lúc nàng vung lên thước pháp đập xuống chồn tinh, nàng nhìn thấy bộ mặt của chồn tinh cực kỳ đáng sợ, tô vẽ như là mặt của người giấy chôn cùng người chết, dọa nàng sợ đến mức tay nàng run lên, hơn nữa phản ứng của chồn tinh cũng không chậm, không ngờ lại để nó nghiêng mình né ra. Thước pháp đánh thật mạnh vào trên bả vai của chồn tinh, phát ra "bộp" một tiếng va chạm cùng với tiếng xương nứt, đánh đến thân thể chồn tinh nghiêng đi té lăn trên đất, nó tiện thể lộn một vòng, tứ chi chạm đất liền muốn chạy.
Du Thanh Vi mở ra quạt giấy trong tay, đánh ra một bùa phá ma trấn tà có kích thước hơn trượng đuổi theo con chồn tinh nhảy lên cái là lao ra xa hơn hai mét, đụng nó ngã lăn trên đất, chồn tinh lăn một vòng tại chỗ vừa muốn đứng dậy, "Xoạt" một thanh kiếm từ bên cạnh đâm nghiêng tới, dọa cho con mắt xanh thẳm của nó thoáng cái dựng lên, lưỡi kiếm phát ra hàn quang kia gần như quét qua sát mũi nó, nó sợ đến nỗi cứng nhắc đứng im không dám nhúc nhích.
Ngay trong nháy mắt chồn vàng bị một chiêu kiếm của Tả Tiểu Thứ chặn đứng, Lộ Vô Quy bắn người một cái nhào tới, đập xuống một thước pháp vào trên đầu chồn vàng.
Một tiếng vang "bộp" thật lớn, một nửa đầu của chồn vàng bị thước pháp đập nứt, nửa kia thì lại khảm vào trong đất.
Cái da người bao lấy chồn vàng cũng bị đập rách, lộ ra một vài miếng bùn hình như dùng để làm vật lấp đầy và cái đầu của một con chồn vàng lông bù xù dưới miếng bùn. Cái đầu này phải lớn hơn rất nhiều so với những con chồn vàng khác, có kích thước bằng cái đầu của một con chó.
Tả Tiểu Thứ cọ cọ thanh kiếm dính máu ở trên cỏ, đưa mắt nhìn thung lũng hoang bị bóng tối bao trùm.
Không giống với tối hôm qua, tối nay thung lũng hoang yên lặng đến nỗi chỉ có tiếng gió lạnh lẽo thê lương vang vọng vù vù ở trong không khí, ngoài con chồn vàng mặc da người chết ở trước mặt này ra, thì ngay cả cái bóng của chồn vàng cũng không nhìn thấy một cái.
Thung lũng hoang quá mức yên tĩnh lộ ra sát khí quỷ dị, giống như một con ác thú ngủ đông, bất lúc nào cũng có thể nuốt hết những người bước vào thung lũng hoang.
Du Thanh Vi nhìn về phía thung lũng hoang, thấp giọng nói: "Chồn vàng chuyên đào thành hang, cẩn thận dưới chân, cẩn thận mai phục cùng cạm bẫy."
Tả Tiểu Thứ thử tưởng tượng đến cảnh bước vào một nơi dưới đất chi chít chồn vàng đào ra hang, bất cứ lúc nào rơi vào trong hang sẽ bị một đám chồn vàng nhào tới xé nát ăn sống, cả người phát tởm mà giật cả mình. Sao cô càng nghĩ càng cảm thấy hung hiểm đây? Cô nhìn về phía Du Thanh Vi, trông thấy Du Thanh Vi mặt mày bình tĩnh, dường như trước mặt không phải hang yêu quái, đầm rồng hang hổ gì cả, mà chỉ là một điểm du lịch đất đai bằng phẳng. Cô thấp giọng hỏi Du Thanh Vi: "Du Lừa Đảo, cô không sợ?"
Du Thanh Vi liếc nhìn Lộ Vô Quy mặt mũi trấn định, đáp lại Tả Tiểu Thứ: "Không sợ."
Chân mày Tả Tiểu Thứ cau lại, quét mắt nhìn Du Thanh Vi cùng Lộ Vô Quy, nói thầm trong lòng: "Chẳng lẽ có cơ tình?" Cô thầm nói: "Không đúng mà, muốn nói có cơ tình cũng phải là mình và Du Lừa Đảo mới đúng, chúng ta chính là chiến hữu tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên." Cô nhìn thấy Lộ Vô Quy nhấc theo thước pháp đi về phía trước, mau chóng đuổi theo.
(Cơ tình: là chỉ tình yêu giữa người đồng tính luyến ái. Còn có nghĩa là tình cảm cực kỳ thân thiết giữa hai người cùng giới.)
Trái với lúc đến thì một đường chạy vội, vào lúc này Lộ Vô Quy đi cực kỳ chậm, dọc đường không ngừng đánh giá bốn phía.
Các nàng đi đại khái hơn một trăm mét thì đến nơi ngày hôm qua giết chồn vàng.
Không có ai nhặt xác và quét tước chiến trường, chồn vàng chết đi cùng với xác chết thối rữa chồng chất chi chít trên đất.
Ngày hôm qua những xác chết khởi thi này còn có thể nhìn ra hình người, ngày hôm nay nát đến nỗi cũng chỉ còn sót lại xương dính thịt rữa, nhìn thoáng qua, cực kỳ giống cây kem tan chảy còn một nửa dính trên que kem, nói có bao nhiêu buồn nôn thì có bấy nhiêu buồn nôn.
Tả Tiểu Thứ vui mừng đây đang là mùa đông, không có con ruồi con muỗi. Nếu như là vào mùa hè, cô đoán là cô còn không có tới gần cũng đã nôn đến thua trận.
Du Thanh Vi liếc nhìn thung lũng hoang bị đốt thành đất khô cằn, không thể nhìn thấy phần cuối, nói: "Tiểu muộn ngốc, thung lũng hoang lớn như vậy, nếu như không có dẫn đường, rất khó tìm được hồn của dì Thái." Cô hơi ngừng lại, nói tiếp: "Vả lại, chồn vàng rất có thể lợi dụng dì Thái làm mồi nhử."
Tả Tiểu Thứ nheo mắt nhìn Du Thanh Vi, hỏi: "Chồn vàng có thông minh như vậy?"
Ánh mắt Du Thanh Vi nặng nề mà nhìn chằm chằm vào thung lũng hoang, nói: "Đến cả chuyện bắt hồn tống tiền người khác chúng nó cũng làm được, chồn vàng thành tinh nói không chắc còn thông minh hơn người. Địch trong tối ta ngoài sáng, đối phương chiếm giữ số lượng ưu thế tuyệt đối, lại là địa bàn của chồn vàng, chúng ta nhất định phải vạn phần chú ý cẩn thận."
Lộ Vô Quy đưa mắt nhìn lên, nhìn thấy cỏ chè vè bên trong thung lũng hoang bị đốt đến chỉ còn lại gốc rễ tràn đầy bùn đất, lộ ra một mảnh đất cháy đến đen kịt nhìn không thấy điểm cuối. Cả mảnh đất khô cằn nhìn qua ngoại trừ tro tàn cũng không có gì, thế nhưng thi khí đi kèm với yêu khí, âm khí xuôi theo thổ nhưỡng thấm ra bên ngoài, hội tụ thành màn sương mù mỏng giống như khí độc bao phủ trên mặt đất tại thung lũng hoang, làm cho thung lũng hoang thoạt nhìn như là vùng đất tĩnh mịch nồng nặc tử khí. Nàng cảm thấy Du Thanh Vi nói rất đúng, dưới lòng đất rất có thể bố trí đầy cạm bẫy và hố xác. Những hố xác này không phải là tử thi thối rữa không nhúc nhích, mà là thi quái.
Nàng cảm thấy nếu như nàng rơi vào trong cái hang còn không cao bằng nửa người mà đánh nhau cùng thi quái và chồn vàng tứ chi chạm đất, nàng nhất định sẽ bị cào chết hoặc cắn chết. Ngày hôm qua chồn vàng chịu thiệt thòi lớn như vậy, cho dù có ngốc cũng sẽ không lao ra đánh với nàng nữa, chúng nó không ra, nàng lại không thể xuống, vậy cũng chỉ có thể dùng biện pháp khác.
Lộ Vô Quy nhấc theo thước pháp Lượng Thiên, chậm rãi từng bước mà đi về phía trước.
Nàng đi thật chậm, chiếc thước pháp Lượng Thiên bị nàng nắm trong tay, như là thanh kiếm trong tay tướng quân sắp lên chiến trường. Một luồng khí khái dù cho đối mặt với mười triệu người, ta cũng anh dũng có đi không có về hiện ra từ trên người nàng.
Tả Tiểu Thứ nhìn thấy Lộ Vô Quy đi về phía trước, liền muốn nâng kiếm đuổi theo.
Du Thanh Vi giơ lên tay phải, quạt giấy trong tay chặn ở trước người Tả Tiểu Thứ ngăn cản cô ấy, nói: "Cứ xem cái đã."
Rất nhanh, Lộ Vô Quy đến bên cạnh Lạc Long Câu, nàng bước nhảy một cái, nhảy sang bờ bên kia Lạc Long Câu, đứng tại khu vực biên giới của thung lũng hoang.
Tả Tiểu Thứ dừng chân liếc nhìn Du Thanh Vi, lại nhìn về phía Lộ Vô Quy, nói: "Du Lừa Đảo, sao tôi cảm giác lúc này Tiểu Quy Quy trông vô cùng có khí thế."
Du Thanh Vi không lên tiếng, cô không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Lộ Vô Quy. Tuy rằng Lộ Vô Quy phản ứng chậm, thế nhưng động tác luôn luôn cực kỳ nhanh chóng, lúc đang đối mặt nguy hiểm, nàng thường xuyên xông lên bồm bộp mấy thước pháp giải quyết nguy hiểm, mà khi nguy hiểm cực lớn ập lên đầu, nàng lại để cho người ta một loại cảm giác chậm đến tận cùng. Trạng thái và tình hình của Lộ Vô Quy vào thời khắc này cô đã từng thấy một lần —— khi cô cùng Tả Tiểu Thứ kẹt trong giếng âm, Lộ Vô Quy dẫn các cô đến lối ra giếng âm, lối ra bị oan hồn ác quỷ ngăn chặn không ra được, một bên khác thì lại có đại quỷ hung ác lấy tư thế vạn mã bôn đằng gào thét mà đến, trong tình thế cấp bách, Lộ Vô Quy kết ấn một chiêu mở ra lối ra, những oan hồn ác quỷ ngăn chặn cửa ra bị đánh tan nhiều vô số kể.
(vạn mã bôn đằng: hàng vạn con ngựa chạy chồm)
Thời khắc này, khí thế trên người Lộ Vô Quy so với ngày đó nhiều hơn mấy phần nghiêm nghị. Nàng đứng trước thung lũng hoang, để cho người ta cảm thấy một loại khí khái một mình chống chọi thung lũng hoang mà không lộ ra một chút nào yếu kém.
Nàng trầm ngâm thoáng nhìn phương hướng thung lũng hoang, rồi quay đầu lại nhìn thôn Liễu Bình phía sau, suy nghĩ một chút, kêu một tiếng với Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ: "Theo sát em." Lại thoáng nhìn bùa phong của hai cô ấy, nói: "Nơi này rễ cây cỏ chè vè sâu, móng vuốt của chúng nó rất khó lập tức xuyên thấu rễ cây cỏ chè vè tới bắt chúng ta."
Ánh mắt của Tả Tiểu Thứ sáng lên, bỗng nhiên tỉnh ngộ mà kêu một tiếng: "Rõ!"
Du Thanh Vi gật đầu "Ừ" một tiếng.
Lộ Vô Quy nói một tiếng: "Đi!" Lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phía âm khí nặng nhất.
Rễ cỏ chè vè với rễ cây lau sậy hơi có sự khác biệt, lau sậy là từng rễ một phân tán lớn lên, cỏ chè vè thì là mấy chục rễ cùng nhau sinh trưởng đường kính hơn một thước, thân và lá khuếch tán bốn phía, bởi vậy, sau khi bị lửa thiêu, để lại từng bộ rễ hình tròn bất quy tắc có đường kính từ một đến hai thước khác nhau.
Lộ Vô Quy giẫm lên cỏ chè vè bị đốt chỉ còn lại rễ xẹt qua nhanh như ảo ảnh. Mũi chân của nàng hầu như chỉ nhẹ nhàng chạm một cái vào trên mặt đất, người liền vọt ra xa ba, bốn mét, tốc độ đó nhanh đến mức dù cho có ai ngồi đợi ở bên cạnh cũng không kịp đưa tay tóm nàng, nàng cũng đã chạy qua.
Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi theo sát phía sau. Mặc dù tốc độ của hai cô so với Lộ Vô Quy không chỉ là chậm có một tý tẹo tèo teo, nhưng dựa vào tiện lợi của bùa phong cương, đặt chân đều rất nhẹ, tốc độ cũng không chậm, chí ít ngoài thây máu tốc độ nghịch thiên, thì xác nhảy cũng không đuổi kịp hai cô.
Ba người đạp rễ cỏ chè vè lao nhanh như gió, những chỗ chạy qua, cùng với lòng đất hai bên vang lên tiếng xào xạc xào xạc, tiếng kêu liên tiếp của chồn vàng, toàn bộ bọc đánh về phía ba người họ.
Tả Tiểu Thứ nhìn thấy hai cô càng ngày càng xa Lộ Vô Quy, thúc giục: "Nhanh lên, nhanh lên, nhanh hơn chút nữa." Chính mình cố hết sức chạy về phía trước. Cô tiếp tục xông về phía trước khoảng ba, bốn trăm mét, bỗng nhiên, chỗ cách xa hơn một trượng phía trước vang lên một tiếng sụp đổ "ầm ầm", mặt đất trước mặt trực tiếp lún xuống dưới, lộ ra một hố to đường kính vài thước, đến khi cô phản ứng lại, người đã vọt đến bờ hố, dọa cô mau chóng thắng gấp một cái dừng lại, chân cô dừng lại, nhưng quán tính mang theo thân thể cô đột nhiên bổ nhào về phía trước. Tả Tiểu Thứ sợ đến mức "Oa a" một tiếng, vung lên hai tay nỗ lực duy trì cân bằng.
Du Thanh Vi rớt lại phía sau Tả Tiểu Thứ mười mấy mét, nhìn thấy Tả Tiểu Thứ đột nhiên dừng lại liền biết tình huống không ổn, vội chạy tới kéo lấy cổ áo Tả Tiểu Thứ tóm cô ấy trở về.
Tả Tiểu Thứ trước mắt liền sắp té xuống, sau đó thì bị người tóm chặt cổ áo kéo trở lại, cô vừa muốn thở một hơi thì thấy có thứ gì hình người nhảy lên, vả lại ngày càng nhiều thứ gì đó hình người với lông lá bù xù lộ diện. Cô không rảnh đi xem những thứ hình người kia rốt cuộc là người thi biến hay là chồn vàng mặc da người, quát to một tiếng: "Du Lừa Đảo, chạy mau!" Bước nhanh chân vòng qua hố to, đuổi theo Lộ Vô Quy đang chạy như bay ở đằng trước.
Lộ Vô Quy đã chạy đi rất xa, tại nơi tối như mực này cũng sắp không nhìn thấy bóng người của nàng, có điều, không ảnh hưởng hai cô đuổi theo.
Một vùng lớn như vậy, chỉ có Lộ Vô Quy phía trước đốt một lá lửa bùa, đó chính là đèn chỉ đường ban đêm.
Tả Tiểu Thứ oán trách: "Không ngờ nó lại không đợi tụi mình." Ngoài miệng oán trách, dưới chân một chút cũng không dám phân tâm, đến cả đường thẳng cũng không dám chạy, lúc thì chạy cái hình chữ S, lúc thì chạy thành hình gợn sóng, thỉnh thoảng còn phải chạy cái hình chữ Z.
Không có cách nào mà, nếu như chạy thẳng, phía trước nhất định đột nhiên xuất hiện hố to, nói không chừng không thắng lại kịp liền rớt vào trong hố.
Tốc độ của Du Thanh Vi không có nhanh như Tả Tiểu Thứ, cô sợ những thứ dưới lòng đất kia không chặn đứng được Tả Tiểu Thứ liền đến chặn cô đang rớt ở đằng sau, không dám chạy cùng Tả Tiểu Thứ. Cô không có tinh lực tốt như Tả Tiểu Thứ để mà chạy ra các loại tuyến đường, không biết sau đó còn có thể xảy ra tình huống thế nào, có thể tiết kiệm một chút sức lực thì tiết kiệm một chút. Đương nhiên, tuyến đường tiến lên tuyệt đối không thể tiếp tục để những thứ dưới lòng đất nhìn ra hoặc suy đoán ra, cô sử dụng Mai Hoa bộ cùng Cửu Cung bộ để chạy, hai loại bộ thay nhau dùng, chạy trốn phải gọi là gọn gàng nhanh chóng, làm cho những thứ dưới lòng đất không thể nhịn được nữa mà toàn bộ chui ra ngoài, ý đồ từ trên mặt đất vây công.
Tác giả có lời muốn nói:
Chồn vàng: Có gan thì hai ngươi chạy thẳng, xem ta không đánh chết các ngươi!
Tả Tiểu Thứ: 凸!
Du Thanh Vi: Ha ha!
Chồn vàng: Đụ má, cái đứa phía trước biết đánh nhau, bọn ta không dám cản, mà hai đứa các ngươi đánh mấy cái liền sợ đến leo cây, bọn ta còn có thể sợ các ngươi? Các anh em, tiến lên!
Tả Tiểu Thứ: ~_~! ! 凸(= _=)凸! !
Du Thanh Vi: 囧! ~
Mặt người giấy chôn cùng người chết như này đây =)))