Cho đến khi bóng người Lộ Vô Quy biến mất ở trong bóng tối, mấy người sững sờ một hồi lâu mới bừng tỉnh.
Long sư thúc cùng anh Kiền tiếp tục dùng chỉ đỏ, lá bùa, đinh gỗ táo bày trận bùa.
Trên đường âm đâu đâu cũng có quỷ quái xuất hiện không thể so với ở dương gian, căn bản không có điều kiện nam nữ cấm kỵ. Nếu như để Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ ở riêng trong một trận bùa khác ngăn cách với mấy người bọn hắn, đặt ở ngoài phạm vi tầm mắt, rất có thể đến cả các nàng mất tích ra sao cũng không biết.
Long sư thúc bày xong trận bùa, đi tới bên cạnh Du Thanh Vi vẫn đang ngẩn người, xách cái ba lô nặng tới - cân của Lộ Vô Quy vào trong trận bùa. Hắn nhớ là lúc đi xuống chiếc ba lô này chứa đến mức phình lên, mọi chỗ có thể nhét đều chất đầy, Lộ Vô Quy ăn liên tục, còn cho bọn hắn hai ấm nước bùa, ba lô đã để trống một khoảng lớn nên nhẹ đi nhiều, không ngờ rằng vẫn nặng như vậy. Sợ tăng thêm gánh nặng ảnh hưởng đến hành động, trọng lượng túi ba lô của hắn đều chỉ có thể kiểm soát trong hai mươi cân, trọng lượng mà Tiểu Lộ vác trên lưng chí ít gấp đôi của hắn, vậy mà hành động lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Du Thanh Vi ôm quần áo của Lộ Vô Quy cùng một đống lá bùa trở lại trong trận bùa, ngồi xuống túi ngủ sau khi được Tả Tiểu Thứ trải ra, lại quay đầu nhìn về phía sông âm.
Mấy người vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, lúc này cũng không có tinh lực đi quan tâm vì sao Lộ Vô Quy lại khác với người thường, ăn chút gì đó, uống chút nước, bố trí gác đêm xong liền mau chóng dành thời gian ngủ bù.
Lộ Vô Quy vẽ lá bùa tụ dương quá nhiều, sợ lúc ngủ bị phong tà xâm nhập, liền đốt vài lá bùa tụ dương, mấy người quây quanh bùa tụ dương tiến vào trong túi ngủ của riêng mình mà nghỉ ngơi.
Du Thanh Vi mệt đến đầu vừa dính vào "gối" liền ngủ thiếp đi.
Cô ngủ một lúc, bị tiếng trò chuyện thấp giọng đánh thức. Cô ngồi dậy, nhìn thấy Long sư thúc đang nói chuyện với Quỷ Nhất rúc ở bên cạnh bùa tụ dương để sưởi ấm. Cô ngồi dậy, hỏi: "Long sư thúc, có phải là có chuyện gì hay không?"
Long sư thúc nói: "Tiểu Lộ đi ra ngoài lâu như vậy vẫn chưa về, chú hơi lo lắng."
Du Thanh Vi hỏi: "Đã bao lâu?"
Long sư thúc nói: "Tầm hai giờ rồi, có nên ra ngoài đi tìm con bé một lúc không."
Du Thanh Vi nghĩ một hồi, nói: "Không cần. Chỗ này chúng ta cũng không quen, mạo muội đi ra ngoài cháu sợ không tìm được em ấy về, trái lại khiến mình bị lạc. Em ấy quen thuộc đường âm hơn cả dương gian, không lạc được." Cô nói xong, chui về trong túi ngủ lặng lẽ nắm lấy ngọc bội đeo trên cổ, kề sát ở trước ngực, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Trong chốc lát lại ngủ thiếp đi.
Bỗng nhiên, một tiếng vui mừng to lớn của anh Kiền vang lên: "Trở về rồi!"
Tả Tiểu Thứ bị một giọng nói bỗng nhiên vang lên này làm cho kinh hãi lập tức nhảy lên, "vụt" cái rút kiếm ra, kêu lên: "Làm sao vậy làm sao vậy!" Nói xong cũng nhìn thấy có một bóng người xông đến cực nhanh, dọa cô nhanh chóng đạp lên Cương bộ vận kiếm như gió liền muốn làm phép giết quỷ. Đến khi quỷ kia chạy tới gần, cô mới nhìn rõ là Lộ Vô Quy mặc áo may ô, quần cộc mang theo một chùm gì đó như con lươn chạy trở về. Cô vội vàng quăng kiếm, nắm lên một bộ quần áo của Lộ Vô Quy trước tiên che lên người Lộ Vô Quy đề phòng lộ hàng.
Mấy người anh Kiền, Long sư thúc vội vàng né tránh tầm mắt.
Du Thanh Vi chui ra từ trong túi ngủ, nhìn thấy áo may ô cùng quần cộc của Lộ Vô Quy đều không ướt, mau chóng ôm lấy quần cùng áo giữ ấm chạy đến bên người Lộ Vô Quy, giúp đỡ Tả Tiểu Thứ mặc quần áo vào người Lộ Vô Quy, cô hỏi: "Sao mà đi lâu như vậy? Có lạnh không?"
Lộ Vô Quy tiện tay đưa đồ vật đang xách cho Tả Tiểu Thứ liền đi mặc quần áo, kết quả nghe thấy Tả Tiểu Thứ rít lên một tiếng "Mẹ nó" liền quăng đi "con lươn" mà nàng khổ cực bắt về, nàng vội vã đưa tay chụp lấy, kịp thời bắt lại "con lươn" bị Tả Tiểu Thứ ném đi. Nàng trừng mắt với Tả Tiểu Thứ, nói với Tả Tiểu Thứ: "Không cho chị ăn."
Tả Tiểu Thứ nói: "Ai ăn cái này của em chứ!" Quả đoán mà lùi về phía sau vài bước, cách Lộ Vô Quy xa một chút.
Du Thanh Vi vốn dĩ muốn nhận lấy đồ vật trong tay Lộ Vô Quy, nhưng sau khi nhìn thấy rõ trong tay Lộ Vô Quy xách là cái gì, sợ đến mức không dám đưa tay ra.
Trong tay Lộ Vô Quy cầm theo ba con vật bị cành hoa xâu lại vừa trông như con lươn vừa trông như con cá hố, trên cành hoa còn mọc hoa, là một đóa mạn châu sa hoa đỏ tươi, hoa này còn gọi là hoa bỉ ngạn hoặc hoa hoàng tuyền, truyền thuyết là nở ở bên đường Hoàng Tuyền. Đóa hoa trong tay Lộ Vô Quy thoạt nhìn có chút không giống với loại hoa sinh trưởng ở khe suối bên sườn núi trên trần gian, đỏ đến mức có chút yêu dị, mơ hồ có ánh sáng lấp lóe. Còn ba con vật thủy sinh bị cành hoa xuyên qua mang cá xách lên còn quái lạ hơn, có chiều dài khoảng một - hai xích, mọc ra một cái đầu lươn, trên trán nhú lên một đôi sừng cực kỳ giống sừng rồng dài chừng một cm, mọc ra bốn chân, giống như cá cóc, lại giống như cá hố, cũng giống như cá trạch, còn kha khá giống con lươn, trắng đến trong suốt, có thể nhìn thấy rõ xương bên trong.
Lộ Vô Quy sợ "con lươn" mà nàng khổ cực bắt về lại bị ném đi, lúc mặc quần áo đều cầm theo.
Đến khi nàng mặc quần áo tử tế, ba gã Quỷ Đạo cùng mấy người Long sư thúc tiến tới.
Long sư thúc nhìn chuỗi hoa "lươn", hỏi: "Đây là hoa hoàng tuyền?"
Lộ Vô Quy nói: "Hoa người chết. Không tìm được thứ khác để xâu con lươn, đành phải dùng cái này. Bên kia nở ra một vùng, đỏ chót. Phấn của hoa này có thể mê hồn, nhưng mà yên tâm đi, cháu ở trong sông âm rửa sạch phấn hoa rồi."
Du Thanh Vi nói: "Tôi chưa từng thấy con lươn nào như vậy."
Anh Kiền lại gần xem thử, nói: "Anh cũng chưa từng thấy." Hắn hỏi: "Ba vị Quỷ thúc, các ông từng thấy chưa?"
Quỷ Nhất xoa xoa tay, bộ mặt thèm thuồng mà nhìn ba "con lươn" trong tay Lộ Vô Quy, nói: "Từng nghe nói, thứ tốt, đại bổ, nghe nói chỉ có cát huyệt phong thủy mới có." Hắn hỏi Lộ Vô Quy: "Tiểu nha đầu, đây chính là thứ tốt có thể gặp không thể cầu, sao cô tóm được những thứ này?"
Lộ Vô Quy nói: "Không phải đâu! Đi dọc theo bờ sông âm, tìm hang nhỏ rộng khoảng hai – ba ngón tay, nhìn thấy cửa hang có chỗ hiện ra ánh sáng trắng, cắn nát ngón tay nhỏ một giọt máu ở cửa hang, con lươn này sẽ từ trong hang chui ra uống máu, chỉ cần ra tay nhanh một chút, thoáng cái kẹp lấy cổ của nó liền bắt được nó. Có điều loại lươn này rất khó tìm, thông thường phải chạy đến mười dặm tám dặm đường mới có thể tìm được một con, bắt lấy con nào dưới một xích chưa trưởng thành còn phải buông tha, hơn nữa loại lươn này rất dụ quỷ, thường xuyên sẽ có đại quỷ cùng rất nhiều quỷ nhảy ra cướp lươn, vì thế nhất định phải cẩn thận." Nàng trông thấy sắc mặt Tiểu Long tái xanh, nói: "Chút nữa mài sừng con lươn này thành bột đút cho Tiểu Long ăn, rồi mài xương thành bột bôi ở trên vết thương cho hắn." Nói xong dùng sức lấy xuống sáu cái sừng trên ba "con lươn" đưa cho Long sư thúc. Nàng lại lột ra lớp da phủ kín vảy nhỏ, lấy ruột ra vứt đi. Nàng thấy ba gã Quỷ Đạo tha thiết mong chờ nhìn nàng nước dãi cũng sắp chảy ra, liền muốn chia một con cho bọn họ, đã đưa tay ra ngoài rồi, không cam lòng, lại thu hồi lại, ngắt nửa con đưa cho bọn họ.
Lại đưa một con để Du Thanh Vi cùng mấy người Long sư thúc phân chia, còn lại một con rưỡi toàn bộ tiến vào bụng của mình, nàng liếm sạch sành sanh thịt trên xương, cuối cùng để lại xương nguyên vẹn cho Long sư thúc mài bột xương để rắc vào trên vết thương.
Ăn vào một con lươn rưỡi để cái bụng của Lộ Vô Quy khin khít, nàng hài lòng chui vào túi ngủ ngủ bù.
Du Thanh Vi nhìn Lộ Vô Quy chui vào túi ngủ của cô, bĩu môi một cái, cuối cùng cũng không lên tiếng, lẳng lặng mà lục ra túi ngủ trong ba lô của Lộ Vô Quy, bày ở bên người Lộ Vô Quy rồi tiếp tục ngủ bù.
Ở trên đường âm, đi theo Lộ Vô Quy là thỏa đáng nhất. Lộ Vô Quy ngủ bù, mọi người hiển nhiên cũng dành thời gian giải lao, ai biết con đường phía sau có thuận lợi hay không, có thể tìm được thời gian và nơi tương đối an toàn để nghỉ ngơi hay không.
Tả Tiểu Thứ dựa vào Du Thanh Vi, cô nhỏ giọng hỏi: "Du Lừa Đảo, "con lươn" này rốt cuộc là thứ gì? Ăn như lát cá sống trải qua đông lạnh, nhưng vào miệng liền tan ra, như là ăn kem ly."
Du Thanh Vi cười cười, hỏi cô: "Ăn ngon không?"
Tả Tiểu Thứ nói: "Không có cảm giác gì."
Du Thanh Vi lại cười cười, không nói cái gì nữa, nhắm mắt ngủ tiếp.
Tả Tiểu Thứ đưa tay chọc chọc Du Thanh Vi, nói: "Cô đừng thừa nước đục thả câu mà."
Du Thanh Vi hàm hàm hồ hồ mà nói: "Mấy thứ ở địa giới cõi âm làm sao tôi biết."
Tả Tiểu Thứ cảm thấy Du Thanh Vi nhất định biết, chỉ là không tiện nói, có điều hẳn là đồ tốt.
Du Thanh Vi nói: "Cô mau ngủ đi, tiểu muộn ngốc một ngày ngủ ba, bốn tiếng là đủ rồi, đến lúc em ấy tỉnh ngủ, lại không biết phải chờ bao lâu nữa mới có thể giải lao."
Đến khi Lộ Vô Quy tỉnh ngủ, mấy người đều nghỉ đủ tinh thần, ngay cả Tiểu Long sắc mặt cũng tốt lên rất nhiều. Lộ Vô Quy lại để cho hắn uống mấy ngụm lớn nước bùa, lại lấy ra máu dương gà trống bảy năm mà nàng chuẩn bị để vẽ bùa cho hắn uống vào mấy ngụm, còn lại để mấy người anh Kiền, Long sư thúc, Du Thanh Vi chia ra uống.
Lộ Vô Quy dẫn bọn họ dọc theo bờ sông âm đi về phía hạ lưu.
Trong sông âm nhiều âm tà quỷ vật, bọn họ đi ở trên bờ sông không dám đi quá gần, ngay cả như vậy, vẫn thỉnh thoảng nhìn thấy trong vũng nước trên bờ sông xuất hiện một vài thứ linh tinh. Những động vật thường gặp được ở bờ sông trên trần gian nơi này cũng có, chỉ là nhiều hơn mấy phần tà tính và quỷ dị.
Trên người ba người Long sư thúc, Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ đều có thương tích, trên quần áo đều thấm tảng lớn máu, mùi máu tanh của người sống ở chỗ này là dẫn dụ âm tà quỷ vật nhất, may mà họ nhiều người, còn có Lộ Vô Quy mở đường, hầu như không có quỷ vật tới gần, cho dù thỉnh thoảng có quỷ vật nhào tới, Lộ Vô Quy đến cả thước pháp cũng không cần, chỉ cần một thủ ấn Thái Cực hoặc trực tiếp đạp một cước qua đó liền đánh tan đối phương, dọa sợ quỷ quái xung quanh chạy mất dép.
Địa giới cõi âm, chỉ có thể dựa vào cảm giác tính ra thời gian. Mấy người cũng không nói được cụ thể đã đi bao lâu, bằng cảm giác đại khái chính là hơn một giờ, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước thấp thoáng có dấu vết kiến trúc thôn xóm.
Tả Tiểu Thứ bỗng chốc bắt lấy cánh tay của Lộ Vô Quy, hỏi: "Bên sông âm tại sao có thể có thôn?"
Lộ Vô Quy quay đầu liếc nhìn Tả Tiểu Thứ, không lên tiếng. Nàng quay đầu nhìn sông âm, trông thấy đến gần đầu thôn bên sông âm có một bến phà, ở bến phà có một chiếc thuyền đưa đò, trên mũi thuyền còn có một bóng quỷ đeo nón rộng vành ngồi đó. Nàng cất bước chạy đến bến phà.
Mấy người nhìn thấy Lộ Vô Quy đột nhiên tăng tốc chạy về phía bờ sông, cũng mau chóng đi theo.
Lúc ở khoảng cách rất gần nước sông, bọn họ mới nhìn rõ thuyền quỷ đưa đò và con quỷ, mấy người vội vàng dừng lại bước chân.
Lộ Vô Quy đi tới bờ sông, mới vừa muốn tới gần thuyền quỷ kia, thuyền ông trên thuyền quỷ "bõm" một tiếng nhảy vào trong sông âm trốn mất.
Lộ Vô Quy lùi về phía sau ba bước, từ trong ba lô lấy ra hộp dài đựng nhang, từ bên trong lấy ra ba cây nhang, nhen lửa rồi cắm ở trên bãi sông, ngồi xếp bằng ở đây.
Không bao lâu, một làn khói đen từ bên trong sông âm bay ra rơi vào bên cạnh nhang, hóa thành một bóng người đen kịt ngồi xếp bằng ở đối diện Lộ Vô Quy, giữa hai người ngăn cách bởi ba cây thanh hương đang cháy lượn lờ. Bóng quỷ đó vừa xuất hiện, khói vốn dĩ bay lên phía trên liền bay về phía mũi của con quỷ đó.
Tả Tiểu Thứ nhìn thấy Lộ Vô Quy đốt ba cây thanh hương ngồi đối mặt với một con quỷ, cô hỏi Du Thanh Vi: "Du Lừa Đảo, Tiểu Quy Quy đang làm gì vậy?"
Long sư thúc thấp giọng nói: "Hỏi quỷ."
Một lát sau, Lộ Vô Quy lại lấy ra hai cây nến, nhen lửa.
Sau đó, liền nhìn thấy ba cây thanh hương cùng cây nến bốc cháy nhanh chóng, không lâu sau toàn bộ liền hóa thành hương khói bị bóng quỷ đó ăn. Bóng quỷ đó ăn xong hương khói, lại chui đầu vào trong sông âm.