Quy hồn - Tuyệt Ca

chương 58

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thi quái bao vây Lộ Vô Quy bỗng nhiên xao động, sau đó cùng nhau nhào về một hướng.

Lộ Vô Quy bị động tĩnh của thi quái đánh thức, nàng theo bản năng nhìn theo phương hướng thi quái chạy tới, chỉ thấy một nhóm Du Thanh Vi bỗng dưng xuất hiện ở dưới góc tường đằng xa. Chỗ bọn họ đứng có một cánh cửa nhỏ, nàng nhớ lúc nàng bước vào nơi này cũng không nhìn thấy có cửa, cũng không nhận ra có gió thổi vào từ cửa, nói cách khác đây là cửa mới mở ra khi nhóm người Du Thanh Vi xuất hiện?

Tiếng gọi của Du Thanh Vi truyền đến từ xa xa: "Tiểu muộn ngốc —— "

Lúc này Lộ Vô Quy mới kinh ngạc phát hiện bản thân lại phân tâm, nàng nhìn thấy chi chít thi quái đã bao vây về phía họ. Nàng cách xa như vậy còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trên người họ, khỏi nói những thi quái khát máu này! Nàng nhớ lại trong cái khe hẹp thế kia, bọn họ chiếm giữ ưu thế địa lý tuyệt hảo mà còn có thể bị thương máu me đầy người, tại nơi ba mặt trống trải này bọn họ vừa ló mặt sẽ bị những thi quái đó xé xác!

Thụ nhân chi thác, trung nhân chi sự. Đã đáp ứng với ông Du và Tả tổng phải chăm sóc kỹ lưỡng hai chị ấy, cũng không thể trơ mắt nhìn hai chị ấy có chuyện.

(Nghĩa là: Đã đồng ý người khác ủy thác thì phải hết lòng làm việc cho họ.)

Lộ Vô Quy thừa dịp bùa phong trên đùi chưa hết công hiệu, nàng vồ lấy dây leo núi vứt trên quan tài, đeo lên ba lô, nhảy xuống quan tài đồng, dưới chân đạp gió mà chạy tới như bay. Nàng rất nhanh liền đuổi kịp những thi quái lông đen, lông trắng hành động chậm rãi này, đột nhiên nhảy lên phía trước, thân thể bay lên trời, vững vàng mà đáp xuống bả vai một con thi quái lông trắng. Nàng lấy những con thi quái đằng trước này làm đá kê chân, đạp chúng nó một đường chạy vội, rất nhanh liền bỏ xa những con thi quái đang nhào về phía nhóm Du Thanh Vi.

Bọn họ nhìn thấy Lộ Vô Quy đôi chân như mang gió, nhanh như tia chớp từ trên đầu bầy cương thi xẹt đến bên người, đều sững sờ cả người.

Quỷ Nhất phản ứng lại đầu tiên, kêu lên: "Chạy!"

Địa phương chỉ lớn có ngần ấy, dù tốc độ của Lộ Vô Quy có nhanh hơn nữa, cũng không nhanh được bao nhiêu.

Ngay lúc nàng cùng nhóm người Du Thanh Vi hội hợp, thi quái đã đuổi tới.

Quỷ Nhị cùng Quỷ Tam gần như đồng thời chắn ở phía trước, mấy người Long sư thúc cầm lấy vũ khí trong tay liền đánh nhau với lũ thi quái đang nhào lên.

Lộ Vô Quy quát to một tiếng: "Leo tường, chạy!" Trong khi nàng kêu gào, đã bước cực nhanh mấy bước leo tường.

Những tường mộ âm này cũng không nhẵn bóng thẳng tắp như tường ở trần gian, mà là nhấp nhô gồ ghề như núi đá, có thật nhiều chỗ có thể leo lên và đạp chân.

Nàng hai ba bước liền leo lên độ cao ba mét bầy thi quái không thể chạm tới, vừa quay đầu lại phát hiện những người này đang ở phía dưới khí thế ngất trời đánh cùng bầy thi quái, một con thi quái lông đen cào một nhát làm đứt băng gạc đang quấn trên vai Tiểu Long!

Nàng lớn tiếng kêu lên: "Lên đây!" Nàng cảm thấy những người này quả thực là ở lại phía dưới tự tìm đường chết.

Quỷ Nhất quay đầu lại liếc nhìn Lộ Vô Quy một tay bám ở trên vách đá, kêu to: "Theo tiểu nha đầu đi!" Hắn lại kêu một tiếng: "Tiểu nha đầu, dây thừng!"

Lộ Vô Quy thoáng sửng sốt, liếc nhìn dây thừng trong tay mới kịp hiểu ra, quăng ra dây thừng trong tay. Nàng nghĩ một lúc, đeo dây thừng vào "cục đá" nhô ra ở bên cạnh! Quỷ Nhất hô lớn: "Tôi chặn hậu, mấy người rút lui!"

Lộ Vô Quy nhìn thấy cứ trì hoãn như vậy, mấy người Tiểu Long, anh Kiền, Long sư thúc lại bị cào mấy cái, Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ được Quỷ Nhị, Quỷ Tam bảo hộ ở phía sau cũng là ngàn cân treo sợi tóc. Nàng thấy mà gấp thay bọn họ! Nàng tung người nhảy xuống, nhảy đến bên người Tiểu Long bị thương nặng nhất, vung lên thước pháp đập vào đầu thi quái nhào tới bên cạnh hắn, đồng thời đẩy hắn về góc tường, nói: "Leo tường!"

Quỷ Nhất lại kêu: "Nắm lấy dây thừng mà leo lên đi. Tiểu nha đầu, cô chặn hậu!" Hắn xông tới, thoáng cái tóm chặt Tả Tiểu Thứ, đẩy cô về phía dây thừng ở góc tường, nói: "Leo tường!"

Tả Tiểu Thứ nghe thấy kêu leo tường, theo bản năng liền làm theo, trên người cô có thương tích rất bất tiện, tay trái không thể quá dùng sức, có điều lúc này cũng chỉ có thể cắn răng dùng cả tay chân mà nắm lấy dây thừng đạp tường leo lên trên.

Cô mới vừa leo cao hai xích liền thấy Du Thanh Vi cũng bị đẩy đến bên người, lại quay đầu liền nhìn thấy Lộ Vô Quy ở phía sau các cô vung lên thước pháp vang "vù vù", hết con cương thi này đến con khác đều bị nàng đập nát đầu, trên đất xác chết chất thành một đống, mạnh mẽ ở trong vòng vây đánh ra ba, bốn mét vuông đất trống.

Long sư thúc lùi lại đây, đẩy hai cô, nói: "Mau lên đi." Hắn bám vách đá nâng Tiểu Long bị thương cánh tay phải đã không làm được gì trèo lên trên.

Quỷ Nhất mang Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ trèo lên trên.

Anh Kiền vừa đánh vừa lui, cũng rất nhanh lùi tới góc tường, hắn thấy Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ còn bám ở trên sợi dây, sợ dây thừng không chịu nổi trọng lượng ba người, liền dùng trọng kiếm hắc kim ở trong tay kẹp vào khe tường trèo lên trên. Quanh năm đi âm, leo trèo là kỹ năng sinh tồn cơ bản nhất, hắn leo lên cực nhanh, lúc leo lên trên còn thuận tiện giúp đỡ Tiểu Long.

Quỷ Nhị quay đầu lại liếc nhìn, hỏi: "Có thể rút lui chưa?" Không rút lui thì không thể cầm cự nữa, hắn chỉ có hai cái tay!

Lộ Vô Quy thấy Du Thanh Vi leo chậm nhất cũng đã leo đến độ cao hai, ba mét, Long sư thúc đã lên tới độ cao hơn bốn mét đang quay đầu lại kéo Tiểu Long, kêu một tiếng: "Rút lui!" Xoay người lại nhào lên tường, bám vách tường nhảy lên một cái liền đuổi kịp Du Thanh Vi còn chậm hơn con rùa, nàng nhét thước pháp vào ba lô sau lưng, một tay ôm chặt eo Du Thanh Vi, một tay bám tường âm, mũi chân giẫm một cái, nhanh chóng lên tới độ cao ba mét, nói với Du Thanh Vi: "Bám chắc vào cục đá."

Du Thanh Vi bám chặt vào đá, lại cúi đầu nhìn một chút, rất nhanh tìm thấy một chỗ mà mũi chân có thể đặt lực, vững vàng mà bám vào vách đá. Khi cô cúi đầu, đảo mắt thoáng nhìn thấy chi chít cương thi đã tụ tập dưới chân, đang dán vào tường mà nhảy. Dù chỉ liếc một cái, cũng làm cho cô tê cả da đầu.

Tả Tiểu Thứ đã leo đến đầu dây thừng, cô ngẩng đầu nhìn bốn phía, hỏi: "Làm sao bây giờ? Ư!" Vết thương mới vừa khâu lại bị rách, làm cô đau đến không ngừng xuýt xoa.

Lộ Vô Quy nhìn thấy sắc mặt Tiểu Long trắng bệch, cái trán đổ đầy mồ hôi, một chàng trai cường tráng vào lúc này ngay cả sức bám tường cũng không có, toàn bộ nhờ Long sư thúc cùng anh Kiền nâng đỡ hắn. Nàng lại nhìn trên quần áo của hắn đều là máu, phỏng chừng tổn thương rất thảm. Nàng di chuyển qua đó, lấy vài tấm bùa tụ dương cho Long sư thúc, nói: "Cái này cho Tiểu Long dùng." Lại lấy bình nước bùa trộn máu dương của gà trống đưa cho Long sư thúc, nói: "Cái này cũng cho chú." Còn nói: "Bảo vệ chút dương khí!"

Long sư thúc tiếp nhận bùa tụ dương bỏ vào trong túi áo, lại nhận lấy bình nước Lộ Vô Quy đưa tới, nói: "Cảm ơn." Hắn cúi đầu nhìn xuống cương thi tụ tập dưới chân đang gắng sức leo lên, hỏi: "Chúng nó không lên được?"

Lộ Vô Quy nói: "Đúng vậy, gặp phải thi quái lông đen và thi quái lông trắng thì leo tường là được rồi. Chúng nó không biết leo tường, nhiều nhất chỉ có thể nhảy lên cao ba xích, không có tường thì chui vào khe, cái khe thấp hơn đầu gối là được." Nàng nói xong liền cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, tò mò quay đầu nhìn lại, trông thấy vẻ mặt của bọn họ đều rất quái lạ. Nàng đoán là bởi vì vừa nãy bọn họ ở bên ngoài gặp phải thi quái không biết leo tường mà bị thương khắp người. Nàng nhìn quanh một vòng, không thấy có cửa cũng không thấy có đường, hỏi: "Mấy người vào bằng cách nào?"

Long sư thúc nói: "Sau khi thi quái rút lui, đi theo thi quái, đi một vòng lại vòng tới chỗ sát vụ, thế mới biết chúng tôi vẫn luôn lượn quanh, sau đó Quỷ Tam lại dùng la bàn tính phương vị, tìm được Cảnh Môn."

Cảnh Môn? Lộ Vô Quy thoáng sửng sốt, mới nhớ tới Cảnh Môn hình như là một trong tám cửa sinh tử. Nàng nhớ tám cửa sinh tử hình như là phạm trù Kỳ Môn Độn Giáp, nhưng nàng không biết. Nàng hỏi Quỷ Tam: "Ông biết tính đường à?"

Quỷ Tam nói: "Sinh Môn ở trước mặt." Hắn lại cúi đầu nhìn cương thi dưới chân, nói: "Không dễ đi qua."

Lộ Vô Quy liếc nhìn Quỷ Tam, nói: "Bám tường mà đi."

Quỷ Nhị nói: "Ba anh em chúng tôi không thành vấn đề, nhưng Tiểu Long thương thế nặng."

Quỷ Nhất nói: "Quá sức với hai nha đầu kia."

Lộ Vô Quy cầm lấy dây leo núi thật dài, nói: "Có cái này." Nàng nói xong, kéo lấy một đầu khác của dây thừng, bám tường đi về phía trước, nhìn thấy chỗ có thể quấn chắc dây thừng liền quấn dây thừng một vòng cố định ở phía trên, sau khi cố định chắc chắn dây leo núi dài ba mươi mét vào trên tường, quay sang nói với bọn họ: "Bám dây thừng qua đây."

Long sư thúc cùng anh Kiền mang theo Tiểu Long, bám đạp vào đá và bám vào dây leo núi di chuyển dần về phía trước.

Lo lắng dây thừng không gánh được sức nặng, Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi chờ sau khi bọn họ đi qua mới lần lượt đi qua.

Lộ Vô Quy thiệt đau đầu với tốc độ di chuyển của họ. Nhưng thấy mỗi người bọn họ đều bị thương, lại không tiện nói gì, chỉ có thể yên lặng mà giúp đỡ kéo dây thừng, sau đó dứt khoát để mấy người Long sư thúc tự bám dây đi qua, nàng chạy trước đến chỗ tường phía trên phương vị "Sinh Môn", tìm thấy một chỗ có thể đặt ba lô liền thả xuống ba lô trên lưng mình, sau đó lại bám tường trở lại bên người Du Thanh Vi, nói: "Du Thanh Vi, chị ôm lấy cổ của tôi, tôi đưa chị sang." Nàng nghĩ một hồi, nói: "Như lần trước tôi đưa các chị ra giếng âm, nhưng mà không được siết cổ tôi."

Du Thanh Vi nhìn nàng một cái, giơ tay khoác lên bả vai của nàng, sau đó sải bước đi tới, di chuyển đến phía sau nàng, nói: "Tiểu muộn ngốc, em nắm chặt."

Lộ Vô Quy "Ừ" một tiếng, nắm chặt vách tường.

Du Thanh Vi nhảy một cái, hai chân kẹp lại trên eo Lộ Vô Quy, nói: "Cõng tôi qua."

Lộ Vô Quy không nói gì, cõng lấy Du Thanh Vi bám đá đi đến chỗ nàng đặt ba lô. Nàng lau mồ hôi trên trán, nói: "Trong ba lô của tôi có đồ ăn, chị ăn uống chút gì đó đi." Lại bám tường đi tìm Tả Tiểu Thứ, cõng Tả Tiểu Thứ qua đó.

Lúc nàng cõng Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ đi qua, ba gã Quỷ Đạo tiếp nhận việc kéo dây thừng, giúp đỡ Long sư thúc, anh Kiền đưa Tiểu Long đến nơi.

Lúc bọn họ tới đây, những thi quái dưới chân cũng di chuyển theo.

Quỷ Tam nhìn xuống thi quái chi chít dưới chân, nói: "Sinh Môn ở ngay phía dưới, nhưng thi quái quá nhiều."

Lộ Vô Quy hỏi: "Cần bao nhiêu thời gian?" Nàng nói xong, từ trong ba lô lấy ra một lá bùa, nói: "Dùng bùa bức lui tụi nó."

Quỷ Nhất cố định một đầu dây leo núi, một đầu khác rủ xuống, nói: "Tiểu nha đầu, cô mở đường. Quỷ Tam, cậu mở cửa."

Độ cao hơn ba mét một xíu, quăng dây thừng rất nhanh liền xuống dưới.

Lộ Vô Quy "Ừ" một tiếng. Nàng đưa hai chân tìm điểm đặt lực, lưng kề sát vào tường ổn định thân thể, sau đó giơ tay lên, mười hai lá bùa phá ma trấn tà bay ra ngoài xếp thành hàng ngang ở trên không trung, nàng thật nhanh kết một thủ ấn, một tiếng quát nhẹ, mười hai lá bùa phá ma trấn tà đồng thời dẫn phát đánh xuống thi quái phía dưới.

Sức mạnh của mười hai lá bùa đồng thời hạ xuống, thi quái phía dưới như gặp phải xung lực rất lớn, những con trong phạm vi bán kính hơn trượng nhất thời ngã trái ngã phải. Lộ Vô Quy vồ lấy ba lô treo ở trên đá đeo vào trên lưng, thoáng cái rút ra thước pháp, nhảy đến phía thi quái còn chưa kịp bò dậy. Nàng giơ chân lên, đạp một cước thật mạnh vào trên cổ cương thi há to miệng nằm trên đất, chỉ nghe một tiếng xương vỡ tan "răng rắc", cái xương cổ cứng ngắc đó bị nàng đạp vỡ. Nàng vung lên thước pháp đánh tới thi quái xung quanh đang nhào tới!

Long sư thúc cùng anh Kiền giăng lưới bùa liền nhảy xuống, trùm vào thi quái đang nhào tới bên hông. Những thi quái đó bị lưới bùa bọc lại, giãy giụa phát ra tiếng thét "Au áu", đánh ngã không ít thi quái xông về phía trước.

Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ đỡ Tiểu Long trượt xuống.

Quỷ Tam cầm la bàn Định Tinh của Lộ Vô Quy thật nhanh bấm tay tính toán, sau đó, vung lên cờ chiêu hồn dọc theo góc tường đánh vào bên trái, sau khi đánh ra xa hơn hai mét, hắn đột nhiên dùng sức đá một cước vào trên tường, chỉ nghe một tiếng vật nặng di chuyển ầm ầm, một tấm cửa đá cao chừng hai mét, rộng hơn một mét mở ra.

Gió âm lạnh lẽo trút vào từ sau cửa đá.

Gió thổi tới, Lộ Vô Quy ngửi thấy trong không khí có mùi ẩm ướt cùng không khí mới mẻ bay tới. Nàng kêu lên: "Cái cửa này thông sông âm!"

Truyện Chữ Hay