Nàng nói xong trông thấy mặt "Miệng không lưu đức" biến hóa xanh xanh trắng trắng, không phản ứng, ngồi về chỗ.
Một lát sau, "Miệng không lưu đức" chuyển cái ghế ngồi ở cách nàng không xa, trừng mắt nhìn nàng, trừng trong chốc lát, lại đến bên người nàng, cứng rắn hỏi: "Nè, phải phơi nắng bao lâu?"
Lộ Vô Quy nhìn mặt trời trên đỉnh đầu sáng chói, đáp: "Nửa giờ đồng hồ."
"Miệng không lưu đức" trở về kéo ghế, lại ngồi ở bên người Lộ Vô Quy, nói: "Cô thật sự cõng Thanh Vi đòi nợ kia trở về từ đất người chết à?"
Lộ Vô Quy thoáng nhìn bà ta, liền nhắm mắt lại ngồi thiền. "Miệng không lưu đức" lại liên tục hỏi nàng rất nhiều vấn đề liên quan tới Du Thanh Vi, nàng cảm thấy "Miệng không lưu đức" rắp tâm không tốt, không để ý tới bà ta.
"Miệng không lưu đức" mắng nàng một câu, xách cái ghế ngồi vào bên cạnh, ngồi hết nửa giờ đồng hồ thì la hét muốn đi đắp mặt nạ rồi trở về phòng.
Lộ Vô Quy biết phơi quần áo trong sân người khác như thế không tốt lắm, chờ mặt trời sưởi gần hết âm khí, bản thân cũng khôi phục lại không ít, liền gộp lại quần áo thành một đống, thừa dịp lúc này ánh nắng vừa vặn, làm cái tụ dương quyết thanh trừ âm khí còn sót lại.
Nàng ôm quần áo lên lầu trở về phòng, đặt quần áo vào trong bồn rửa tay mà giặt sạch sẽ, sau khi hỏi qua chị Tiền nơi phơi quần áo, tìm nơi cách xa xa chỗ họ phơi quần áo để phơi khô quần áo.
Ba giờ rưỡi chiều nhỉnh một chút, cửa phòng làm pháp sự mở ra.
Một đống người chờ ở trong phòng khách đang muốn xúm tới thì nhìn thấy ông Du với vẻ mặt mệt mỏi đi ra. Theo phía sau ông là Khưu đại sư con mắt đỏ giống mắt thỏ, thoạt nhìn gầy một vòng lớn, tiếp phía sau chính là hai người ngoài ba mươi cõng Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi đi ra.
Lộ Vô Quy xúm lại nhìn sắc mặt của Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ, mặc dù hơi tái nhợt, không có mấy phần huyết sắc, nhưng mà ấn đường, hốc mắt sạch sẽ giống như gột rửa qua, nhân trung, sắc môi đều rất tốt, hít thở tuy yếu, nhưng mà rất vững vàng. Nàng thầm nói: "Quả nhiên là cháu gái ruột."
Nhìn thấy Lộ Vô Quy tới gần, Tả tổng cùng ba mẹ Tả Tiểu Thứ cũng chen tới.
Vẻ mặt mẹ Tả Tiểu Thứ khẩn trương hỏi: "Như thế nào rồi? Thuận lợi không? Không sao chứ?"
Bộ dáng Khưu đại sư như muốn ngã, ỉu xìu mà xua tay, đi đến ghế sô pha ở phòng tiếp khách liền tê liệt ngã xuống ở đó không động đậy.
Hai thanh niên cõng Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi lúc đi đường bắp chân đều run lên, không nói tiếng nào.
Ông Du vội vàng căn dặn chị Tiền chiêu đãi mấy người mệt mỏi đến mức thoát hình này.
(Thoát hình là gầy gò quá mức.)
Thế là mấy người không nhận được câu trả lời lại đồng loạt mà nhìn sang hướng Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy nói: "Không sao rồi."
"Miệng không lưu đức" hỏi: "Có thể để lại di chứng không?"
Có lẽ là giọng nói của bà ta có chút không đúng, Lộ Vô Quy nghe thấy bà ta hỏi lời này đã cảm thấy là bà ta ngóng trông để lại di chứng. Nàng lắc đầu, nói: "Âm độc rút rất sạch sẽ, ăn nhiều thuốc bổ bổ khí dưỡng nguyên, không mất bao lâu có thể điều trị về như cũ."
"Miệng không lưu đức" đầy mặt xúi quẩy lườm một cái, quay đầu đến ngồi bên cạnh.
Mấy người Tả tổng cám ơn Lộ Vô Quy, lại đuổi theo đi lên lầu nhìn Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi.
Sau khi Tả tổng nhìn qua Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ, lại gọi điện thoại liên hệ bác sĩ tới đây.
Lộ Vô Quy chưa từng nghe nói tìm xong đạo sĩ sau đó còn phải tìm bác sĩ, khi Ngô viện trưởng xách theo cái hòm thuốc đến đây, nàng tò mò cùng lên lầu.
Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi nằm ở trên một cái giường, ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Sau khi Ngô viện trưởng lấy ra vài dạng thiết bị để làm kiểm tra cho các cô, kê thuốc cho các cô, còn treo lên bình truyền dịch. Ông nói hai cô ấy là mệt nhọc quá độ và tuột huyết áp, kê cho hai cô các loại thuốc vitamin, đường glu-cô, axít amin, sau khi xin qua ý kiến của Tả tổng, lại dùng ống tiêm rút máu nói mang về thử máu.
Sau khi bọn họ rời đi, Lộ Vô Quy suy nghĩ hồi lâu mới rõ, trừ âm trừ tà phải tìm đạo sĩ, chữa bệnh điều trị thân thể đương nhiên phải tìm bác sĩ! Nàng vỗ vỗ trán của mình, thầm mắng một tiếng "Ngốc".
Lộ Vô Quy nghe Tả tổng nói mấy người ông Du sau khi biết được Du Thanh Vi gặp chuyện không may thì chưa được nghỉ ngơi tốt, lại liên tục làm pháp sự mười hai tiếng, mệt muốn chết rồi. Tả tổng giữ nàng lại ở chỗ này thêm vài ngày, nói là lo lắng ngộ nhỡ có biến cố gì không có một ai thông thạo nghề này ở đây.
Chị Hiểu Sanh phải đi làm, nói phải đi gặp khách hàng đàm luận hạng mục, để nàng ở nơi đây, ngày hôm sau vừa sáng sớm đã đi mất.
Lúc buổi sáng, nàng ngồi ở phòng tiếp khách xem TV, Tả tổng cùng Tả thái thái ngồi vào bên cạnh nàng tìm nàng nói chuyện phiếm, hỏi thăm giếng Hoàng Tuyền có phải vô cùng nguy hiểm hay không.
Lộ Vô Quy suy nghĩ một chút, nói: "Giờ Tý xuống dưới, trước gà gáy trở về, chỉ cần không gặp phải đại quỷ cực kỳ lợi hại, bình thường vẫn là không có chuyện gì đâu. Lần này các chị ấy bị thảm như vậy là vì ở phía dưới quá lâu. Hai chị ấy cũng coi như có bản lĩnh, nếu là người bình thường, trước gà gáy mà chưa trở về, rất khó chống đỡ tới lúc giếng Hoàng Tuyền mở miệng lần nữa." Nàng tạm ngừng, nói: "Tả tổng, cô đến khuyên nhủ Du Thanh Vi, a, và cả Tả Tiểu Thứ, để hai chị ấy đừng có tiếp tục xuống giếng âm. Hình như hai chị ấy không biết đi âm."
Tả tổng thở dài, vẻ mặt sầu lo. Qua một hồi, bà cười khổ một tiếng, nói: "Đứa nhỏ này bướng bỉnh, ông của nó cũng ngăn không được."
Tả thái thái cũng thở dài, nói: "Nếu như anh rể còn sống, nhiều năm như vậy..."
Lộ Vô Quy nghe không hiểu như lọt vào trong sương mù. Nhưng mà đây không phải chuyện nhà nàng, nàng không có hỏi nhiều, tiếp tục xem TV.
Tả tổng lại hỏi nàng: "Tiểu Quy Quy, có phải có rất nhiều giếng Hoàng Tuyền không?"
Lộ Vô Quy không rõ Tả tổng cũng không phải làm ngành này, vì sao cứ luôn hỏi cái này. Nàng tò mò nhìn Tả tổng, đáp: "Nhiều lắm, mỗi miếu Thành Hoàng có một cái giếng, đây là cửa ra vào âm phủ thuộc quyền quản lý của âm ty, có thể gọi là giếng quan. Còn có rất nhiều giếng tư, những cái giếng này có vài cái là người có bản lĩnh tự mình mở, có vài cái là địa thế phong thủy vừa vặn hình thành điều kiện tự nhiên mở giếng âm, còn có một vài cái là người chết quá nhiều mà hình thành. Như cái giếng trong sân nhà ông cháu cũng là bởi vì dưới mặt đất có một cái đại âm mạch, lại chôn rất nhiều xác ướp cổ, cho nên tạo thành giếng Hoàng Tuyền. Giếng quan có Âm Soa của âm ty trông coi, bình thường đều rất thái bình, nếu là giếng tư, nếu có người đi âm trấn thủ thì vẫn còn tốt, nếu không có người trấn thủ, vậy rất nguy hiểm."
Tả tổng lại hỏi: "Nếu có người rơi xuống giếng Hoàng Tuyền hơn hai mươi năm cũng không có đi ra, có khả năng còn sống không?"
Lộ Vô Quy "Hả" một tiếng, kinh hãi há to miệng nhìn Tả tổng. Nàng thấy sắc mặt của Tả tổng hơi quái lạ, lại nghe thấy Tả tổng truy vấn: "Có khả năng còn sống không?"
Lộ Vô Quy nói: "Không biết."
Tả tổng thở dài, nói: "Cha Thanh Vi lúc nó một tuổi, có ngày bảo là muốn đi ra ngoài tìm một cái phong thủy đại mạch, đi rồi thì không trở về. Về sau Thanh Vi đi chỗ ông của cháu chữa bệnh, nghe lén được ông của cháu cùng ông nó nói chuyện, mới biết được cha của nó rơi xuống giếng Hoàng Tuyền, nhưng hai vị lão gia tử cũng không biết cha nó rơi vào miệng giếng Hoàng Tuyền nào. Chu lão đã bói cho cha nó một quẻ, quẻ tượng là sắp chết chưa chết, sống chết mù mịt. Thanh Vi liền cho rằng cha nó còn sống. Nó từ nhỏ không có cha, bị bắt nạt không ít, nhị thẩm của nó lại là cái miệng không tha người, Thanh Vi thường xuyên cùng cô ta cãi lộn ầm ĩ, mỗi lần tranh cãi đều nói một ngày nào đó nó sẽ tìm cha trở về. Khi còn bé luôn trốn ở trong chăn khóc, nói nó không phải đứa nhỏ không có cha."
Lộ Vô Quy trông thấy Tả tổng sắp chảy nước mắt, nước mắt ở trong hốc mắt xoay một vòng. Nàng rút tờ khăn giấy cho Tả tổng.
Tả tổng đón nhận khăn giấy rồi lau lệ bên khóe mắt, nói: "Cảm ơn." Bà ngồi dậy đi lên lầu, trong chốc lát, cầm tấm ảnh ố vàng đi xuống, đưa cho Lộ Vô Quy nhìn, nói: "Cháu xem, đây là cha nó."
Lộ Vô Quy nhìn trong hình, trông thấy một thanh niên hơn hai mươi tuổi anh khí bừng bừng sống lưng thẳng tắp. Vóc người rất đẹp, đường nét ngũ quan cực kỳ đẹp, đôi mắt của hắn rất giống với đôi mắt của Du Thanh Vi, vô cùng sáng, có loại cảm giác tinh khiết. Tấm ảnh tuy rằng có thể chụp ra người, nhưng mà từ ảnh chụp rất khó nhìn ra tướng mạo một người, Lộ Vô Quy nhìn không ra cái gì, chỉ nói: "Trông thật là đẹp."
Tả tổng nhìn ảnh chụp nói: "Ông ấy không thích chụp ảnh, tấm này là lúc hai bọn cô chụp hình kết hôn, cô khuyên can mãi ông ấy mới đi chụp ảnh một người."
Lộ Vô Quy nhìn ảnh chụp, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một giọng nói khàn khàn giãy giụa "Cứu tôi ——", một quái vật có đôi mắt âm u xanh biếc toàn thân che kín vảy trắng bổ nhào về phía nàng, dọa nàng sợ kêu "A ——" ra tiếng, thoáng cái nhảy ra sau ghế sô pha, trên tay theo bản năng mà bấm một cái Hàng Yêu quyết, sau đó mới phát hiện chẳng có gì xảy ra, vừa rồi hình như là trong đầu xuất hiện ảo giác.
Tả tổng cùng Tả thái thái đều quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt không rõ tại sao nàng lại bỗng nhiên như thế.
Lộ Vô Quy không biết nên giải thích thế nào, lại bò về ngồi xuống, sau đó vỗ nhè nhẹ ngực vài cái, trái tim mới nãy bất chợt bị ảo giác xuất hiện dọa sợ đến mức tim đập muốn nhảy lọt ra ngoài. Nàng cảm thấy kỳ quái, đang êm đẹp tại sao lại xuất hiện ảo giác này? Ảnh chụp này có kỳ quái? Nàng cầm qua ảnh chụp trong tay Tả tổng, hướng về ánh sáng xem xét, lại híp mắt nhìn nhìn, không nhìn ra có thứ gì xấu bám vào phía trên mà.
Tả tổng hỏi: "Làm sao vậy?"
Lộ Vô Quy nheo mắt lại trầm ngâm nhìn người trong hình, trong hoảng hốt, dường như nàng lại trông thấy một người toàn thân che kín vảy trắng đang giãy giụa phịch phịch từ trong sông ngầm gọi về phía nàng: "Cứu tôi——" thanh âm kia rõ ràng khắc ở trong đầu nàng, giống như vang lên ngay tại bên tai.
Người này rất đáng sợ, tựa như đã trúng tà, còn nghiêm trọng hơn trúng tà nhiều, khí tức trên người vô cùng quỷ dị, vô cùng đáng sợ.
Lộ Vô Quy bị sợ đến tay run lên, ném đi ảnh chụp, giấu tay đã sờ qua ảnh chụp về phía sau, vẻ mặt cảnh giác mà nhìn bức ảnh bị nàng ném ở trên bàn trà.
Người nọ trong hình vẫn là người nọ, mà nàng nhìn thấy người này, liền nghĩ đến quái vật kia.
Trong hốt hoảng, trong đầu của nàng lại vang lên tiếng ông nội: "Hắn cầm thứ không nên cầm..." Còn giống như nói gì đó, nàng không nhớ rõ, câu nói kia của ông giống như không phải nói với nàng, là bên cạnh còn có một người. Nàng lại nghe thấy ông nói "Nợ người nhân quả luôn phải trả..." Giọng nói đó đặc biệt u trầm, ngữ điệu kéo thật dài, dường như đang cảm tưởng cái gì.
"Tiểu Quy Quy!"
"Tiểu Quy Quy..."
"Tiểu Quy Quy..."
Giọng nói của Tả tổng truyền đến, kéo lại tâm tư thất thần của Lộ Vô Quy. Nàng nhìn Tả tổng, liền thấy Tả tổng đầy mặt vội vàng mà nhìn nàng, hỏi: "Có phải cháu từng gặp Kính Diệu không?"
Tay của nàng bị Tả tổng tóm đau, Tả tổng chăm chú mà nhìn nàng, ánh mắt đó tràn đầy bức thiết.
Lộ Vô Quy lắc đầu. Nàng nhìn thấy một con quái vật, chưa từng thấy người trong hình.
Tả tổng giống như là đột nhiên bị rút đi sức lực mà buông lỏng tay ra, nói nhỏ: "Đúng vậy nhỉ, làm sao cháu lại từng gặp ông ấy chứ. Lúc ông ấy gặp chuyện không may cháu còn chưa ra đời, ông ấy làm sao có thể cầm thứ gì đó của cháu."
Lộ Vô Quy chỉ cảm thấy đầu óc "Đùng" một tiếng giống như tiếng nổ! Nàng nghe thấy Tả tổng nói như vậy thì cảm thấy người nọ cầm đồ của nàng, đồ vật rất quan trọng, thứ gì đó quan trọng như mạng, giống như viên ngọc trấn hồn bản mệnh trên cổ Du Thanh Vi, thứ đó còn quan trọng hơn nó. Nhưng khi đó nàng còn chưa sinh ra, nàng lại nghèo, làm sao có thể sẽ có thứ gì đó bị cha Du Thanh Vi lấy đi chứ?
Lộ Vô Quy cảm thấy tâm trạng mình bất ổn, trong đầu rối bòng bong, rất nhiều hình ảnh cùng thanh âm hỗn loạn bò lên đầu của nàng, nàng lại thấy được ánh lửa đầy trời và cả máu tươi, còn có người đang đào đất, có ánh mặt trời chói mắt chiếu tới đây, chiếu lên nàng đau quá, mắt của nàng đau, trên mặt đau, toàn thân đều đau...
Rất đáng sợ!
Thật giống như đại họa lâm đầu rồi!
Hai lăm tháng tám, hàn lộ, phải nhớ kỹ ngày chết của mình...