Lộ Vô Quy tay chân đau nhức ngay cả giơ lên cũng giơ không nổi, nhưng nàng nhìn Trang Hiểu Sanh thân thể gầy yếu, nghĩ đến chị Hiểu Sanh sức nhỏ lúc ở nhà xách nước tắm cho nàng mỗi lần đều chỉ có thể xách nửa thùng, lo lắng để chị Hiểu Sanh cõng mình sẽ đè chị Hiểu Sanh nằm sấp dưới đất, đành phải mạnh mẽ gắng gượng tự mình xuống xe. Cũng may chị Hiểu Sanh thấy tay chân nàng bất tiện, đỡ nàng, nàng hơi dựa vào người chị Hiểu Sanh, cuối cùng đứng vững.
Nàng vốn còn cảm thấy lần này mình xuống giếng Hoàng Tuyền bị hành rất thảm, nhưng vừa quay đầu lại trông thấy Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ được cõng vào phòng, lại cảm thấy mình vẫn còn tốt.
Chị Hiểu Sanh đỡ nàng vào phòng, đặt nàng ở trên ghế sô pha lớn còn thoải mái hơn cả nằm trên giường nhà chị Hiểu Sanh. Nàng phát hiện phòng tiếp khách của nhà ông Du thật lớn, rất giống biệt thự diễn trên TV, bên cạnh phòng tiếp khách còn có một cầu thang tay vịn, ngồi trên ghế sô pha ở phòng tiếp khách ngẩng đầu là có thể trông thấy lầu hai. Đèn thủy tinh rất lớn treo trong phòng, xung quanh còn có thật nhiều ngọn đèn nhỏ, chiếu rọi trong phòng đèn đuốc sáng trưng. Tủ kệ của phòng tiếp khách bày vài món đồ cổ đã có năm tháng.
Đồ cổ đã có nhiều năm tuổi, ít nhiều sẽ dính lên vài thứ. Có một vài cái dính lên thứ không tốt, bày ở trong nhà rất không tốt đối với con người. Nhà ông Du bày vài món này rất tốt, thoạt nhìn cũ kỹ, nhưng tuổi tác thấm cho nó một chút linh tính, đồ vật như thế bày ở trong nhà vừa dưỡng khí lại dưỡng người.
Một đống người ban nãy quay về trong nhà. Khưu đại sư hôm nay không có mặc đường trang, mà mặc đạo bào, nhìn trang phục và đạo cụ, so với ngày đó đánh quỷ mặt xanh còn thận trọng hơn nhiều. Sau khi Khưu đại sư vào nhà, trực tiếp đến phòng bên cạnh phòng tiếp khách— gian phòng vừa rồi Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ bị hai người mặc đạo bào cõng vào.
Ông Du đi theo sau Khưu đại sư vào phòng, liền đóng cửa phòng lại.
Tiểu Đường đứng ở cửa ra vào, tựa như Môn Thần canh giữ ở đó.
Lộ Vô Quy không cần nghĩ cũng biết là bọn họ muốn làm cái gì.
Rút âm độc!
Đi âm nguy hiểm lớn nhất không phải gặp quỷ, mà là âm khí. Cái này giống với đạo lý quỷ ở lại dương gian sợ không phải gặp người mà là ánh mặt trời. Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ ở dưới giếng Hoàng Tuyền lâu như vậy, không chỉ có dương hỏa thấp đến cực hạn, âm khí bên trong tích tụ thành âm độc. Nếu không rút sạch âm độc, dựa theo tình huống thân thể bây giờ của hai cô ấy thì rất khó vượt qua được, dù cho vượt qua, người cũng phế.
Lộ Vô Quy nhìn hoa quả bày trong mâm đựng trái cây trên bàn trà liền cảm thấy đói bụng, nàng cầm lấy một trái táo "răng rắc" một ngụm cắn một phần ba. Trái táo này ăn ngon, vừa giòn vừa ngọt.
Trang Hiểu Sanh trông thấy Lộ Vô Quy lại ngồi xếp bằng trên ghế sô pha gặm trái táo, lập tức an tâm. Trong lòng chị tự nhủ: "Tuy rằng sắc mặt trắng bệch, mặt mũi tràn đầy mệt mỏi, nhưng nhìn cắn trái táo có lực như vậy, có lẽ không sao đâu nhỉ."
Lộ Vô Quy gặm ba miếng hết một trái táo, ngay cả hạt cũng không buông tha, nàng lại cầm lên một quả lê rồi gặm nhồm nhoàm, dẫn đến vài người trong phòng đưa mắt nhìn nàng.
Một nữ nhân thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, mặt trái xoan, cằm nhọn liếc mắt nhìn nàng một cái, mặt mũi tràn đầy hiềm khích mà nói nhỏ: "Thật không có giáo dục."
Một nữ nhân khuôn mặt ôn hoà ngồi ở bên cạnh, bưng mâm đựng trái cây đến bên người nàng, nói: "Đói bụng lắm à? Ăn nhiều một chút."
Lộ Vô Quy quay đầu liếc nhìn nữ nhân ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy bà ấy mặt mũi hiền hòa trời sinh mang cười, không khỏi sinh ra vài phần thiện cảm, lại nhìn bà ấy ngũ quan có điểm giống với Tả Tiểu Thứ, nhưng lông mày của bà ấy so với Tả Tiểu Thứ mảnh hơn hiền hơn, so với Tả Tiểu Thứ thì thiếu một chút anh khí, nhìn tuổi tác, suy đoán khả năng là mẹ Tả Tiểu Thứ. Mẹ của Tả Tiểu Thứ chú ý hơn bà xã của Chu tiên sinh nhiều, không cần nàng nói "Cách xa một thước" đã chủ động mà ngồi cách xa một thước. Trong miệng nàng ngậm lấy quả lê không có cách nào nói chuyện, chỉ nhẹ gật đầu, "Dạ" một tiếng. Lộ Vô Quy thấy trong mắt của bà ấy ửng xanh, sắc mặt thật không tốt, đoán chừng là không nghỉ ngơi tốt lại còn lao tâm, liền nuốt lê vào trong miệng, sau đó nói: "Đừng lo lắng, mặc dù Tả Tiểu Thứ thoạt nhìn khá là thê thảm, nhưng mà cháu có phong bế mệnh nguyên của chị ấy, chỉ cần rút sạch âm độc, bồi dưỡng thật tốt là khỏe."
Tả mẹ cảm kích nói: "Cảm ơn. Không nghĩ tới Lộ tiểu thư còn trẻ đã có bản lĩnh lớn như vậy."
Người phụ nữ vừa rồi chê Lộ Vô Quy không có gia giáo nghiến răng nghiến lợi nói: "Căn nhà hơn sáu trăm vạn, đây thật là bản lĩnh lớn bằng trời!" Vẻ mặt bà ta bực tức nhìn về phía Tả tổng, kêu lên: "Đại tẩu. Chị muốn lấy nhà cửa mời người đi cứu con gái của chị cùng cháu gái của chị, em không nói gì, nhưng dựa vào cái gì để cha cho một căn nhà này! Chỉ Thanh Vi nhà các chị là cháu gái, Thanh Vũ nhà chúng em cũng không phải là cháu trai sao? Muốn lừa gạt gia sản cũng nên tìm đến người đáng tin cậy, tìm một con bé hoàng mao dã chưa đủ lông đủ cánh tới đây, mở miệng muốn ngay căn nhà trung tâm thành phố này! Dựa vào cái gì! Đại ca gặp chuyện không may nhiều năm như vậy, Kính Minh nhà chúng em vì cái nhà này lao tâm lao lực bận bịu tứ phía, giờ thì hay rồi, liên hợp với người ngoài mưu kế gia tài! Đừng cho là Kính Minh nhà chúng em dễ nói chuyện liền cho phép các chị bắt nạt!" Bà ta chỉ vào Lộ Vô Quy liền mắng: "Trông nó như cái thứ gì? Căn nhà là cho nó sao? Chốc nữa còn không phải chuyển tới tên Thanh Vi nhà các chị! Những năm này lão gia tử cho Thanh Vi nhà các chị còn thiếu à? Một Sở sự vụ lớn như vậy, nói cho là cho! Em có từng kêu một tiếng sao? Em có từng nói lời nào sao? Căn nhà hơn sáu trăm vạn, giờ lại nói cho là cho..."
Lộ Vô Quy bị tiếng mắng chửi thao thao bất tuyệt của người phụ nữ kia cả kinh đưa quả lê đến bên miệng cũng quên cắn xuống. Nàng nhìn căn nhà lớn sáng trưng, lại nhìn người phụ nữ đưa tay chỉ vào người trong phòng mắng ầm lên, lập tức có loại ảo giác ngồi ở nhà Trang Phú Khánh xem phim truyền hình Hồng Kông.
Trang Hiểu Sanh nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Lộ Vô Quy, giống như đang vỗ về nàng.
Lộ Vô Quy tỉnh táo lại, "rộp rộp rộp" mấy ngụm cắn hết quả lê còn dở vào trong miệng, nhai vài cái, nuốt, sau đó ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, lưng ưỡn thẳng, xem phim!
Trang Hiểu Sanh đứng lên, nói: "Tả tổng, thời gian không còn sớm, cháu cùng Nhị Nha trở về trước."
Tả tổng nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Cháu lái xe của cô về đi, đi đường cẩn thận chút, lái chậm thôi. Cô thấy sắc mặt của Tiểu Quy Quy cũng không tốt lắm, sau khi trở về để cô bé nghỉ ngơi thật tốt, mua cho cô bé ít đồ bổ tẩm bổ một chút. Lần này nhờ có Tiểu Quy Quy, ngoài cảm tạ cô cũng không biết nói gì..." Bà ấy cầm chặt tay Trang Hiểu Sanh, nói: "Các cháu đều là đứa nhỏ ngoan, đáp ứng cho, cô nhất định cho, mấy ngày nay nhiều chuyện, chờ hết bận cô lại đi tìm các cháu."
Lộ Vô Quy nhìn một lúc, bây giờ phải đi à. Không có phim xem rồi. Nàng đưa chân xuống từ trên ghế sô pha, cảm thấy chân đau nhức đến độ không còn là của mình, nàng đi không nổi đâu. Nhưng nàng xem điệu bộ này của chị Hiểu Sanh là không dự định ở lại, đành phải nói: "Chị Hiểu Sanh, đỡ em một chút, em dậy không nổi."
Trang Hiểu Sanh xoay người lại nâng Lộ Vô Quy dậy.
Người phụ nữ kia lại kêu lên: "Ơ, mới nãy còn đi được mà, lúc này lại giả bộ! Có phải cô còn muốn tính thêm cả phí dinh dưỡng, tiền thuốc men, phải chăng là muốn đi bệnh viện ở lại mười ngày nửa tháng à! Tôi ở bệnh viện có người quen, có muốn giúp cô liên hệ một chút không!"
Trang Hiểu Sanh đứng thẳng người, nhìn về phía người phụ nữ kia, nói: "Du thái thái, em gái tôi chỉ là đứa nhỏ không hiểu chuyện, cần gì nhằm vào nó không buông chứ?"
"Đúng vậy nhỉ, không hiểu chuyện, không hiểu chuyện mà há miệng ra liền muốn căn nhà hơn sáu trăm vạn. Nó không hiểu chuyện, cô hiểu! Cô không hiểu chuyện mà có thể nhanh như vậy từ một viên chức cỏn con không có bối cảnh leo lên vị trí quản lý dự án, cũng không biết người nào cho cô lợi ích khổng lồ." Lúc nói chuyện, người phụ nữ kia còn có ý riêng mà liếc mắt nhìn Tả tổng.
Lộ Vô Quy nghe thấy mà sững sờ, thầm nói trong lòng: "Đây là đang mắng chị Hiểu Sanh?" Nàng suy nghĩ một chút, càng nghĩ càng cảm thấy là đang mắng chị Hiểu Sanh.
Tả tổng bảo người phụ nữ kia ít nói vài câu.
Người phụ nữ kia còn nói: "Chị đương nhiên hy vọng em ít nói vài câu, em thấy chị là hy vọng em tốt nhất làm một người chết im hơi lặng tiếng mới tốt."
Trang Hiểu Sanh nắm Lộ Vô Quy đi ra ngoài.
Đừng nhìn khung xương của Lộ Vô Quy thuộc kiểu nhỏ nhắn giống như chị, nhưng được Hứa Đạo Công nuôi dưỡng thân thể đặc biệt rắn chắc. Trên cánh tay nàng còn có bắp thịt, người không mập, trọng lượng cần có không thiếu một ít. Trang Hiểu Sanh học tập từ khi còn bé, trưởng thành thì tiến vào chỗ làm việc, chưa từng làm việc nặng tốn thể lực, đỡ Lộ Vô Quy đi lại khó khăn thật sự hơi quá sức. Chị vừa nâng Lộ Vô Quy dậy từ trên ghế sô pha chợt nghe thấy Lộ Vô Quy nói: "Chị Hiểu Sanh, người con dâu này khẳng định không phải ông Du tự mình tìm đâu."
Trang Hiểu Sanh sửng sốt, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lộ Vô Quy, không rõ Lộ Vô Quy tại sao nói như thế.
Lộ Vô Quy giải thích: "Nếu như trước kia ông Du thật sự từng là sư đệ của ông em thì chắc chắn biết xem tướng mạo. Cung tiền tài của người phụ nữ này chủ phá, tướng mạo lớn lên bại tài phá gia, dưới khóe miệng bà ta có nốt ruồi, phạm ăn nói, điểm nốt ruồi không tốt, lưu sẹo, phá tướng, đã thành tướng miệng không lưu đức."
Cả phòng trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Trang Hiểu Sanh sững sờ mà nhìn Lộ Vô Quy, qua hồi lâu vẫn chưa kịp phản ứng.
Khóe miệng của Tả tổng hơi nâng lên co giật nhẹ hai cái.
Người phụ nữ kia thoáng sửng sốt, sau đó chỉ vào Lộ Vô Quy tuôn ra một tràng quốc mạ, mắng đến nước bọt bay tứ tung, thiếu chút nữa tung mái nhà rồi.
(quốc mạ: là ngôn ngữ chửi người thông dụng của một quốc gia.)
Cửa phòng bên cạnh phòng tiếp khách đột nhiên bị mở ra, Du lão gia tử vọt ra như một con sư tử nổi giận, quải trượng khắc đầu rồng nặng nề mà giậm lên mặt đất, phát ra một tiếng vang trầm nặng.
Trong phòng lập tức lại an tĩnh.
Lộ Vô Quy nhìn ông Du mắt trợn trừng trừng, mặt đỏ, gân xanh trên cổ nổi lên, lại nhìn những người khác trong phòng, nhìn thấy tất cả mọi người giữ im lặng, hình như bị bộ dáng này của ông Du làm cho chấn động và dọa sợ rồi.
Một hồi lâu, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ của ông Du mới di chuyển từ trên người người phụ nữ kia, dừng lại trên người Lộ Vô Quy. Ông bước vài bước đến trước mặt Lộ Vô Quy, trở mặt giống như diễn phim, thoáng cái mặt mũi tràn đầy hòa thuận lại mang theo vài phần kinh ngạc hỏi: "Đây là muốn rời đi?"
Lộ Vô Quy "Dạ" một tiếng, gật đầu, nói: "Không thấy à."
Ông Du nói: "Trên lầu có phòng cho khách, ông đã chuẩn bị xong, đêm nay hãy ở lại chỗ Du gia gia đi. Yên tâm, ai dám gây khó dễ với cháu chính là gây khó dễ với ông." Ông lại vẫy tay với Tả tổng, nói: "Tả Nhàn, đến, đưa hai đứa nhỏ này lên lầu nghỉ ngơi." Lại nói với Lộ Vô Quy: "Tiểu Quy Quy, đêm nay cháu không ngủ, được không?"
Lộ Vô Quy liếc nhìn ông Du, lại quét mắt tới người phụ nữ kia, nói thầm trong lòng: "Trong này sắp xốc lên mái nhà rồi, ông còn sợ cháu xuất hồn làm phiền đến các ông làm phép à?" Nhưng mà nàng thấy nét mặt của ông Du trông mong mà nhìn mình thật đáng thương, liền nhẹ gật đầu. Dù sao buổi tối hôm nay nàng không có ý định ngủ, Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ đang tiến hành rút âm độc, nếu nàng xuất hồn chạy đến bên người Du Thanh Vi, sinh hồn bị những âm khí kia xông tới đó chính là muốn mạng người.
Trang Hiểu Sanh do dự nói: "Muộn như vậy quấy rầy không tiện lắm đâu?" Ở nhà sếp lớn xem gia đình sếp lớn mâu thuẫn cãi nhau, còn hơi một tý là bị cuốn vào, chị sợ thành bia đỡ đạn.
Sắc mặt ông Du trầm xuống, nghiêm mặt nói: "Có cái gì không tiện? Tiểu Quy Quy có nguồn gốc đồng môn với ông, nhà của ông chính là nhà Tiểu Quy Quy, có gì mà quấy rầy hay không."
Tả tổng cùng Tả thái thái đồng thời đi sang, vừa kéo đỡ mà mời Lộ Vô Quy cùng Trang Hiểu Sanh lên trên lầu.
Trang Hiểu Sanh chối từ không được, đành phải cùng Tả tổng, Tả thái thái đỡ Lộ Vô Quy nhấc chân cũng khó khăn lên lầu.
Lộ Vô Quy bị bọn họ đỡ ngồi xuống ghế sô pha. Tả tổng bảo một người gọi là "chị Tiền" đi nấu đồ ăn khuya cho nàng, lại đi tìm hai bộ áo ngủ không có mác áo tới đây, thu xếp vụn vặt một lần.
Nàng ăn khuya xong, ăn no nê, cuối cùng khôi phục lại chút ít. Sau đó lại được chị Hiểu Sanh đỡ đến bồn tắm đổ đầy nước mà ngâm nước nóng một hồi, lúc này mới lên giường nghỉ ngơi. Nàng ngửa tựa vào đầu giường, chị Hiểu Sanh giúp nàng xoa bóp cánh tay và chân đau nhức.
Trang Hiểu Sanh xoa xoa đầu Lộ Vô Quy, nói: "Nhị Nha, em muốn đổi căn nhà lớn để ở, ngày mai chị tìm môi giới đổi sang kiểu nhà lớn, tiền lương của chị vẫn gánh nổi tiền thuê nhà. Lần này em bị liên lụy rồi, chị cũng biết em ăn khổ rất lớn, nhưng cứ thế muốn người ta một căn nhà hơn sáu trăm vạn, không quá thích hợp."
Lộ Vô Quy nói: "Bùa của ông dùng hết rồi, bao gồm ba lá bùa lôi đó. Em vì bảo trụ mạng của Du Thanh Vi mà chuyển ba nguyên khí còn bị chị ta tát một cái làm cho không thở được, chí ít mười năm không khôi phục lại được."