Vị Tầm thấy tình huống không đúng, ngay lập tức hô to với Tả Tiểu Thứ, Quý Lưu Quân và mấy người còn có thể nhúc nhích: "Thất thần làm cái gì? Mau đem những người bị thương nặng ra ngoài!" Nàng và Yến Thính Vũ gắt gao nhìn chằm chằm động tĩnh của Quỷ Quốc nữ vương và Quỷ Đế, đề phòng bọn họ ra tay ngăn cản các nàng cứu người.
Phương Đông Quỷ Đế ngẩng đầu nhìn Lộ Vô Quy, nói: "Lộ Vô Quy, ngươi được thiên địa dựng dục sinh ra, tu hành ngàn năm cũng không dễ dàng, hiện giờ người ngươi yêu nhất đang ở bên, ngươi nhẫn tâm để nàng ta nhìn thấy ngươi vứt bỏ ngàn năm đạo hạnh tan thành tro bụi sao? Không bằng chúng ta đều thoái lui một bước, lẫn nhau nước giếng không phạm nước sông, thế nào?"
Lộ Vô Quy đứng trên đầu Đại Bạch, từng sợi kim quang của nhang đèn và linh quang trắng thuần từ trong cơ thể cô tràn ra thấm vào người Đại Bạch.
Quỷ khí cũng bị đẩy hết ra ngoài.
Phương Nam Quỷ Đế trầm giọng quát: "Lộ Vô Quy, ngươi thật sự muốn cá chết lưới rách à?"
Lộ Vô Quy đáp lại: "Trừ phi các người trở về Quỷ Giới!" Cô vừa nói xong, cả người liền hóa thành một đoàn sương mù quỷ to lớn!
Phương Bắc Quỷ Đế hét lớn: "Ngăn con bé lại!" Hắn quay sang nói với Quỷ Quốc nữ vương: "Ngươi đi bắt lấy Du Thanh Vi!"
Hắn ta vừa nói xong, Vị Tầm, Yến Thính Vũ, Cẩm Trần đạo trưởng, Dực Di đại sư đã giành trước một bước đuổi tới bên người Du Thanh Vi bảo vệ nàng.
Bốn vị Quỷ Đế đồng thời vọt về phía Lộ Vô Quy và Đại Bạch.
Đại Bạch rít gào quay cuồng trên không trung, nó kích phát lôi điện hình thành một tầng bảo vệ bên ngoài, chặt chẽ bao lấy cơ thể của nó.
Lộ Vô Quy biến thành sương mù quỷ nhanh chóng tiêu tán bởi hàng rào lôi điện trên người Đại Bạch, chỉ còn lại đoàn ánh sáng ngũ sắc giống như khói nhẹ không ngừng thấm vào bên trong cơ thể Đại Bạch.
Vảy trên người Đại Bạch càng ngày càng trắng, càng ngày càng sáng, giữa những khe vảy mơ hồ còn có kim quang nhang đèn tràn ra.
Du Thanh Vi đứng ở ngoài sân, nhìn quỷ lực trên người Lộ Vô Quy bị lôi lực của Đại Bạch ma diệt, nhìn Lộ Vô Quy đem hết căn nguyên lực lượng chuyển giao cho Đại Bạch, nước mắt nàng rơi như mưa, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, thậm chí không thể tiến lên ngăn cản!
Quỷ Quốc nữ vương mang theo đám tùy tùng giết về phía Du Thanh Vi, nhưng bọn chúng vừa mới bước ra khỏi sân đã bị đám người Yến Thính Vũ, Vị Tầm, Cẩm Trần đạo trưởng, Dực Di đại sư, Kim Sa, Mục Mộ ngăn lại, hai phe đối mặt với nhau, lại diễn ra một trận sinh tử ẩu đả.
Khôi Tử Tuyển và Loạn Hoài lao tới, hai yêu vội vàng kéo Du Thanh Vi bỏ chạy.
Tả Tiểu Thứ thấy thế kêu lên: "Khôi Tử Tuyển, hai người làm gì vậy, mang Du Thanh Vi đi đâu?"
Khôi Tử Tuyển kêu lên: "Không mang nàng đi, để lại đây cho bị bắt làm con tin hay gì!"
Tả Tiểu Thứ không yên tâm Khôi Tử Tuyển và Loạn Hoài, ai biết hai yêu này đi theo Thành Hoàng làm việc hiện giờ đang theo phe nào.
Cô hét lớn: "Du lừa đảo, em cẩn thận một chút!" Cô bất chấp vết thương đang chảy máu đầm đìa trên người, đuổi theo phía sau Du Thanh Vi.
Hạ Nhan Hi thấy thế cũng vội vàng kéo Cửu Nguyệt chạy theo.
Du Thanh Vi vùng khỏi tay của Loạn Hoài và Khôi Tử Tuyển, lung tung lau nước mắt trên mặt, kết một đạo Thanh Long ấn trấn thân, lại dán thêm hai lá bùa phong cương lên đùi, sau đó chạy ra ngoài tiểu khu.
Hiện giờ có bùa phong cương dán lên chân nên tốc độ của nàng nhanh hơn rất nhiều, chỉ chớp mắt đã chạy ra khỏi tiểu khu, nàng dán thêm mấy lá bùa nặc khí rồi đứng đó lắng nghe tiếng rồng ngâm của Đại Bạch, khóc không thành tiếng.
Lúc nãy, khi các nàng ngồi trên xe trở về nhà, Kim Sa còn hỏi rằng khi nào sẽ được uống rượu mừng, Lộ Vô Quy còn tràn ngập chờ mong đợi nàng trả lời.
Nàng nói sẽ bảo vệ Lộ Vô Quy, nhưng mà, nàng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn em ấy đi chịu chết.
Nàng sao có thể nhìn Lộ Vô Quy đi chịu chết cơ chứ!
Lúc này đây, nàng không nghĩ lại một mình bỏ chạy, không nghĩ lại mất đi, không nghĩ lại ôm đau xót và áy náy sống qua ngày đoạn tháng!
Nàng vung tay lau sạch nước mắt trên mặt, xoay người chạy ngược về phía nhà.
Khôi Tử Tuyển và Loạn Hoài nhìn thấy Du Thanh Vi muốn chạy trở về, hai yêu đồng thời nhào lên ôm lấy Du Thanh Vi.
Khôi Tử Tuyển cả giận nói: "Du Thanh Vi, nếu cô trở về sẽ càng làm cho nhiều người vì cô mà chết a!"
Loạn Hoài dùng hết sức lực đè lại Du Thanh Vi, biểu tình hung ác nói: "Du Thanh Vi, nếu hôm nay cô dám trở về, một khi để cho Quỷ Đế chạy mất, ngày sau bọn hắn từ Âm Ty đến dương gian trưng binh, tội nghiệt đó cả nhà cô, cô hay Lộ Vô Quy đều gánh không nổi!" Hai mắt cô ả đỏ bừng nhìn Du Thanh Vi, gằn từng câu từng chữ: "Âm Ty trưng binh, yêu ma quỷ quái họa loạn nhân gian, dương gian chiến tranh không ngừng, thiên tai kéo dài không dứt, cư dân trong phạm vi ngàn dặm bị diệt sạch! Nếu cô dám chạy trở về kéo chân sau mọi người, tôi hiện tại liền lộng chết cô!" Hai mắt Loạn Hoài đỏ bừng, quỷ khí của ngàn năm Quỷ Yêu từ trong cơ thể bộc phát ra ngoài.
Du Thanh Vi bị quỷ khí trên người Loạn Hoài quấn lấy, biểu tình có chút hoảng hốt, nàng giống như vượt qua thời không quay trở lại ngàn năm trước, về tới thời kỳ chiến loạn triền miên, nhìn binh đao chiến hỏa nổi lên khắp bốn phía, nhìn bạch cốt trải dài ngàn dặm hoang vu, nhìn thấy một nhà của Loạn Hoài chật vật lay lắt ăn bữa nay lo bữa mai, chui rúc trong miếu hoang ngủ nhờ, vừa ngủ liền bị câu hồn đi mất.
Nàng nhìn thấy đoàn trưng binh thật dài trong đó có cả Loạn Hoài bị dây xích quỷ khóa chặt đưa đến sông Âm, leo lên thuyền quỷ để qua bờ bên kia.
Sau đó trên thuyền bỗng nhiên nổi loạn, xích quỷ khóa chặt Loạn Hoài bị rơi ra, cô ả nhảy vào sông Âm, giãy giụa thoát ra khỏi đám trầm thi trốn lên bờ, liều mạng bỏ chạy....!nơi nơi đều là Âm Sai lùng bắt, cô ả trốn chui trốn nhủi khắp nơi....
"Gào – –" Một tiếng rồng ngâm truyền ra từ bên trong tiểu khu kéo suy nghĩ của Du Thanh Vi quay trở lại.
Nàng phục hồi lại tinh thần mới phát hiện ra bản thân bị trúng mê hồn của Loạn Hoài, bị hai yêu dắt đi xa khỏi tiểu khu, Loạn Hoài ấn nàng trốn vào trong một bụi cây ở công viên nhỏ gần đó.
Khôi Tử Tuyển vội vàng bày trận, miệng không ngừng lải nhải: "Gặp quỷ! Làm quỷ nhiều năm như vậy, cư nhiên có một ngày chị đây phải bày trận để trốn quỷ."
Du Thanh Vi không rảnh để ý tới Khôi Tử Tuyển, nàng ngẩng đầu nhìn về phía tiểu khu, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ thấy nơi đó giăng đầy sương mù.
Tiếng gầm gừ của Đại Bạch lại vang lên, thâm âm kia vừa thống khổ vừa phẫn nộ.
Du Thanh Vi ngơ ngẩn nhìn về phía tiểu khu, lòng tràn đầy tuyệt vọng và bất lực, đau khổ và lo lắng không thôi.
Vì sương mù ngăn trở nên nàng không thể nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra bên trong, nhưng nàng biết giờ phút này Lộ Vô Quy đang phải chịu đựng điều gì – – tử vong!
Mà nàng chỉ có thể trốn bên ngoài, cái gì cũng không làm được! Nàng thậm chí muốn nhìn một cái cũng không nhìn được!
Quỷ Quốc nữ vương bị đám người Vị Tầm ngăn lại, chỉ trong giây lát Du Thanh Vi đã trốn không thấy bóng dáng, sau đó giống như hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Nàng ta mang theo tùy tùng nhiều lần muốn đột phá vòng vây nhào ra ngoài nhưng đều bị đám người không sợ chết trước mắt này dũng mãnh ngăn trở.
Ví dụ như lão hòa thượng kia, rõ ràng tuổi một đống, còn hung hãn dị thường.
Nàng ta đào ra trái tim của lão hòa thượng, tới lúc sắp chết mà lão vẫn còn phải đánh trả lại nàng một chưởng.
Chưởng ấn kia mang theo Phật quang đánh tan sương mù quỷ trên người nàng ta, thiêu đốt tinh huyết, khiến cho nàng ta đau đến nỗi ngao ngao kêu to.
Nàng ta há mồm gặm nát cả người lão hòa thượng, đem lão một hơi gặm chỉ còn xương cốt nhưng vẫn không thể bồi bổ trở về mớ tinh huyết bị lực lượng Phật pháp thiêu hủy!
Người của Hiệp Hội nhìn thấy Dực Di đại sư bị Quỷ Quốc nữ vương móc ra trái tim, lại bị quỷ khí trên người Quỷ Quốc nữ vương bao trùm, sau khi ném ra ngoài cũng chỉ còn lại một bộ tăng bào rách nát hủ bại bao bọc xương cốt bên trong.
Giọng nói của Thập Tửu từ trong sân truyền ra: "Sư phụ!" Nàng không màng ban ngày ban mặt dương khí thiêu thân, cũng không màng tới đám ác quỷ kia có bao nhiêu lợi hại, không muốn sống nhào ra.
Cửu Nguyệt nhìn thấy Thập Tửu muốn lao ra tìm chết, nhanh nhẹn móc túi thu quỷ chụp lên đầu Thập Tửu, đem nàng thu vào trong túi.
Cửu Nguyệt gấp giọng kêu lên: "Lúc này em chạy ra làm gì cho thêm loạn!" Nàng vừa nói xong, một đạo cầu vồng từ giữa đỉnh đầu của Dực Di đại sư bay ra, nhanh chóng cắt qua chân trời biến mất không thấy tăm hơi.
Quỷ Quốc nữ vương nhìn đạo cầu vồng kia, kinh hô một tiếng: "Đệt mọe!" Ăn cho đã bỏ sót cái tinh túy quý giá nhất, còn để cho nó chạy thoát! Đây là tinh hoa của cao tăng Phật môn tu hành mấy kiếp liên tục mới có thể ngưng tụ thành a!
Thập Tửu khóc lớn: "Cửu Nguyệt, chị mau thả tôi ra, sư phụ ơi!"
Cửu Nguyệt trợn trắng hai mắt, nói: "Đừng có khóc nữa, sư phụ của em viên tịch rồi!"
Nàng vừa dứt lời, Thập Tửu càng khóc lợi hại hơn!
Cửu Nguyệt bị tiếng khóc của nàng làm cho phiền, mắng: "Khóc cái con khỉ chứ khóc, không phải em cũng đã chết rồi sao? Sư phụ của em là cao tăng đắc đạo, bây giờ ông ấy đi đầu thai chuyển thế rồi, mười tám năm sau lại là một cái hảo hòa thượng nha!"
Cẩm Trần đạo trưởng đang chiến đấu với đám ác quỷ, nhìn thấy bạn già gặp nạn, trong mắt ông xẹt qua một tia đau buồn.
Ông nhìn lên không trung, thấy Lộ Vô Quy đang cùng bốn Quỷ Đế giằng co.
Một thân tạo hóa và đạo hạnh của Lộ Vô Quy đều chuyển qua cho Đại Bạch, giờ phút này Đại Bạch đang ra sức đột phá khỏi vòng vây của Quỷ Đế.
Tứ phương Quỷ Đế bám vào tượng thờ của mình, bị Lộ Vô Quy treo lên không trung cách mặt đất chừng ba, bốn mét đang không ngừng chấn động, giống như muốn bay về nơi khác bỏ trốn nhưng lại bị lực lượng cường đại kéo lại vô pháp thoát thân.
Tượng Quỷ Đế này là do Lộ Vô Quy tạo ra, nếu nói trên đời này còn có ai có thể kiềm chế Quỷ Đế thông qua tượng Quỷ Đế, thì chỉ có duy nhất Lộ Vô Quy mà thôi.
Lộ Vô Quy bám vào trên người Đại Bạch kiềm giữ tượng Quỷ Đế, không cho bốn Quỷ Đế mang theo tượng thoát thân, như vậy thì chỉ cần lôi kiếp hóa rồng của Đại Bạch rơi xuống, bốn bức tượng Quỷ Đế ở gần Đại Bạch tất nhiên sẽ lọt vào lực lượng lôi kiếp oanh kích.
Thiên kiếp lôi đình chi uy, cho dù là phân thần của Quỷ Đế được nhang đèn cung phụng cũng khiêng không được.
Bốn Quỷ Đế nhìn thấy Du Thanh Vi trốn mất, lại không thoát ra khỏi trói buộc của Lộ Vô Quy, bọn hắn giận tím cả mặt! Phương Đông Quỷ Đế gầm lên một tiếng, khiển trách đám người Quỷ Quốc nữ vương: "Nếu Du Thanh Vi đã chạy thoát thì không cần dây dưa vô nghĩa với đám người kia nữa, ngươi cùng chúng ta nhào lên sát long đồ yêu cướp tạo hóa hóa rồng của nó đi!" Hắn ta dừng lại mấy giây rồi nói tiếp: "Giao long yêu đan thuộc về ngươi!"
Quỷ Quốc nữ vương nghe xong tức khắc không đau lòng hai giọt tinh huyết mà mình bị tổn thất, cũng không luyến tiếc đạo cầu vồng đã bỏ chạy kia nữa, nhấc lên trường đao tính nhào lên hợp sức với Quỷ Đế.
A Hàn một phen giữ chặt nàng ta, la lên: "Nữ vương, đi mau!" Hắn giơ tay chỉ lên bầu trời: "Ngài nhìn kìa!"
Quỷ Quốc nữ vương bị A Hàn kéo lại, thầm nghĩ trong bụng: "Đi cái gì mà đi? Giao long yêu đan sao có thể bỏ được nha!" Nàng ta ngẩng đầu nhìn theo hướng tay A Hàn chỉ, vừa nhìn liền thấy nguyên bản không trung sương mù dày đặc, bây giờ lại đen tới nỗi dường như bầu trời sắp sập xuống!
Thời tiết lạnh lẽo, gió to bỗng dưng nổi lên, cát bay đá chạy, trên bầu trời ẩn ẩn vang lên tiếng sấm, hơi nước cũng bắt đầu ngưng tụ trong không khí.
Quỷ Quốc nữ vương phẫn nộ chửi thề: "Đt con mẹ ông trời, mùa đông lạnh lẽo mà còn nổi mưa nổi sấm nổi chớp làm gì hả!" Miệng mắng nhưng trong lòng nàng ta vẫn rõ ràng, Lộ Vô Quy và con giao long kia không kịp chọn canh giờ thích hợp, cũng không được chọn mùa mưa nước lũ để độ kiếp.
Độ kiếp vào mùa đông, con rồng lại chỉ thích hợp độ kiếp nơi có nước, bây giờ độ kiếp thì mười phần có hết bảy, tám phần bị sét đánh chết!
Quỷ Quốc nữ vương mắng chửi không ngừng, nhưng trong lòng lại vô cùng sáng tỏ.
Lúc này nếu nàng ta không rời đi, đợi đến khi lôi kiếp hóa rồng đánh xuống, đừng nói nàng ta chỉ còn dư lại hơn chín giọt tinh huyết, ngay cả đám tùy tùng đi theo cũng sẽ bị đánh không còn miếng cặn bã nào.
Nàng ta nhìn ra được, tứ phương Quỷ Đế đã bị Lộ Vô Quy định trụ, giao long kia độ kiếp là để phách bọn họ, lôi kiếp hóa rồng đánh xuống thì Quỷ Đế phân thần và tượng Quỷ Đế đều sẽ bị nổ nát! Quỷ Đế phân thần bị nổ mất, Quỷ Đế bị Quỷ Giới ngăn cách cũng sẽ không biết nàng ta lâm trận bỏ bọn họ chạy mất, huống hồ dù cho bọn họ có biết thì có thể làm được gì nha, đường đi từ Quỷ Giới đến Quỷ Quốc hiện tại không thông, nàng ta mắc gì phải sợ bọn họ! Lúc này mạng của bản thân quan trọng hơn nhiều!
Quỷ Quốc nữ vương tâm niệm ý động nhanh chóng đưa ra quyết định, hét lớn một tiếng: "Chúng ta đi!" rồi mang theo đám tùy tùng bỏ chạy ra ngoài sân!
Đám ác quỷ mà Quỷ Quốc nữ vương mang theo giết nhiều người như vậy, sao có thể để cho bọn chúng chạy thoát!
Yến Thính Vũ quát to: "Muốn trốn à, để mạng lại đi!" Nàng ta nhảy lên, vung trảo chộp về phía Quỷ Quốc nữ vương.
Quỷ Quốc nữ vương cả giận mắng lại: "Mẹ bà! Mạng của bổn vương đã sớm mất từ mấy ngàn năm trước rồi, để lại cái rắm chứ để – –" Nàng ta còn chưa dứt lời, một bàn tay quỷ cực lớn từ trên không trung chụp xuống.
Quỷ khí ngập trời thổi quét qua.
Quỷ Quốc nữ vương không cần quay đầu lại cũng biết là bốn Quỷ Đế ra tay với nàng ta! Quỷ Đế không cho phép nàng ta trốn!
Quỷ Quốc nữ vương tức giận nói: "Đừng tưởng rằng các ngươi là Quỷ Để thì bổn vương sẽ sợ các ngươi! Các ngươi muốn chết thì tự đi mà chết, đừng có kéo bổn vương theo!" Nàng ta vừa la lối vừa vung lên tấm khiên đập về phía bàn tay quỷ của Quỷ Đế.
Đám tùy tùng của nàng ta thấy thế cũng toàn bộ xông lên.
Bốn Quỷ Đế thấy Quỷ Quốc nữ vương chọc hạ phiền toái lớn, liên lụy kéo bọn họ xuống nước, bây giờ cư nhiên còn muốn bỏ chạy! Bọn họ nhìn thấy không trung xé ra một lỗ hổng, lôi vân đã hình thành, không thể tránh được nữa nên không tiếp tục ngăn cản Đại Bạch, bọn họ đồng loạt vươn tay ra bắt Quỷ Quốc nữ vương lại.
Giao long tám kiếp trên người có lôi lực hộ thân, bọn họ không làm gì được.
Nhưng bắt quỷ thì không có một chút áp gì hết a!
Đám người Quỷ Quốc nữ vương bị quỷ thủ của Quỷ Đế quét ngang, toàn bộ bị bắt gọn ném ngược trở lại trong sân!
Quỷ Quốc nữ vương bị Phương Tây Quỷ Đế ném xuống đất giống như ném rác rưởi, té ngã theo tư thế chó gặm bùn, nàng ta tức giận bò dậy mắng: "Đt con mẹ các ngươi!" Vừa nói xong liền cảm thấy không thích hợp, có nước mưa rơi lên mặt nàng ta.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, từng hạt mưa đang rơi xuống, chỉ trong chốc lát liền biến thành cơn mưa to.
Gió to nổi lên, làm cho mấy thi thể nằm trên mặt đất cũng bị xốc dậy! Lôi vân trên trời ầm ầm ù ù giống như ấp ủ một đạo lôi cực lớn, trong mây đen thỉnh thoảng có tia chớp lập lòe,
Quỷ Quốc nữ vương sợ tới mức hai mắt trợn trừng, hét lên: "Con mẹ nó chứ!" Lúc này nàng ta bất chấp chuyện đánh trả Quỷ Đế, vội vàng lấy ra một một tấm phù bài màu trắng dài gần cm kích phát phù lực! Phù bài vừa nổ tung, địa khí bốn phía đột nhiên tụ lại, dưới chân nàng ta xuất hiện một cái xoáy nước đen nhánh! Xoáy nước nhanh chóng xoay tròn, càng ngày càng sâu.
Quỷ Quốc nữ vương la to: "Đi mau...." Sau đó " A a a – –" rớt xuống xoáy nước.
Đám tùy tùng chạy trốn bay nhanh.
Tuy tốc độ của bọn chúng nhanh, nhưng xoáy nước biến mất cũng không hề chậm.
Xoáy nước lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng thu nhỏ lại, đợi đến con ác quỷ cuối cùng nhảy xuống thì xoáy nước đã biến mất, còn con ác quỷ thì chỉ vừa kịp chui vào nửa người, xoáy nước ngắt ngang eo nó.
Con ác quỷ có chút sửng sốt, nhìn trái ngó phải rồi dùng cánh tay chống trên mặt đất bò bò, đợi đến khi bò ra ngoài khoảng một mét, nó quay đầu nhìn lại vị trí lúc nãy của xoáy nước mới thấy nơi đó chỉ lại lại nước mưa hòa với bùn và máu.
Ác quỷ cúi xuống nhìn thân thể của mình, cư nhiên chỉ còn lại có nửa người.
Nửa người còn lại cũng nhanh chóng hóa thành sương mù quỷ từng chút một tiêu tán.
Ác quỷ gào rú thảm thiết, đùng một phát hoàn toàn tan biến.
Ba người quỷ đạo vết thương chồng chất thân hình mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.
Quỷ Nhất giương mắt nhìn Đại Bạch đang bay trên không trung, tùy ý nước mưa đánh vào trên mặt, sau đó mếu máo khóc rống, tiếng khóc còn khó nghe hơn cả tiếng quỷ gào, hắn mắng to: "Hai đứa đáng chém ngàn đao kia, nói tốt sau này sẽ chôn chung một cái mộ mà, sao bây giờ hai đứa bây lại đi hóa rồng trước hả...."
Quỷ Nhị còn đang buồn bực không biết tại sao Quỷ Nhất lại tru tréo lên như vậy, nghe thấy anh mình mắng xong hắn mới phản ứng lại được, sau đó cũng thương tâm ô ô gào khóc theo!
Buổi tối mùa đông tối đen như mực, mưa to ầm ầm rơi xuống, tiếng quỷ khóc âm trắc trắc cuốn đãng theo gió rét, hiệu quả còn kinh dị thấm người hơn cả sự xuất hiện của bốn Quỷ Đế!
"Gào – gào – gào – –" Một tiếng rồng ngâm cực lớn như thể đang dồn hết tất cả lực lượng truyền ra!
Tia chớp lóa mắt cắt qua chân trời, ánh sáng cực gắt giáng xuống làm cho đôi mắt của mọi người đều lâm vào trạng thái mù tạm thời.
Mưa lớn hơn nữa, giống như muốn dùng nước kết nối trời và đất lại với nhau.
Sấm và chớp đồng thời rơi xuống! Cả mảnh sân bị nước mưa bao phủ nhiễm đầy lôi lực.
Tứ phương Quỷ Đế trốn vào trong tượng của mình ngay lúc lôi kiếp rơi xuống.
Lôi đình nổ vang, bốn bức tượng của Quỷ Đế phừng phực bốc cháy, ngọn lửa màu xanh thẫm thiêu đốt dưới mưa, bốn thân ảnh của Quỷ Đế cũng bị ngọn lửa đốt thành tro tàn,
Đại Bạch thét dài kéo lấy mưa dông lôi điện bay về phía trời cao!
Tiếng huýt gió của nó xuyên thấy qua thiên địa cắt ngang bầu trời, thanh âm kia đánh vào lòng người, làm cho người nghe cảm thấy vô cùng thê lương bi ai.
Đại Bạch đón mưa gió bay lên cao, lôi kiếp đan chéo tụ tập trên đỉnh đầu của nó, một cặp sừng rồng cũng bắt đầu nhô ra trên đỉnh đầu.
Nó đón lấy mưa giông và lôi điện, liên tục bay lên, thẳng tiến về nguồn ánh sáng trước mắt!
Nó bay thẳng vào tầng mây, biến mất không thấy.
Mưa gió đột nhiên đến, cũng đột nhiên tan đi.
Trời tạnh mưa!
Nước mưa và máu hòa với nhau chảy xuống cống thoát nước.
Hài cốt của Dực Di đại sư nằm trên mặt đất bị nước mưa tưới đẫm.
Tăng bào dán chặt vào xương cốt bên trong, đâm đau mắt của mọi người.
Trong sân, một mảnh hỗn độn, một mảnh tĩnh lặng.
Ngoài sân, mọi người đều mang đầy thương tích, quần áo ướt sũng!
Huyết chiến qua đi, dư lại chỉ có mỏi mệt và trầm mặc.
Nơi trải qua mây mưa lôi kiếp chỉ có một mảnh khu vực nhỏ, thậm chí còn không bao trùm hết tiểu khu này.
Thực mau, sương mù bị nước mưa tưới phai nhạt nhanh chóng ngưng tụ lại.
Những người còn có thể cử động vội vàng gọi điện thoại kêu xe cứu thương.
Cửu Nguyệt chạy vào trong sân, kêu: "Tiểu Lộ đại sư, Tiểu Lộ đại sư, cô còn ở đây không?"
Trong sân, yên tĩnh không một tiếng động..