Quy Đức Hầu Phủ

chương 163: tuyên lão phu nhân

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Người và ngựa của lão phu nhân đi về hướng Hầu phủ. Xe ngựa chưa đến thì Hứa Song Uyển đã được hạ nhân Hầu phủ tới báo.

Gần đây có mấy vị trí quan trọng của Hầu phủ, đều được Hầu phủ phái nhân mã cắm cọc. Trên đường có mấy cửa hàng và quán trà đều là người của Hầu phủ kinh doanh, chỉ cần có gió thổi cỏ lay thì bên phía Hầu phủ sẽ nhận được tin tức, có thể đi trước người một bước.

Hứa Song Uyển nghe nói trong các xe ngựa Quảng Hải vào kinh thành, có một chiếc xe đi về phía Hầu phủ, trong lòng đang cân nhắc thì có hạ nhân lại tới báo, thì ra người của Hầu phủ trên đường đã thăm dò ra người trên xe ngựa.

Là mẫu thân ruột của Trân phi.

Lúc trước, Hứa Song Uyển còn cho rằng bên phía Tuyên gia phái người tới tặng lễ, còn người vẫn phải nghỉ ngơi một, hai ngày mới tới cửa bái phỏng. Bởi vậy, nghe nói có người đến, nàng không hề do dự suy nghĩ chọn gặp người.

Người đến từ phương xa, nếu nàng tránh không gặp thì khó tránh khỏi bị người ta nói ra nói vào, đến lúc ấy làm mất mặt mũi của Hầu phủ thì không được.

Đầu này nàng dặn dò gặp khách, lại gọi người tới Đan phủ mời Đan nương tử phu nhân. Tuyên Trọng An trở về bước vào cửa, chợt nghe nàng phân phó người hầu: “Trong mấy con đường vào phủ, cứ cách một ngã rẽ thì phái người cản lại, kéo dài bọn họ.”

Tuyên Trọng An đi vào, nhướng mày nhìn về phía nàng.

Hứa Song Uyển thấy hắn bước vào thì lập tức mỉm cười, đôi mắt mềm mại như nước của nàng cũng hơi sáng lên: “Chàng về rồi à?”

“Về rồi.” Tuyên Trọng An xoa tay, đợi ấm áp một chút mới nắm tay nàng đi về chỗ ghế: “Sao lại muốn kéo chân người ta?”

“Thiếp nghĩ, bọn họ bôn ba ngàn dặm nên trên đường ngồi xe cũng mệt mỏi, thân thể khó tránh khỏi không thoải mái. Vừa rồi thiếp đã sai người đi mời Như Lan, phải mất một lúc để nàng ấy tới. Thiếp nghĩ nếu bọn họ chân trước chân sau vào nhà thì thiếp cũng yên tâm hơn.” Hứa Song Uyển bảo hắn dắt đến chỗ phu thê thường ngồi, dịu dàng nói.

Trong nhà có lang trung, vả lại còn là nữ y, đến lúc đó có chuyện gì không ổn thì cũng tiện cứu trị.

Cơ mà, vị thứ lão gia phu nhân này tới cũng quá đường đột. Bà vừa mới vào kinh đã lập tức đến Hầu phủ, có thể coi như vị lão phu nhân sốt ruột vì cứu nữ nhi, nhưng nếu xảy ra chuyện trong Hầu phủ thì người ngoài sẽ cho là bà mang xui xẻo đến thêm cho Hầu phủ, làm phiền Hầu phủ.

Về phần có phải bà đến chào hỏi phủ Quy Đức Hầu không thì càng không cần nói nhiều. Lúc trước, bọn họ thân là thứ tử đã dẫn người trong tộc đi theo, phân tông đoạn tuyệt quan hệ dứt khoát đến như vậy, về sau hai nhà chưa gặp mặt đã đỏ mắt đánh nhau thì đã là Hầu phủ rộng lượng.

Vị thứ lão phu nhân này tốt nhất là đến trong yên lặng thì đi cũng trong yên lặng mới tốt, không nên làm ra chuyện hồ đồ.

Chỉ trong chốc lát, Hứa Song Uyển đến đã nghĩ ra mấy kế sách đối phó với thứ lão phu nhân này.

Mấy năm nay Hứa Song Uyển đương gia, ân tình qua lại không có nhược điểm lớn để người ta bắt bí.

Nàng không hoàn toàn giữ mặt mũi, nhưng bên ngoài vẫn để cho thế gia vọng tộc sống qua ngày, so với các môn phủ khác gây ra vô số gút mắc ân oán bởi vì tình cảm qua lại thì những chuyện này của Hầu phủ tương đối ít hơn nhiều. Người tìm đến cửa gây phiền phức càng ngày càng ít, mấy năm nay gần như Hầu phủ không có.

Nàng là người lợi hại, chỉ là lợi hại trong âm thầm, không nói với người khác, càng miễn có lòng khoe khoang với người ngoài. Làm việc là làm việc, có thể giấu còn muốn giấu một chút, tránh để người ngoài dò xét nội tình. Nàng quá im lặng, vì thế, nàng gả vào phủ Quy Đức Hầu gần mười năm, cũng đã đương gia gần mười năm, nhưng nàng trong miệng người bên ngoài rất mờ nhạt. Ngoài kia ngoại trừ đồn thổi nàng là phu nhân của Tuyên trưởng công tử thì chẳng chẳng có lời nào nói đúng về nàng.

Nhưng nàng lợi hại thì phu quân nàng biết. Tuyên Trọng An nghe vậy liền liên tục cười thành tiếng, sau đó, vẻ mặt Tuyên tướng giãn ra trông khôi ngô tuấn tú, cười nói: “Vừa rồi vi phu còn vội vàng, chỉ nghĩ muốn nhanh nhanh đến cổ vũ cho phu nhân.”

Hứa Song Uyển mặc kệ hắn trêu chọc, nàng buông tay hắn ra rồi nhận chén trà nha hoàn dâng lên, thổi bớt hơi nóng, nếm thử hai ngụm rồi đưa đến bên miệng hắn, nói: “Chàng nếm thử xem, trà xuân mới, bên trong có bỏ thêm thuốc mà lão nhân gia sao cho chàng đấy…”

“Ừ, có mùi hoa…” Tuyên tướng nếm ra vị, cảm thấy yêu thích nên nhận tay nàng uống hai ngụm, ngước mắt nói: “Trà ngon đấy.”

“Thích không?”

“Thích.”

“Thế uống thêm hai ngày nhé.” Hứa Song Uyển bưng trà tự uống một ngụm, cũng cảm thấy trà này khá được.

Nàng đặt chén trà lên bàn rồi quay đầu tiếp tục nói với hắn về chuyện hồi nãy: “Chàng không cần gặp bà ấy.”

Chưa cần hắn ra mặt.

Dù là tình thân hay thân phận cũng chưa tới mức ấy.

“Nhưng ta nói rồi, mấy tháng này…”

“Chàng để thiếp làm chút việc đi, rảnh một thời gian dài rồi, xương cốt sắp để thêu rồi.” Hứa Song Uyển tựa vào vai hắn, hai tay sưởi ấm tay hắn: “Lát nữa thiếp dẫn theo Ngu nương và Phúc nương đi cùng, cũng gọi thêm Tiểu Vũ nương, chàng cứ yên tâm đi.”

Tiểu Vũ nương được hắn nhìn vài lần, lựa chọn bên cạnh nàng nên Tuyên Trọng An khá yên tâm đ ến sự an toàn của nàng, nhưng vẫn nói: “Nàng gặp nàng ấy ở đâu?”

“Sấu Phương Các.” Bên phải hàng khách nữ trong Minh Công Điện.

“Ừ, vậy ta ngồi trong phòng một lúc.” Vườn bên kia cách bọn họ không xa, nhưng Vân Hạc Đường thì cách xa. Tuyên Trọng An rút tay đang ôm eo nàng, khẽ vuốt v e bàn tay nàng đang sưởi ấm tay hắn: “Nàng có chuyện thì phái người lại đây nói với ta là được.”

“Được.”

**

Tuyên Nhị là đứa con thứ ba của lão Quy Đức Hầu. Lúc còn trẻ, hắn với nhị ca Tuyên Dung vừa quấn quýt vừa thù hận lão Quy Đức Hầu đã qua đời. Khi đó, bọn họ còn trẻ nên oán hận phụ thân hơn là thân thiết. Bọn họ không hiểu được vì sao phụ thân muốn giao Hầu phủ cho một người rõ ràng sẽ làm sụp đổ.

Sau khi bọn họ đến Quảng Hải để lập tông. Lão Hầu gia thân làm phụ thân đã có lòng và đào tạo bọn họ, bởi thế nên bọn họ nhanh chóng đắc thế rõ ràng ở Quảng Hải.

Năm đó, bọn họ hận phụ thân cổ hủ, không màng Hầu phủ sống chết cũng phải truyền Hầu phủ cho huynh trưởng. Nhưng vị huynh trưởng này mọi mặt đều thua kém bọn họ, chỉ vì dính chữ chính nên Hầu phủ sẽ là của hắn, hầu vị thuộc về hắn. Khi ấy, hai huynh đệ Tuyên Dung rất hận lão Quy Đức Hầu – phụ thân bọn họ. Sự thù hận che mờ tâm trí, không nhìn rõ rất nhiều việc trong khoảng thời gian ngắn. Mãi đến tận nhiều năm sau, bọn họ phát hiện thực ra phụ thân cũng cho họ một con đường khác, năm nay qua năm khác, sự thù hận phai nhạt dần. Phụ thân bọn họ khi còn sống, ân đức cha dạy dỗ liền nặng như núi Thái Sơn.

Năm đó, bọn họ thân là con thứ, bởi vì thiên phú của bọn họ đặc biệt nên phụ thân mời danh sư đại nho dốc lòng dạy dỗ bọn họ. Trong gia tộc, cũng buông tay nhiều chuyện để bọn họ quản lý, sau đó mới xảy ra sự việc bọn họ thuận lý thành chương dẫn rất nhiều người trong tộc đi theo.

Cụ thân sinh đã mất, bọn họ cũng đã già, trải qua nhiều chuyện nên biết tâm ý của phụ thân với bọn họ, cũng biết trên đời nhiều chuyện hiếm có thể song toàn. Bọn họ từng nghĩ sẽ làm lành với phủ Quy Đức Hầu.

Nhưng chưa đợi bọn họ quyết định thì phủ Quy Đức Hầu đã vươn mình nên thế cuộc giữa bọn họ và phủ Quy Đức Hầu có ngày hôm nay.

Nếu nói Tuyên Dung Tuyên Nhị hai huynh đệ hoàn toàn buông bỏ quá khứ thì cũng không hẳn. Nếu như Hầu phủ không xuống dốc, bọn họ còn có thể giúp đỡ Hầu phủ lúc hoạn nan một hai việc, nhưng Hầu phủ vươn lên thì trong lòng hai huynh đệ vẫn cảm thấy khó chịu.

Suy cho cùng, bọn họ vẫn muốn giẫm lên vị huynh trưởng kia để sau này hai huynh đệ bọn họ trăm tuổi xuống lòng đất, nhìn thấy phụ thân bọn họ sẽ nói: Người nhìn đi, hắn chính là kém hơn huynh đệ bọn con, chẳng bằng một đứa nào.

Nhưng Tuyên Hoành Đạo quản lý phủ Quy Đức Hầu vẫn vươn mình.

Không thể nghi ngờ đây là cái tát mạnh mẽ vào mặt hai huynh đệ bọn họ, đánh cho bọn họ chưa thể phục hồi tinh thần trong một lúc lâu. Sau đó, Tuyên gia vào kinh với quy mô lớn, không chừa thủ đoạn nào cũng phải đứng một chân trong triều.

Hai huynh đệ vì tranh một lần mà nghĩ nhất định trước khi chết phải giẫm phủ Quy Đức Hầu ở dưới chân. Bọn họ không ngại hiểm nguy mạo hiểm vào kinh, gần như vận động hơn nửa tài sản và nhân lực của bộ tộc Tuyên thị ở Quảng Hải, ép xuống đông đảo tiếng phản đối của trong tộc, hao tâm tổn trí hoà gian với mấy đại gia tộc ở Quảng Hải mới đạt được ưu thế của Tuyên Nhạc Phổ trong triều đình.

Mà hiện, ưu thế dùng hết lực lượng của toàn tộc đã bị huỷ trong tay của một tiểu nữ nhi.

Dọc đường đi, Tuyên Nhi không nói một lời với lão thê. Sau khi nghe được xe ngựa lão thê chạy về hướng Hầu phủ thì ông cũng chẳng đoái hoài, không buồn ngước mắt.

Mà thê tử của Tuyên Nhị chính thức đến gần phủ Quy Đức Hầu thì bà cưỡng ép nuốt mấy viên tỉnh thần hoàn, thở hổn hển để nha hoàn dìu bà ngồi dậy và chải đầu.

Nha hoàn dẫn theo là người bên bà từ nhỏ đến lớn, trung thành tuyệt đối với bà. Thấy lão phu nhân cưỡng ép nuốt tỉnh thần hoàn sẽ hại đến tính mạng, lúc nàng chải đầu cho lão phu nhân, nước mắt cũng chảy ra.

“Khóc cái gì?” Tuyên lão phu nhân bị nàng khóc đến đau đầu, lúc này dược tính cũng đã biểu hiện, bà tức giận hơn rất nhiều, còn có sức mắng người: “Ta còn chưa chết.”

“Lão phu nhân, ngài không nghĩ cho bản thân thì ngài cũng phải nghĩ cho Tam gia, Tứ gia. Nếu ngài xảy ra chuyện bất trắc thì làm sao bọn họ yên tam…” Nha hoàn đau lòng cho bà, khóc không thành tiếng.

Phu nhân nguyên phối của Tuyên Nhị cực kỳ lợi hại. Năm đó, người Tuyên thị nhất tộc tràn vào Quảng Hải, bị người dân địa phương điên cuồng xa lánh và chèn ép, lúc đó tình cảnh bọn họ tệ đến nỗi trả giá gấp mười lần cũng không mua được gạo từ địa phương. Đại tẩu của bà là một tiểu thư khuê các nói chuyện như muỗi kêu, để bà ấy ngồi ở nhà nghe người hầu báo cáo còn được chứ để bà ra ngoài giao tiếp với những nữ tử địa phương mà bà cảm thấy là thô lỗ hạ tiện đó là chuyện tuyệt đối không thể. Lúc ấy, vị tam lão phu nhân này dẫn theo mấy phu nhân trong tộc đọ sức với dân bản xứ mới khiến các phụ nhân bản xứ bằng lòng giao dịch với họ, cứu vãn sự khẩn cấp của tộc Tuyên thị lúc bấy giờ.

Trong những năm qua, vị Tuyên lão phu nhân này trải qua mưa gió. Trong Quảng Hải Tuyên gia, ngoại trừ hai vị lão gia cùng mấy vị tộc lão ra, địa vị của bà là cao nhất ở Tuyên gia.

Nhưng ở địa vị của bà không phải không mắc sai lầm.

Lần này, là nữ nhi ruột thịt, là nữ nhi một tay bà nuông chiều trưởng thành đã gây hoạ. Nếu như bà không dọn dẹp thì e là sẽ liên luỵ đến con cháu.

“Ta không nghĩ tới bọn họ thì ngươi cho rằng ta đang làm gì?” Nghĩ đến vị lão gia tuyệt tình tàn nhẫn kia, Tam lão gia phu nhân bước ra từ phủ Quy Đức Hầu này nhắm mắt lại, nghiêm mặt, mặt không cảm xúc: “Còn cho là ta là vì súc sinh kia chắc?”

Tuyên lão phu nhân nói lạnh như băng, khí thế của bà quá lạnh thấu xương, nha hoàn bị bà doạ sợ đến nấc cụt.

Lần này, cô không dám nói chuyện nữa, ngay cả khóc cũng không dám khóc, đành cung kính quỳ xuống, sau đó chải tóc cho lão phu nhân.

Vì vậy, Hứa Song Uyển ở Sấu Phương Các đợi đến khi Tuyên lão phu nhân tiến vào, liền nhìn thấy một lão phu nhân mặc áo xanh đen trang trọng, tóc chải tỉ mỉ, mím môi, vẻ mặt bướng bỉnh.

Đến tuổi Hứa Song Uyển, nàng gần như chỉ cần liếc mắt một câu là có thể nhìn ra đối phương là ai. Nàng vừa thấy Tuyên lão phu nhân, chỉ liếc mắt một cái, nàng liền biết sự việc lần này có thể khó bỏ qua.

Vị lão phu nhân này là một người rất cứng rắn. Khí thế lộ ra bên ngoài của bà vô cùng sắc bén, nói đến nội tâm, cũng là một người không đạt được mục đích tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Hứa Song Uyển suy nghĩ rất nhiều, nhưng không lộ ra mặt. Lúc này, nàng đã đứng lên cười nhạt với vị lão phu nhân này: “Lão phu nhân từ xa mà đến, thiếp thân không nghênh đón từ xa, kính xin ngài thứ lỗi, mời ngồi xuống.”

Nàng nhẹ nhàng giơ tay lên, mời mọi người ngồi xuống.

Hứa Song Uyển biết nhìn mặt đoán người thì ánh mắt Tuyên lão phu nhân đã trải qua sa trường càng không kém vị Thiếu phu nhân này. Tuyên lão phu nhân thấy Tuyên Hứa thị từ lúc nhìn thấy bà, ngay cả sóng mắt cũng không nhúc nhích một chút, vẻ mặt cũng không thay đổi chút nào, vừa nhìn đã biết Tthiếu phu nhân phủ Quy Đức Hầu này cũng không dễ bắt chẹt. Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng bà nổi lên một chút lo âu, lông mày thu liễm càng sâu, lún xuống hai vết rất sâu càng làm cho khí thế của bà thêm u ám, rất doạ người.

Truyện Chữ Hay