Sự ra đi của Khương lão thái gia khiến Tuyên Trọng An trở nên im lặng ít nói. Có lẽ biết phụ thân đau lòng nên khoảng thời gian này, chỉ cần phụ thân trở về thì Vọng Khang sẽ chủ động nắm tay người.
Hứa Song Uyển không còn đến Thính Hiên Đường hàng ngày nữa, tình cờ qua một lần, Tuyên Khương thị mừng rỡ như điên. Cho dù bà vui mừng, lại chờ Hứa Song Uyển thân thiết như xưa nhưng khoảng cách giữa hai người đã không phải nói quên là có thể lấp đầy. Hứa Song Uyển vẫn cung kính với bà như thuở ban đầu, chỉ là trong sự cung kính ấy thiếu vắng đi sự ấm áp giữa người thân.
Hai lần đầu tiên Tuyên Khương thị không cảm nhận được, vẫn là dáng vẻ quấn quít trò chuyện với Hứa Song Uyển, cứ như giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện, nhưng Hứa Song Uyển không còn cầu được ước thấy đối với bà như xưa. Nàng vẫn nói năng nhẹ nhàng, nhưng thứ mất đi rồi thì không tìm lại được nữa. Ánh sáng trong mắt Tuyên Khương thị cũng dần dần mờ đi.
Tuyên Trọng An cũng không đến thăm bà. Hắn dường như đã quên mình còn mẫu thân.
Hứa Song Uyển không khuyên, cũng chưa từng nhắc một câu nào đến bà bà trước mặt hắn. Lão gia tử đã đi về cõi tiên đã bảo vệ và quan trọng với phu quân nhà mình bao nhiêu thì không cần nói nàng cũng biết. Hứa Song Uyển thầm nghĩ hắn không phải trách mẫu thân nhất mà là tự trách bản thân. Nhưng nàng cũng biết, hắn biết hết, chỉ là cần thời gian để dần dần chấp nhận, từ từ làm mòn đi. Mà điều nàng có thể làm chính là bầu bạn với hắn.
Tên của tiểu cô nương cũng đã đặt xong, là trước khi tằng ngoại tổ lâm chung ban trặng, gọi là Ngọc Quân.
Vào đại tiệc một trăm ngày của đại công chúa, Bảo Lạc ban cho Ngọc Quân một miếng ngọc quý to bằng cả khuôn mặt của Ngọc Quân. Vọng Khang đấu tranh thay muội muội khoa tay nửa ngày rồi mới nói với bé: “Chờ muội lớn lên thì ca ca sẽ cài cho muội.”
Ngọc Quân tròn một trăm ngày, trùng với tháng Giêng của năm mới nên Tuyên phủ không tổ chức tiệc một trăm ngày, chỉ có họ hàng Khương phủ và mấy thuộc hạ tâm phúc của Tuyên Trọng An, còn có chị em tốt Cung tiểu muội của Hứa Song Uyển đến.
Khương lão thái gia xin lệnh vua, cho phép con cháu không cần đại tang giữ đạo hiếu mà tận lực vì nước vì dân. Nhưng phủ Quy Đức Hầu vẫn giữ nửa chữ hiếu, bên trong quan phục của Tuyên Trọng An đều là quần áo tang, Hứa Song Uyển cũng ngày ngày mặc một bộ quần áo gai.
Yến tiệc đến giữa buổi, Bảo Lạc dẫn theo Hoàng hậu và nữ nhi đến, đây là điều bất ngờ của cả nhà.
Bọn họ ở hơn nửa ngày vẫn chưa đi. Bảo Lạc uống đến cuối, say khướt rồi đi xung quanh tìm Hoàng hậu. Sau khi tìm được Hoàng hậu, hắn bảo Hoàng hậu dẫn nữ nhi về Giang Nam với hắn.
Hoàng hậu dở khóc dở cười, chưa kịp định thần lại thì Bảo Lạc đã bật khóc, ngồi bệt xuống đất nói: “Ta muốn về nhà, ta muốn về Giang Nam, ta muốn dẫn thê tử và khuê nữ về gặp nương ta.”
“Nương, con thành hôn rồi, con đã có khuê nữ, con muốn dẫn bọn họ về gặp người.” Bảo Lạc say rượu hét lên, Hoàng hậu lo lắng đến mức không dám để hắn ở lại phủ Quy Đức Hầu, vội vàng mang hán tử say khướt về nhà.
Trên đường về nhà, Bảo Lạc lẩm bẩm cả đường “thê tử, về nhà”, khiến Hoàng hậu không kìm lòng nổi cất tiếng thở dài.
Lại một năm trôi qua. Nửa năm nay, vì Bảo Lạc muốn thanh lý toàn bộ mầm hoạ mà tiên đế để lại nên đã nếm trải mọi cảm xúc. Có lúc tức giận đến tàn nhẫn, nửa đêm đứng lên cầm kiếm chạy ra ngoài, nói muốn giết đám cẩu rác rưởi kia đi bồi tiên đế. Hắn giận đùng đùng xông ra ngoài, không bao lâu lại ủ rũ trở về. Sau đó hỏi nàng vì sao làm Hoàng đế lại khó chịu như vậy, hắn chẳng cảm giác mình là một Hoàng đế mà là một cái túi khí.
Nhưng Hoàng hậu biết, hắn tức giận nhưng cũng không phải người tuỳ tiện hành động. Hắn không phải tiên đế. Hắn tức điên người cũng chỉ đi ra ngoài hứng gió một vòng. Dù cho hắn không xả được lâu nhưng cũng lủi thủi trở về như chó nhà có tang. Ngày hôm sau, hắn vẫn sẽ thẳng lưng, đi quản lý cắt bỏ những chính sự đang loạn lên.
Bảo Lạc không dễ dàng giết người, thi hành chính sách nhân từ. Vì thế lên ngôi được hơn một năm, hắn đã nổi danh trong thiên hạ. Dân gian cũng noi theo hắn mà chấn chỉnh lại, không còn những năm Thái Nguyên chìm trong tác phong không lành mạnh. Bây giờ, thiên hạ không thể nói là tốt hơn trước kia nhiều. Trong dân gian, thủ đoạn lừa bịp cũng ít hơn trước rất nhiều.
Dân chúng đoan chính, phe phái triều thần cũ nhìn tân đế cũng không biết làm gì, chỉ đành khuất phục trước bầu không khí này. Hiện tại, tuy nói không đến mức góp thêm viên gạch cho tên đế, nhưng ít nhất bọn họ cũng không phát động thế lực của chính mình như trước kia, ngâm việc không làm, lặng lẽ làm tân đế ngột ngạt.
Tháng ngày khó khăn nhất của Bảo Lạc thực sự đã qua, vì thế Tuyên Trọng An đã dành vài ngày nói chuyện với Bảo Lạc ở điện Thái Cực, nói với Bảo Lạc: “Hai năm ấy của đệ cứ bắt đầu từ ngày đầu tháng sau đi.”
Tháng sau là tháng hai, đến Giang Nam thì vừa khéo là mùa xuân ở Giang Nam.
“Ơ?” Bảo Lạc bất thình lình nghe được câu này, hơi sững sờ.
“Tháng sau đệ khởi hành đến Giang Nam thì đúng dịp xuân về. Đệ cũng có thể đưa Hoàng hậu và hoàng trưởng nữ đến tảo mộ cho Minh Nương, còn có thể gặp Ngọc Cẩn huynh, dẫn thê tử và khuê nữ của đệ đến thăm người cũ.” Tuyên Trọng An lạnh nhạt nói.
Bảo Lạc nhìn nghĩa huynh lạnh lùng gầy gò. Hắn nuốt nước miếng, định từ chối: “Không cần đâu, nếu không thì hai năm đó tuỳ theo huynh…”
Bắt đầu trước tuỳ theo huynh.
Nhưng Bảo Lạc nhìn ánh mắt sáng tỏ của nghĩa huynh, không thể thốt ra lời từ chối.
Hắn nằm mơ cũng muốn về Giang Nam.
Cuối cùng, Bảo Lạc uể oải lau mặt: “Trẫm không nên say rượu đến điên.”
Giờ thì hay rồi, hắn đã nói hết lời trong lòng.
“Muốn về thì về, nói thật đệ cũng nên trở về một chuyến.” Nhìn thấy hắn lấy tay che mặt, Tuyên Trọng An khẽ cười: “Đã đến lúc đưa Hoàng hậu đi gặp mẫu hậu rồi, gặp nha đầu tỷ tỷ của đệ.”
Bảo Lạc nghe vậy, đưa tay liên tục xoa cổ, cúi đầu nhìn nghĩa huynh: “Huynh không kể cho tẩu tử đệ về chuyện của nha đầu tỷ tỷ nhà đệ chứ?”
“Kể cái gì?”
“Huynh biết mà…” Bảo Lạc trừng mắt nhìn hắn.
Tuyên Trọng An suy nghĩ một chút: “Kể chuyện trước khi nha đầu tỷ tỷ nhà đệ động phòng, đệ ngăn cản tỷ phu không cho hắn vào động phòng?”
“Tuyên đại nhân!” Bảo Lạc lớn tiếng kêu lên.
“Kể rồi.” Tuyên đại nhân gật đầu, còn bổ sung: “Nói nhiều, còn nói đệ nhìn thấy ngực của mỹ nữ Kim Hoài thì hai mắt không dời được…”
“Tuyên tướng đại nhân!” Bảo Lạc nóng nảy, nhào về phía hắn rồi nắm lấy tay hắn: “Tẩu tử đệ có kể lung tung với Hoàng hậu không?”
“Cái này,” Tuyên tướng đại nhân ung dung thong thả đẩy tay hắn ra: “Thì vi huynh không biết.”
“Tuyên mặt trắng đại nhân,” Bảo Lạc bị hắn chọc giận đến trợn to hai mắt nhỏ, ngồi ngay ngắn định tỏ vẻ uy nghiêm của bậc đế vương: “Trẫm nói cho ngươi biết, nếu ngươi làm hỏng chuyện tốt của trẫm thì trẫm không tha cho ngươi đâu!”
“Hả?” Tuyên Trọng An ngừng lại: “Sao lại không buông tha ta? Cách chức ta à?”
“Nghĩ đẹp.” Bảo Lạc lườm hắn.
Sắc mặt Tuyên Trọng An dịu đi, không trêu hắn nữa, nói: “Còn mấy ngày nữa, đệ chuẩn bị xong thì đi thôi, à? Khi nào đến chỗ nương đệ thì cáo tội thay ta, cứ nói, cứ nói…”
Nói đến đây, hắn im lặng, một lúc sau mới thở dài: “Cứ nói con cháu Tuyên phủ phụ người giao phó, xin người thứ lỗi.”
Hành trình này có ai dễ dàng? Bảo Lạc biết mình khó thì nghĩa huynh càng khó hơn, cảm thấy hơi khó xử, miễn cưỡng gượng cười, đáp: “Nương đệ đại nhân đại lượng sẽ không trách huynh đâu. Huynh cứ yên tâm đi, người ở phía dưới sẽ không nghĩa tổ đâu…”
Nói đến đây, hắn thấy mặt nghĩa huynh ảm đạm xuống thì mới buồn bã nói: “Người sẽ không tố cáo với bọn họ đâu, huynh yên tâm đi.”
“Ầy.” Tuyên Trọng An cười thở dài: “Thôi, đúng rồi, đệ định đi, là tính toán đi như nào, tranh thủ hôm nay không nhiều việc, chúng ta thương lượng trước chứ?”
Bảo Lạc thấy hắn chuyển đề tài khác, lấy lại tinh thần rồi thương lượng với hắn.
Thương lượng đến cuối cùng, vẫn dự định gióng trống khua chiêng đi, đúng lúc đi đường thủy, tuần tra xem chuyện kênh đào hai bên bờ sông. Thật ra, nếu Bảo Lạc di chuyển thẳng vào Giang Nam đi tảo mộ thì sẽ muộn. Cả đường đi đều không dừng lại được ở bất cứ đâu, cũng không tuần tra được gì. Nhưng nếu không nói ý định đi thì các địa phương sẽ đều cho rằng Hoàng đế đến điều tra chi tiết. Chỉ riêng ý định an phận ngoài mặt cũng đã tăng đáng kể, chắc chắn các châu hắn đi qua đều phải ổn định vững vàng. Lúc này là thời điểm tốt nhất để doạ quan phủ, doạ bọn họ chút cũng tốt.
Vì thế, Bảo Lạc thương lượng với Tuyên tướng đại nhân đến cuối thì càng hưng phấn hơn. Hiện giờ, hắn đã quen thuộc với đám văn võ bá quân kia. Quá quen thuộc, bọn họ quen hắn, hắn cũng quen bọn họ, bọn họ phòng hắn như phòng trộm. Hắn không mắng bọn họ được câu chửi nào mới, còn chẳng bằng đi doạ đám quan địa phương chưa từng gặp mặt, còn có chút ý mới.
Ngày hôm sau, Bảo Lạc lập tức ban bố thánh chỉ muốn đi tuần Giang Nam. Thánh chỉ này vừa được ban ra, đám quan triều đình đều không rõ ý tứ của hắn, cũng không có mấy người dám đứng ra phản đối.
Khi bọn họ nghe được thánh chỉ này thì nó đã được quan dịch truyền theo đường quan và kênh dào dọc theo các châu phủ trên đường đi. Bọn họ nhớ lại, trong đó, đám người vui mừng nhất là những cựu thần bị Bảo Lạc Hoàng cạo đi mấy tầng da chết nhưng chưa chết được. Còn những phe phái mới trong triều đình, ngày hôm sau lại gào thét trên chầu, nói muốn thánh thượng đừng đi, ở lại kinh thành trấn thủ thiên hạ mới là chuyện quan trọng nhất của giang sơn xã tắc.
Tuy nhiên, Bảo Lạc Hoàng nói với những quan viên trung thành và tận tâm với hắn là Giang Nam có nhiều tiền. Phe phái quan mới thấy tiền sáng mắt hai mặt nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, sau đó lấy tay áo để lau nước miếng rồi vờ như không có chuyện gì xảy ra trở lại vị trí cũ, làm như người vừa nãy suýt khóc và cầu xin thánh thượng ở lại không phải bọn họ.
Phe phái quan viên mới dưới sự dẫn dắt của Tuyên tướng, ai nấy đều có tính toán riêng.
Triều đình bây giờ vẫn còn rất thiếu tiền. Năm ngoái chỉ thu được hai phần thuế từ các nơi, bạc chi ra ngoài thì không thiếu một xu. Hiện tại, triều đình đã phát triển nông nghiệp, một số đồng liêu mới vào dâng tấu khóc than nghèo với triều đình, đòi tiền để trùng tu kênh dẫn nước cho dân chúng tưới tiêu ruộng. Còn có người giở công phu sư tử ngoạm, vừa đòi chính là đòi mười vạn hai để trùng tu hồ trữ nước, nói là tu sửa lại mười mấy gần hai mươi năm.
Hộ bộ Thượng thư Thái Luân cảm thấy triều đình bổ nhiệm một nhóm quan viên nằm mơ còn muốn đòi bạc nên nhiều lần đệ đơn từ chức với Tả tướng đại nhân. Không muốn làm nữa, muốn trở về làm nông.
Một quốc gia nghèo đến kêu vang, người làm Hoàng đế hiểu rõ nhất. Cho nên, đêm nay Bảo Lạc liền dặn dò Hoàng hậu nương nương: “Phải giấu kĩ vàng của chúng ta trong cung, khéo trở về không thấy tăm hơi.”
Hoàng hậu nương nương thấy hắn nửa đêm cũng không ngủ được, nói với nàng những chuyện cười này, nhịn không được cười nói: “Cứ như vậy muốn về Giang Nam?”
Bảo Lạc cười haha. Từ khi hắn xác định mình có thể trở về Giang Nam, thỉnh thoảng lại phải haha hai tiếng. Có đôi khi ngồi trên ngai vàng nghe triều thần thao thao bất tuyệt với hắn mà hắn có thể thất thần cười haha, doạ cho đám thần tử của hắn mấy ngày leièn không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.
Hoàng hậu nghe mà không sợ, người tình trong mắt là đấng lang quân. Nàng nhìn dáng vẻ cười ngây ngô của hắn còn cảm thấy hắn đẹp mắt đến kì lạ: “Ngài nói cho thiếp biết, Giang Nam có gì tốt?”
“Cái gì cũng tốt.” Bảo Lạc ngây ngô cười nói.
“Mỹ nhân có được không?” Hoàng hậu không ngại hỏi thêm một câu.
Bảo Lạc lập tức thu lại nụ cười, nghiêm mặt nghiêm túc nói: “Cái này thì trẫm không biết.”
“Vậy thì cái gì tốt?”
Bảo Lạc nhíu mày, nghiêm túc nói: “Chính là nhiều tiền, trẫm đang muốn đi đòi tiền.”
“Đúng rồi, đây mới là chính sự.” Hoàng hậu nương nương biết lắng nghe, lại ra vẻ vô tình nói một câu: “Cũng không biết nha đầu tỷ tỷ kia của ngài gặp thiếp có hài lòng không.”
“Chắc chắn hài lòng!” Bảo Lạc nghiêm túc trả lời: “Không phải tỷ ấy đã gửi tấm lòng đến cho nàng à? Nhất định là thích nàng mới tặng cho nàng chứ.”
“Nghe nói.” Hoàng hậu lại nói.
Bảo Lạc vừa nghe hai từ “nghe nói” này liền cảm thấy thân thể sợ hãi. Hắn ngay lập tức ngáp dài, giả vờ mệt mỏi nói: “Đêm khuya rồi, hình như trẫm mệt rồi, Lưu Uẩn muội muội, trẫm buồn ngủ.”
Nói xong hắn liền nhắm mắt lại, một lát sau, tiểu ngáy của hắn vang lên.
Hoàng hậu bị hắn làm loạn tỉnh lại để nói chuyện phiếm bất đắc dĩ cười lắc đầu.