Đầu Hoắc Văn Khanh đau dữ dội, nàng mờ mịt nhìn người trước mắt: “Ngươi… các ngươi…”
Sao bọn họ đều ở đây?
Chu Thi thị vệ quay đầu lại nhìn thấy nàng, thấy nàng đang mặc một bộ xiêm y trắng tinh cực kỳ bẩn và xộc xệch, trên người mang theo máu tanh, hắn mấp máy môi nhưng cuối cùng không nói một chữ, lùi tới bên cạnh nàng.
Nơi này không có chỗ cho hắn lên tiếng.
Hắn cũng chẳng thể đi dìu nàng.
“Đến rồi.” Lúc này, phế đại Thái tử hờ hững nhìn phế Thái tử phi không còn vẻ hào hoa phú quý xinh đẹp như trước: “Xem có ai chưa tới nữa không?”
Hoắc Văn Khanh theo bản năng thẳng lưng, nâng cằm lên, cố gắng tự mình đứng lên: “Ai gọi các ngươi đến?”
“Ngươi nói xem?” Phế đại Thái tử cười giễu nhếch môi: “Thái tử phi tốt của ta.”
Hoắc Văn Khanh liếc mắt nhìn Thức thái tử đang ngồi trên ghế ở hành lang, nhưng ánh mắt của nàng không hề liếc đến mặt đại Thái tử. Nàng lạnh lùng nói: “Rốt cuộc bọn họ muốn đụng đến chúng ta.”
Đại Thái tử vừa nghe, đầu tiên là yên lặng, sau đó bắt đầu cười to.
Hắn cười đến mức không đứng lên nổi, vịn vào cây cột ngồi xuống bên cạnh đệ đệ ruột Thức thái tử, vui mừng khôn xiết nói: “Ngươi xem đi, nàng nói rốt cuộc muốn đụng đến chúng ta…”
Thức thái tử ngước mắt, liếc nhìn hắn rồi nghiêng đầu nhìn Hoắc Văn Khanh.
Chỉ liếc mắt nhìn xong hắn lập tức quay đầu lại, nhìn đại Thái tử: “Mặc kệ huynh có tin hay không, ta chưa từng cẩu thả với nàng.”
Đại Thái tử nghe xong thì sững sờ, lập tức bắt đầu cười to. Hắn vừa cười vừa chống vào ghế đứng lên, đứng trước mặt đệ đệ ruột cười xong thì hắn đưa tay ra, tàn nhẫn tát vào mặt đệ đệ ruột.
“Không có?” Trên mặt đại Thái tử không còn ý cười nữa, khuôn mặt hắn âm u không có huyết sắc, thấp người, gằn từng câu từng chữ với Thức thái tử: “Ngươi lừa quỷ à.”
Hắn vừa nói xong thì xoay người đi ngay về phía Hoắc Văn Khanh, đến gần nữ tử đang một thân tàn tạ nhưng vẫn không quên ngẩng cao đầu kiêu ngạo.
Lúc này, dù khuôn mặt nàng tràn đầy máu tươi nhưng vẫn đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt.
Nhưng đã vô dụng với đại Thái tử. Từ lúc biết nàng dám bò lên cả giường của súc sinh thì hắn chỉ có thù hận và chán ghét người này.
Hắn thật sự không nhìn lầm nàng.
“Ngươi lăn lội lên giường phụ tử ba người chsung ta, sao không bò lên giường của cẩu tạp chủng kia, để hắn đối xử tốt với ngươi?” Đại thái tử nhếch môi, lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhanh chóng co rúm của Hoắc Văn Khanh khi nghe thấy lời hắn nói, lạnh nhạt nói tiếp: “Hả, lần này không bò lên trên? Ta không biết ngươi lưu lạc đến mức này, ngay cả cẩu tạp chủng cũng chẳng câu dẫn được. Văn Khanh, ngươi thật sự khiến ta quá thất vọng rồi, ta còn tưởng rằng ít nhất ngươi còn mạnh hơn cô nương ở Câu Lan viện.”
Hoắc Văn Khanh lập tức ngẩng cao đầu hơn, muốn không để người ta nhìn ra nước mắt đột nhiên loé lên trong mắt nàng.
Nàng thật sự quá ngây thơ, cho rằng sau khi Phù Y phụ nàng thì trong lòng nàng sẽ không còn người này…
“Phù Y, ta nghe không hiểu lời ngươi nói.” Hoắc Văn Khanh cố gắng không để nước mắt chảy xuống, giọng lạnh lùng: “Chắc là ngươi choáng váng quá nên đầu óc hồ đồ rồi?”
“Không hồ đồ.” Đại Thái tử giật giật khoé miệng rồi đưa tay ra, Hoắc Văn Khanh đột nhiên lui về sau một bước. Ai ngờ, đại Thái tử nhẹ nhàng đưa tay lên lau máu trên mặt cho nàng ta, nhìn chằm chằm nàng ta không dời mắt: “Ngươi xem nói, ngươi đã thích phóng đãng như vậy thì sao trước đó không nói rõ với ta? Chỉ cần ngươi giúp ta đưa Ngọc nương tiến cung thì có gì mà ta không nghe theo ngươi? Ngươi muốn “hồng hạnh xuất tường” cũng được, muốn nuôi mấy người thì nuôi; dù ngươi có nuôi kẻ chăn ngựa vào buồng thì ta đều có thể nghe theo ngươi mà?”
Nước mắt Hoắc Văn Khanh vô thức chảy ra, nàng ta run run mỉm cười, hàm răng cũng run lên: “Phù Y, vì một Ngọc nương mà ngươi hận ta cả đời?”
“Ây da…” Đại Thái tử thở dài nhìn nàng ta khóc lóc, nói xa xôi: “Cả đời đâu đủ?”
Cả đời thật sự không đủ, không đủ đền cho mạng sống Ngọc nương của hắn, càng không bù lại khoảnh khắc tim hắn như bị dao cắt khi hắn nghe được tin nàng lên giường của lão súc sinh.
Hoắc Văn Khanh cười to, nàng vừa cười vừa chảy nước mắt, nói: “Được lắm, vậy thì hai đời.”
Nàng cười giơ tay lau sạch một bên nước mắt: “Ta cũng không biết liệu đời sau ngươi có bằng lòng dây dưa với ta.”
“Ngươi không biết.” Nàng không biết, đại Thái tử cũng không biết. Hoá ra sau khi hắn biết ai nàng cũng có thể lấy làm trượng phu thì hắn sẽ căm thù nàng như vậy, ghét cay ghét đắng mỗi người sờ qua thân thể nàng.
Nàng là thê tử của hắn, người được cưới hỏi đàng hoàng tiến cung, sau đó đăng cơ cùng hắn, Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ!
Dù cho hắn yêu thích Ngọc nương, muốn đặt nàng ta trong lòng bàn tay để che chở bảo vệ nàng ta cả đời; nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, nàng ta nào có thể sánh với thê tử của hắn.
Còn nàng thì sao? Nàng nói hắn có lỗi, nhưng nàng tiếp trên giường một người dưới đất một người, sao nàng không đi chết đi?
“Ngươi quả thật không biết…” Đại Thái tử lại đưa tay sờ mặt nàng ta.
Lần này, Hoắc Văn Khanh không trốn, để mặc hắn chạm vào vết thương, nàng ta rũ mắt uể oải nói: “Được, ta không biết, quên đi. Phù Y, ngươi nghĩ như nào thì ta cũng không quan tâm, nhưng…”
Nàng nhìn về phía hắn: “Còn ngươi? Ngươi định như nào với con của chúng ta? Đó là con của chúng ta, ngươi có thể coi thường ta hèn hạ; dù ta hèn hạ, không từ thủ đoạn nào nhưng ta vẫn đã cứu ngươi, nhưng ngươi…”
“Thật ư?” Lúc này, đại Thái tử vừa nói vừa đưa tay lên vạt áo trước ngực Hoắc Văn Khanh rồi xé toạc ra.
Nửa trên xiêm y của Hoắc Văn Khanh nhất thời mở ra, lộ ra nửa bên bả vai và cổ, nàng ta lập tức ngã xuống mặt đất.
“Ngươi làm gì?” Chu thị vệ vội hét to chạy tới, đỡ đại cô nương dậy, nhanh chóng đẩy nàng vào trước ngực, quay lưng lấy áo choàng trên người xuống rồi khoác lên người nàng.
Hoắc Văn Khanh cười to, nước mắt quên cả chảy ra. Nàng ta thò đầu ra nhìn về đại Thái tử đang thở hổn hển.
“Phù Y.” Nàng cười khanh khách nhìn đại Thái tử: “Ngươi nói đúng, bây giờ ta hối hận nhất chính là lúc gả cho ngươi, ta không tìm kẻ chăn ngựa để hắn làm ta một trận.”
“Tiện nhân!” Đại thái tử rống to, không nghĩ ngợi lập tức bước nhanh đến đây.
Chu thị vệ chính là tráng đinh được Hoắc gia bồi dưỡng tử nhỏ. Hắn có võ nghệ cao siêu, nhanh chóng ôm Hoắc Văn Khanh nhảy ra hành lang.
“Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân!” Đại Thái tử lao về phía bọn họ.
“Hahaha.” Hoắc Văn Khanh được ôm lùi ra hành lang, nàng ta phá lên cười, nhìn gương mặt đại Thái tử đỏ bừng vì tức giận thì trong lòng cảm thấy cực kỳ vui sướng, nàng không biết đời này mình còn có thể vui vẻ đến vậy, nàng cười duyên ôm cổ Chu thị vệ, đầu dựa vào cổ của hắn, cố ý cọ ngực vào người hắn, cười nói yêu kiều với đại Thái tử: “Phù Y, ngươi không thỏa mãn được ta nhưng bọn hắn có thể. Ngươi ấy, cũng chỉ có thể thỏa mãn được Ngọc nương, cái loại nữ nhân ngay cả con chó cũng có thể thoả mãn được…”
Nàng vừa ôm cổ Chu Thi thật chặt vừa nhìn đại Thái tử, dựa mặt mình vào mặt Chu Thi, triền miên cọ xát.
Ý cười trên mặt nàng sâu hơn.
“Ta muốn giết ngươi!” Lúc này, đại Thái tử chạy đến rồi lại quay đầu chạy nhanh về, chạy đến chỗ ghế đặt kiếm trên hành lang, rút ra một thanh kiếm chạy về phía gian phu dâm phụ.
Hắn muốn giết bọn họ!
“Đến đây, đến đi, ta còn sợ ngươi chắc…” Hoắc Văn Khanh cảm thấy mình sắp điên rồi, nàng chẳng thiết quản việc khác, chỉ cần để cái tên Phù Y tàn phế này đau đến không muốn sống nữa, dù cho để bây giờ nàng mở chân ra ngoại tình thì nàng vẫn vui vẻ.
Dựa vào cái gì mà hắn đã phá huỷ mình mà hắn còn dám tổn thương mình!
Hoắc Văn Khanh còn chẳng nghĩ tới, Phù Y còn quan tâm nàng tằng tịu với những người khác…
Thật sự là quá ngây thơ, quá buồn cười.
Có điều, nàng hài lòng về việc này.
Đại Thái tử đánh tới, Chu Thi bất đắc dĩ ôm nàng chạy mấy bước. Hắn một lòng muốn để nàng không bị thương, tuy hiện giờ trong mắt Hoắc Văn Khanh không có hắn, chỉ có tên phế đại Thái tử Phù Y bị kích thích đến phát điên.
Nàng liên tục cười, thậm chí còn thẳng lưng, cởi hẳn áo đang lộ gần nửa ngực ra để lộ hẳn ngực ra ngoài, sau đó lấy hai chân kẹp chặt eo Chu Thi, đầu hướng gần đến Chu Thi rồi hôn lên miệng hắn.
Chu Thi sửng sốt.
Lúc này, phế Thái tử ở phía sau bọn họ hét lớn lên: “Ta muốn giết các ngươi! Dừng tay, dừng tay, Hoắc Văn Khanh, ngươi dừng tay cho ta!”
Phù Y đau lòng đến mức không có sức cầm kiếm. Thanh kiếm hắn rơi “bộp” trên mặt đất, sau đó hắn run chân, cả người quỳ trên mặt đất.
Chỉ một lát, hắn lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng, nhìn Hoắc Văn Khanh phóng đãng không chịu nổi đang ôm lấy nam nhân khác ở cách hắn không xa. Bởi vì tức giận nên hàm răng hắn bị cắn chặt vang lên, đỏ đến mức máu ứ trên mặt trong nháy mắt toát thành mồ hôi chảy đầm đìa.
Dưới cửa ở lãnh cung, Thức Thái tử lạnh lùng nhìn tất cả những thứ này, hắn cười khẽ, đi về phía đại Thái tử rồi đỡ hắn dậy, cùng hắn nhìn đôi dã uyên ương.
Tẩu tử của hắn, nữ tử hắn yêu thương, lúc này đang ôm chặt đầu người ta, cắn vào miệng người khác, không cho phép hắn trốn tránh.
Thật khiến người xem cảm thấy nóng bỏng.
Hắn cũng không biết nàng còn có khuôn mặt này. Lúc trước, hắn tuân thủ quy củ, không vượt lôi trì mạo phạm nàng; khi đó hắn chỉ chờ nàng liếc mắt nhìn hắn một cái thì lòng đã tràn ngập vui mừng, cảm giác mình thật giống nam nhân.
Bây giờ nhìn lại, hắn thật ngốc.
Hắn còn chưa hưởng qua mùi vị kia.
Thức Thái tử nhìn mấy lần, nghiêng đầu rồi lạnh nhạt nói với huynh trưởng: “Huynh hẳn phải biết, hiện giờ nàng ấy cũng đang trêu đùa huynh.”
Đại Thái tử cắn chặt nhìn về phía trước, dường như không nghe thấy lời hắn nói.
Thức Thái tử coi thường, quay đầu lại nhìn về phía trước, nói: “Nàng biết huynh để ý chuyện của nàng nên nàng không ngại dùng bản thân để báo thù huynh, nàng là nữ tử rất thông minh, đúng không? Từ nhỏ đến lớn, nàng đều biết cách để chúng ta bị rằng buộc với nàng, bây giờ cũng vậy. Hoàng huynh, nhiều năm rồi, huynh đệ chúng ta đều là vật trong túi nàng.”
“Huynh biết có cách nào trả thù quá khứ không? Làm nàng đau đến không muốn sống, để nàng hoàn toàn hiểu rõ, những năm này chúng ta đối xử với nàng tốt bao nhiêu…” Hắn lại nói.
Lúc này, Hoắc Văn Khanh sờ đến trước ngực thị vệ kia, ngay trước mặt bọn họ, nàng cố ý ngồi xuống chỗ ấy của tên thị vệ kia…
Ngay trước mặt hắn, nàng dám to gan!
Đại Thái tử từ từ quay đầu, nhìn về phía Thức Thái tử: “Là cách gì?”