Cùng ở phủ Vũ An Hầu, cho dù Ninh Như Ngọc đã cẩn thận tránh việc đơn độc gặp mặt Hoắc Viễn Thành, nhưng rốt cuộc là cùng ở dưới một mái hiên, khó tránh khỏi có thời điểm phải gặp gỡ. Mỗi một lần đụng phải Hoắc Viễn Thành, bên người Ninh Như Ngọc đều có người đi theo, Hoắc Viễn Thành cũng không thể làm gì nàng, chỉ là mỗi một lần đều cảm thấy ánh mắt hắn nhìn nàng, lần sau nguy hiểm hơn lần trước, giống như hận ý với nàng cũng càng ngày càng thâm sâu.
Ninh Như Ngọc thấy buồn cười trong lòng, hắn hận nàng làm cái gì chứ? Chẳng lẽ không phải là nàng nên hận hắn sao? Đời trước, bọn họ đối xử không tốt với nàng, bọn họ thiếu nợ nàng, còn chưa trả xong đâu!
……
Trong triều, sau khi Nhị hoàng tử bị phạt đóng cửa ăn năn hối lỗi, bệnh tình của Cảnh Tuyên Đế chuyển biến xấu, bên người lại thiếu người có thể làm được việc, phát hiện chỗ tốt của Hoắc Viễn Hành, vì vậy truyền chỉ ba lần triệu Hoắc Viễn Hành trở về làm việc.
Hai đạo chiếu thư đầu tiên truyền tới phủ Vũ An Hầu, Hoắc Viễn Hành đều tìm cớ từ chối, nhưng đến đạo chiếu thư thứ ba được truyền xuống dưới thì Hoắc Viễn Hành không thể tiếp tục từ chối, vì tránh chọc giận Cảnh Tuyên Đế nên chỉ có thể lĩnh chỉ tạ ơn, ngày hôm sau liền vào cung nghe lệnh làm việc.
Đêm trước khi phải vào cung, Hoắc Viễn Hành ôm Ninh Như Ngọc nằm trên giường, thủ thỉ với nàng, sau khi chàng vào cung chắc chắn sẽ rất bận, thời gian chăm sóc, ở bên nàng sẽ ít đi rát nhiều, mà Ninh Như Ngọc đang có thai không tiện đủ đường, nếu phải lo liệu việc quản gia trong phủ thì quá vất vả, chàng đau lòng nói: “Ta vào cung làm việc, nàng ở nhà phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, có chuyện gì thì sai Bích Hà và Trần ma ma đi làm, nàng chỉ cần nói miệng là được, việc gì cần ra ngoài thì sai Triệu Hưng, nếu có vấn đề không giải quyết được thì đi tìm tổ mẫu xin giúp đỡ, chắc chắn tổ mẫu sẽ đứng về phía nàng.”
Ninh Như Ngọc xoay người lại ôm lấy eo chàng, dựa đầu vào vai chàng, cười nói: “Thiếp biết, chàng đừng lo lắng, những việc này chàng đã nói nhiều lần với thiếp rồi, thiếp đều khắc ghi trong lòng. Chàng đã sắp xếp chu toàn mọi việc như vậy, thiếp hoàn toàn không cần phí tâm tư, thiếp sắp bị chàng nuôi thành người lười biếng rồi.”
Hoắc Viễn Hành nghe vậy thì khóe miệng gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, bàn tay to gắt gao ôm nàng, bỗng nhiên lại nghĩ tới ân oán giữa nàng và Hoắc Viễn Thành, không thể không dặn dò thêm một câu: “Nhị thẩm vừa mới qua đời, tâm trạng của đại ca không tốt, con người có tâm trạng không tốt thì khó tránh khỏi việc miên man suy nghĩ, mà một khi đã nghĩ nhiều thì khó tránh khỏi làm ra việc mất kiểm soát. Nếu nàng thấy đại ca thì cách xa hắn một chút, chớ có nảy sinh xung đột chính diện với hắn. Khi nàng ra cửa thì nhớ phải mang thêm vài người, đừng để xảy ra việc gì ngoài ý muốn, nàng và đứa nhỏ đều rất quan trọng với ta, ta không hi vọng các nàng bị thương tổn.”
Nói đến Hoắc Viễn Thành, Ninh Như Ngọc không nhịn được mà nhíu mày, mấy ngày nay, nàng ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy hắn ở trong phủ, cảm thấy cả người hắn âm u quái dị, ánh mắt nhìn người khác lộ ra vẻ âm trầm quỷ dị, giống như thay đổi thành một người khác vậy, xác thật có chút đáng sợ.
Ninh Như Ngọc không đoán ra rốt cuộc Hoắc Viễn Thành muốn làm gì, nhưng tình hình trước mắt đúng là không nên nảy sinh xung đột với hắn ta, nghe xong những lời Hoắc Viễn Hành nói, Ninh Như Ngọc gật gật đầu, nói: “Thiếp có thể hiểu được tâm trạng không vui của đại ca, về sau thiếp sẽ cố gắng hết sức tránh xa đại ca, khi ra cửa cũng mang thêm vài nha hoàn bà tử, tránh không tiếp xúc với đại ca để không kích thích đến hắn.”
Hoắc Viễn Hành cúi đầu hôn lên trán nàng, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàngm nói: “Chờ thêm một thời gian nữa thì tốt thôi, nhưng trước đó vất vả cho nàng rồi.”
Ninh Như Ngọc hôn lại chàng, nói: “Chỉ cần chàng bình an thì thiếp không thấy vất vả.”
Hoắc Viễn Hành cong khóe môi, thâm tình nhìn nàng chăm chú, chậm rãi cúi đầu, hôn lên cánh môi đỏ thắm của nàng……
Ngày hôm sau Ninh Như Ngọc còn đang say ngủ thì Hoắc Viễn Hành đã sớm đi vào cung.
Sau khi nàng tỉnh lại, nhìn thấy bên cạnh trống không, đột nhiên hơi hoảng hốt, trước đây Hoắc Viễn Hành ở bên nàng lâu như vậy, mỗi ngày rời giường, mở mắt ra là có thể nhìn thấy chàng, bỗng nhiên chàng lại phải dậy sớm đi làm việc, chỉ còn một mình nàng ở trong phủ, nàng chưa kịp thay đổi thói quen cũ.
Nàng mở miệng gọi nha hoàn tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, Bích Hà đang canh giữ ở gian ngoài, rất nhanh đã dẫn theo mấy nha hoàn bưng chậu nước, khăn vải, nước ấm tiến vào, vẫn rửa mặt chải đầu như thường ngày, thay áo ngoài màu đỏ thẫm thêu hoa nhỏ, đeo túi thơm, ngọc bội, Bích Hà lại đưa thêm cho Ninh Như Ngọc một cái lò sưởi tay.
Hồng Châu tiến vào bẩm báo đã dọn xong đồ ăn sáng tới thiên thính, mời Ninh Như Ngọc đi qua dùng bữa sáng, Ninh Như Ngọc dời bước tới thiên thính.
Trên bàn có rất nhiều món mà Ninh Như Ngọc thích ăn, cháo tổ yến, bánh bao nhân trứng sữa, bánh ngàn tầng, sủi cảo nhân thịt, thức ăn nóng hổi bốc hơi nghi ngút, tản ra mùi thơm mê người.
Ninh Như Ngọc ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn thấy thức ăn ngon trên bàn nhưng bỗng nhiên không có hứng thú ăn uống, rõ ràng là rất đói bụng, nhưng không có Hoắc Viễn Hành ăn cùng nàng, nàng cảm thấy các món ăn ngon ngày thường cũng trở nên vô vị.
Nàng cầm cái thìa múc một thìa cháo tổ yến, cảm giác mùi vị không ngon như lúc trước, Ninh Như Ngọc uể oải buông cái thìa xuống, nàng không muốn ăn.
Hồng Châu nhìn thấy thì nhíu mày, đưa mắt ra hiệu cho Bích Hà đang đứng bên cạnh, muốn nàng ấy khuyên Ninh Như Ngọc ăn nhiều một chút.
Bích Hà thử nói: “Phu nhân, thức ăn hôm nay không ngon sao? Nếu không nô tỳ bảo phòng bếp làm món khác nhé.”
Ninh Như Ngọc hơi nhíu mày, liếc mày nhìn mấy nha hoàn đang đứng chờ trong phòng, mở miệng nói với các nàng: “Các ngươi đều ngồi xuống đi, cùng ăn với ta.”
Hồng Châu và Bích Hà liếc mắt nhìn nhau một cái rồi nghe lời ngồi xuống, chia nhau ngồi hai bên trái phải của Ninh Như Ngọc, từng người thay nhau gắp cho Ninh Như Ngọc một cái sủi cảo nhân thịt và một cái bánh bao nhân trứng sữa, lại cầm bát đũa cùng ăn sáng với Ninh Như Ngọc.
Có hai nha hoàn cùng ăn, Ninh Như Ngọc mới cảm thấy ngon miệng hơn, trong lúc bất tri bất giác đã ăn xong một bát cháo và nửa lồng sủi cảo nhân thịt, hai cái bánh bao nhân trứng sữa, buông chén đũa, Ninh Như Ngọc cười nói: “Một người ăn cơm thì buồn lắm, có các ngươi cùng ăn thì tốt hơn nhiều rồi.”
Ăn xong bữa sáng, Ninh Như Ngọc ngồi nghỉ ngơi một lát, sau đó dẫn theo Bích Hà và Hồng Châu đi thỉnh an lão phu nhân Khương.
Khương thị và Ninh Như Ngọc đều suy nghĩ giống nhau, hai người rất lo lắng khi Hoắc Viễn Hành vào cung làm việc, lúc gặp nhau cũng là nói chuyện về Hoắc Viễn Hành, nhoáng cái đã gần nửa canh giờ.
Bởi vì Ninh Như Ngọc còn có việc bận nên cáo lui với Khương thị rồi mang theo nha hoàn trở về Sùng An Đường.
Trên đường về thì ngoài ý muốn đụng phải Hoắc Viễn Thành, hắn đứng khoanh tay ở cuối hành lang, Ninh Như Ngọc muốn trở về thì không thể không đi qua chỗ hắn.
Ninh Như Ngọc hơi do dự, nhưng vẫn chậm rãi đi qua.
Hôm nay Hoắc Viễn Thành hơi khác với mấy ngày trước, lúc trước sắc mặt hắn âm trầm tối tăm, nhưng hôm nay trên mặt mang theo ý cười, nhìn ra là rất vui vẻ, tựa hồ có chuyện tốt nào đó.
Ninh Như Ngọc cảm thấy kỳ quái không hiểu hắn có chuyện gì vui, thoạt nhìn có vẻ cổ quái, nhưng nàng cũng không muốn hỏi hắn đến cùng, chỉ đứng cách hắn hai bước chân, hành lễ xong thì muốn rời đi ngay.
Khi nàng đi tới trước người Hoắc Viễn Thành, nghe thấy Hoắc Viễn Thành dùng thanh âm không lớn không nhỏ nói: “Nhị đệ muội, trước đó tâm trạng ta không tốt nên trách lầm ngươi, hiện tại ta đã biết sai rồi, ngươi không cần phải cố tình trốn tránh ta, chúng ta đều là người một nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu sẽ thấy, ngươi cố tình lảng tránh ta như vậy sẽ khiến ta thấy tự trách không thôi, hôm nay ta xin lỗi ngươi, mong ngươi tha thứ cho ta.”
Hắn nói chuyện rất thành khẩn, hơi hơi khom lưng, chắp tay thi lễ với Ninh Như Ngọc, dáng vẻ thành tâm xin lỗi.
Ninh Như Ngọc nghiêng đầu đi, nhìn hắn một cái, suy nghĩ xoay chuyển mấy lần trong đầu, nhàn nhạt nói: “Ta có thể hiểu được tâm trạng không tốt của đại ca lúc trước, nếu việc đã qua rồi thì không cần nhắc lại.”
Thật sự không có gì để nói với hắn, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, những việc đã xảy ra thì đều không thể thay đổi, không nhắc lại không có nghĩa là đã tha thứ, nợ nần vẫn cần phải trả cho đủ! Ninh Như Ngọc quay đầu lại, cất bước tiếp tục đi về phía trước.
Hoắc Viễn Thành đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của nàng, một lát sau lại đuổi theo nàng, hỏi: “Nhị đệ muội không chịu tha thứ cho ta sao?”
Ninh Như Ngọc không trả lời hắn, lập tức đi về phía trước, gió thổi bay mấy sợi tóc bên tai nàng, nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mây trắng bồng bềnh, hình dáng đa dạng, có một số việc là vĩnh viễn không thể thay đổi được.
Buổi tối, Hoắc Viễn Hành trở về rất muộn, Ninh Như Ngọc đã ngủ rồi, vì không muốn đánh thức nàng, Hoắc Viễn Hành rửa mặt ở bên ngoài trước rồi mới nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng, cởi quần áo, kéo chăn ra rồi nằm xuống, thật cẩn thận mà dựa vào gần Ninh Như Ngọc, dựa đầu vào vai nàng, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng, cảm thấy cực kì an tâm, rất nhanh đã ngủ say.
Mấy ngày tiếp theo, Hoắc Viễn Hành đều rất bận, lại đi sớm về trễ giống như trước kia, Ninh Như Ngọc cũng dần dần làm quen với việc chàng bận rộn như vậy, không gặp được chàng cũng có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt.
Ngày hôm nay, Ninh Như Ngọc đang thương lượng mọi việc với quản sự ở đại sảnh thì nghe thấy Bích Hà tiến vào bẩm báo: “Phu nhân, Hầu gia đã trở lại, hình như có việc rất gấp, người mau đi xem một chút đi.”
Trong lòng Ninh Như Ngọc rơi lộp bộp, từ sau khi Hoắc Viễn Hành trở lại làm việc, mỗi ngày đều là đi sớm về trễ, buổi sáng trời chưa sáng đã đi rồi, buổi tối trăng treo đỉnh đầu mới trở về, chàng về phủ vào lúc này là cực kì hiếm thấy, hơn nữa Bích Hà còn nói hình như chàng có việc rất gấp, chứng tỏ đã xảy ra việc rất lớn, bởi vì bình thường Hoắc Viễn Hành đều lộ ra vẻ mặt lạnh lùng vô cảm với người khác, hôm nay mọi người đều có thể nhìn ra chàng rất vội vàng từ biểu cảm trên mặt chàng, chứng tỏ có việc rất nghiêm trọng.
“Ta đi xem sao.” Ninh Như Ngọc không dám trì hoãn, cho quản sự lui xuống trước, nàng lập tức đứng dạy đi tới thư phòng của Hoắc Viễn Hành.
Hoắc Viễn Hành đang sắp xếp ra lệnh cho thuộc hạ, Ninh Như Ngọc ngồi đợi trong chốc lát ở sương phòng cách vách, ước chừng đợi khoảng một canh giờ, Ninh Như Ngọc đã uống hai chén nước trà thì Hoắc Viễn Hành mới làm xong việc, thị vệ Ngô Nhạc mời Ninh Như Ngọc đi qua đó.
Ninh Như Ngọc đi vào thư phòng, Hoắc Viễn Hành đứng dậy, vòng qua bàn gỗ đi về phía nàng, Ninh Như Ngọc thấy thế thì đi nhanh chân hơn.
“Cẩn thận một chút.” Hoắc Viễn Hành vội vàng đi đến trước mặt, đỡ nàng ngồi xuống vị trí bên cạnh.
Trong lòng Ninh Như Ngọc sốt ruột, quan tâm hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Hai tay Hoắc Viễn Hành nắm chặt tay nàng, hơi cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng chăm chú, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Đình Đình, ta phải ra ngoài một chuyến, mấy hôm trước Ngũ hoàng tử dẫn theo cấm vệ quân đi đón sư phụ của ta, nhưng trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện tại không rõ tin tức của sư phụ và Ngũ hoàng tử. Sau khi Hoàng Thượng biết được tin tức thì tức giận đến mức hộc máu, bây giờ đang nằm trên giường không dậy nổi, tình hình vô cùng nguy cấp, ta phải mau chóng đi tìm sư phụ và Ngũ hoàng tử, nếu không, không thể lường trước được hậu quả.”