Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

chương 170: thời gian mang thai thật gian nan!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ban đêm, Ninh Như Ngọc rúc vào trong lòng ngực của Hoắc Viễn Hành, nhớ tới những lời mà ban ngày Từ thị nói với nàng, cười tủm tỉm nói: “Minh Tông, thiếp có thai nên không thuận tiện, nếu không chàng dọn tới phòng khác ngủ đi.”

“Vì sao?” Hoắc Viễn Hành nhướng mày: “Nàng đang mang thai, vì sao lại đuổi ta đi ngủ ở phòng khác.”

Ninh Như Ngọc mấp máy miệng, nói: “Không phải thiếp lo lắng cho chàng sao, nhỡ chàng có yêu cầu thì phải làm sao bây giờ, thiếp lại không thể hầu hạ chàng.”

Hoắc Viễn Hành vừa nghe đã hiểu, nắm lấy tay nàng, xích lại gần, nói nhỏ vào tai nàng: “Cũng không phải là không có cách giải quyết.”

“Hả?” Ninh Như Ngọc nhất thời không kịp phản ứng lại.

Hoắc Viễn Hành cười khẽ, lôi kéo tay nàng đi xuống dưới, cuối cùng ấn tay nàng lên nơi nào đó dưới thân thể: “Nàng sờ đi.”

“Không muốn!” Ninh Như Ngọc đỏ bừng mặt trong nháy mắt, giống như trái cà chua chín, nhìn như sắp nhỏ ra máu, giật giật tay, muốn rút cái tay đang bị chàng giữ chặt ra.

Nhưng Hoắc Viễn Hành nắm rất chặt, nàng thử vài lần đều không thành công, đỏ mặt, ngước mắt trông mong nhìn về phía chàng, mấp máy miệng, nhỏ giọng xin tha: “Minh Tông, chàng thả ta ra.”

“Không.” Hoắc Viễn Hành kiên quyết từ chối, thậm chí càng dùng sức ấn tay nàng lên nơi nào đó phía dưới, dường như có ý trừng phạt, nói: “Việc này là do nàng khơi mào trước, nàng phải phụ trách giải quyết, nếu không, đêm nay ta làm sao mà ngủ được.”

Hu hu hu hu, Ninh Như Ngọc rất muốn khóc, sớm biết như thế thì vừa rồi nàng sẽ không nói những lời kia.

“Nhưng, nhưng thiếp không biết mà!” Ninh Như Ngọc cố gắng giãy giụa.

Hoắc Viễn Hành cong khóe miệng, thở ra khí nóng phả vào sườn mặt của nàng: “Không biết thì ta có thể dạy nàng!”

“Không cần, Minh Tông……” Ninh Như Ngọc xin tha, mặt đỏ tới mức không thể đỏ hơn, thứ trong lòng bàn tay càng thêm to cứng lên, tản ra độ nóng như thiêu như đốt, nóng đến đáng sợ, dường như muốn đốt cháy tay nàng.

Hoắc Viễn Hành ngậm lấy vành tai nàng, hơi mút vào, đầu lưỡi thích nơi cảm của nàng, tình nói: “Giúp, giúp ta, chỉ có nàng mới có thể giúp ta……”

Hu hu hu……

Nửa canh giờ sau.

Tay nàng tê mỏi, thật là khó chịu, mắc cỡ quá……

“Tránh ra, người xấu.” Ninh Như Ngọc ném gối đầu về phía Hoắc Viễn Hành, quyết tâm đuổi chàng sang ngủ ở sương phòng bên cạnh.

Hoắc Viễn Hành giơ tay bắt được gối đầu, đặt sang một bên, đi ra phía trước, không khỏi nhẹ nhàng cầm lấy tay Ninh Như Ngọc, vừa mềm nhẹ xoa bóp cổ tay của nàng vừa nói lời hay: “Nàng không nhìn xem bây giờ là giờ nào rồi, nếu nàng còn muốn đuổi ta ra ngoài ngủ, kinh động tới những người khác, không chừng tổ mẫu cũng sẽ biết, đến lúc đó bà hỏi tới thì phải nói như thế nào? Nói ta bắt nạt nàng nên bị nàng đuổi ra ngoài ngủ à? Còn có những hạ nhân trong phủ này, rất nhiều người đều chỉ nhìn mặt đoán ý, nàng đuổi ta ra ngoài, không biết bọn họ sẽ bàn tán về nàng ở sau lưng như thế nào đâu, nàng muốn người trong phủ nghĩ về nàng như thế nào? Có khi lại đồn rằng ta ghét bỏ nàng không thích nàng, nàng có thể chịu được không? Cứ cho nàng có thể nhịn xuống những tin đồn linh tinh đó đi, nhưng nàng còn phải quản gia, nếu bởi vậy mà người phía dưới không nghe lời, cố ý lừa gạt nàng thì sao? Đương nhiên, tất cả chỉ là việc nhỏ, cũng không cần quá để ý, quan trọng nhất chính là ta luyến tiếc nàng phải chịu ủy khuất.”

Khóe mắt Ninh Như Ngọc phiếm hồng, nhiễm một tầng xuân ý, khuôn mặt đỏ bừng, kiều mị như sắp nhỏ ra nước, liếc mắt nhìn Hoắc Viễn Hành, bĩu môi, hưởng thụ sự chăm sóc của chàng: “Chàng nói cũng có lý.”

“Đúng không, vốn dĩ điều ta nói chính là sự thật, vì vậy nàng không thể đuổi ta đi ra ngoài ngủ, đừng để người khác cho rằng tình cảm giữa hai chúng ta không tốt, không biết sẽ sinh ra những phiền phức như thế nào đâu, chúng ta phải làm giống như trước kia mới đúng, nàng nói có đúng không?” Hoắc Viễn Hành tiếp tục thuyết phục nàng.

Ninh Như Ngọc trợn trắng mắt nhìn chàng: “Chàng nói hết rồi, thiếp còn nói gì được nữa?”

Hoắc Viễn Hành cười đắc ý, kéo nàng vào trong lòng ngực, ve mái tóc dài của nàng, nói: “Đừng tức giận, đừng tức giận, tức giận hại thân mình và bảo bảo thì không tốt.”

Ninh Như Ngọc đấm nhẹ vào lồng ngực chàng, xụ mặt cảnh cáo: “Về sau không được bắt nạt thiếp nữa!”

“Ừ ừ ừ.” Hoắc Viễn Hành cúi đầu hôn một cái lên má nàng, nhẹ giọng nói: “Thời gian không còn sớm, nhanh ngủ đi.”

Ninh Như Ngọc bĩu môi, không trả lời, không nói lời nào chính là đồng ý, Hoắc Viễn Hành coi như nàng đã đồng ý, đứng dậy lấy gối đầu về giường, ôm Ninh Như Ngọc nằm trở lại trên giường một lần nữa, trong phòng có nương tử có đứa nhỏ, rất ấm áp, chàng mới không muốn ngủ ở sương phòng, đó là đi chịu tội!

……

Từ ngày Cảnh Tuyên Đế tái phát bệnh cũ, thân thể hắn càng ngày càng kém, cho dù các thái y trong Thái Y Viện tận tâm tận lực trị liệu, cũng chỉ có thể tạm thời khống chế được bệnh tình của Cảnh Tuyên Đế, mỗi ngày đều dùng các loại thuốc bổ điều dưỡng, nhưng nhiều nhất chỉ có thể duy trì thêm khoảng nửa năm, còn về sau sẽ như thế nào thì không thể nói trước.

Hoắc Viễn Hành rất bận, mỗi ngày đều phải tiến cung, đợi Cảnh Tuyên Đế sai bảo, thường xuyên bận đến mức chân không chạm đất, trời còn chưa sáng đã vào cung, trời tối còn chưa rời cung, đêm khuya mới trở lại trong phủ thì Ninh Như Ngọc đã ngủ.

Hôm nay Hoắc Viễn Hành vẫn về rất muộn, nhưng Ninh Như Ngọc còn chưa ngủ, đang nằm trên giường đợi chàng.

Hoắc Viễn Hành vào phòng, nhìn thấy nàng còn đang thức, trợn tròn mắt nằm trên giường, vội tiến lên vài bước, duỗi tay ve mặt nàng: “Tại sao còn chưa ngủ? Không thoải mái à?”

Ninh Như Ngọc lắc đầu nói: “Không phải, ban ngày thiếp ngủ nhiều quá, buổi tối không ngủ được nữa nên nằm trên giường đợi chàng.”

Hoắc Viễn Hành ngồi xuống mép giường, nắm tay nàng, tỏ vẻ xin lỗi: “Thực xin lỗi, ta bận quá, không thể ở bên nàng.”

“Không sao, chàng bận làm chính sự, thiếp hiểu mà.” Ninh Như Ngọc cũng nghe các hạ nhân bàn tán về những đồn thổi gần đây, biết thân thể của Cảnh Tuyên Đế không tốt lắm, mỗi ngày Hoắc Viễn Hành đi sớm về trễ, chính là vì thay Cảnh Tuyên Đế làm việc, nàng cũng rất lo lắng cho sự an nguy của chàng, hỏi: “Thiếp nghe đồn, hình như thân thể của Hoàng Thượng không tốt à? Chẳng lẽ các thái y không có cách gì sao?”

Hoắc Viễn Hành thở dài một hơi, nói: “Các thái y đã cố gắng hết sức rồi, vốn dĩ bệnh của Hoàng Thượng là bệnh cũ từ lâu, hiện tại cũng chỉ có thể kéo dài thêm, ta cũng đã viết thư cho sư phụ, nhưng hàng năm sư phụ đi khắp nơi ngắm cảnh, hành tung bất định, trước mắt ta đã phái không ít người đi tìm ông, chỉ hy vọng có thể sớm tìm được sư phụ.”

“Sư phụ có nắm chắc có thể chữa khỏi cho Hoàng Thượng không?” Ninh Như Ngọc nói.

Hoắc Viễn Hành lựa lời nói: “Y thuật của sư phụ rất tinh vi, đợi ông tiến cung xem bệnh cho Hoàng Thượng mới biết có thể trị khỏi hay không.”

Ninh Như Ngọc trông mong nói: “Hy vọng có thể mau chóng tìm được sư phụ, chữa khỏi bệnh cho Hoàng Thượng, chàng cũng không cần vất vả như bây giờ nữa, có thể nghỉ ngơi thật tốt.”

Hoắc Viễn Hành nghe vậy thì cười cười, không tiếp tục đề tài này, duỗi tay xuống sờ bụng nàng: “Mấy ngày nay đứa nhỏ có ngoan không, có làm nàng khó chịu không?”

Hiện tại Ninh Như Ngọc đã mang thai hơn ba tháng, bụng đã to hơn trước một chút, sờ lên có cảm giác khác lạ.

Hoắc Viễn Hành cười nói: “Hình như trên bụng nàng có da có thịt hơn rồi, đứa nhỏ cũng lớn hơn một chút, như vậy là được, trước kia nàng quá gầy, hiện tại có da có thịt mới càng tốt.”

“Đã được mấy tháng rồi, sao có thể không to lên, qua vài tháng nữa, bụng mới thật sự to lên, thiếp sẽ triệt để biến thành bà béo bụng to.” Ngay chính bản thân Ninh Như Ngọc cũng cảm giác được sự thay đổi của bụng mình, khi tắm rửa nàng thường ve bụng mình, quả thật không giống trước kia, có da có thịt, có một sinh mệnh nhỏ ở bên trong, cảm giác thật hạnh phúc.

Hoắc Viễn Hành cúi đầu hôn một cái lên trán nàng, ánh mắt ôn nhu thâm tình: “Cho dù nàng biến thành bà béo bụng to, nàng cũng là bà béo bụng to xinh đẹp nhất, diễm lệ nhất, khiến ta thích nhất trên đời này.”

“Lời nói ngọt quá!” Ninh Như Ngọc vừa cười vừa chọc chọc cái trán của chàng, thầm nghĩ người này thật là càng ngày càng giỏi dỗ dành người khác, nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp chàng, khuôn mặt lạnh lùng, cả người tỏa ra khí thế lạnh lẽo cũng đủ để hù chết người khác, bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy lúc trước giả bộ thật giỏi, rõ ràng chàng căn bản không phải là người như vậy, nhưng chỉ riêng chiếc mặt nạ trên má trái kia cũng có thể hù chết người.

“Cho dù lời nói ngọt đi nữa thì ta cũng chỉ nói ngọt với một người là nàng!” Hoắc Viễn Hành di chuyển môi lưỡi, cuối cùng dừng trên đôi môi đỏ mọng của Ninh Như Ngọc, tình cảm ôn nhu lưu luyến đều biến mất trong nụ hôn nóng bóng nhiệt liệt.

Sau một lúc lâu, Hoắc Viễn Hành mới thỏa mãn buông nàng ra, ngón tay vuốt ve gương mặt trắng nõn đỏ hồng của Ninh Như Ngọc, ngửi mùi thơm trên người nàng, thanh âm khàn khàn: “Đình Đình càng ngày càng đẹp, càng ngày càng mê người.”

“Ưm……” Ninh Như Ngọc nằm trong lòng ngực chàng, hơi thở gấp gáp, khuôn mặt nhỏ đỏ rực như hoa đào nở, đuôi lông mày khóe mắt lộ ra vẻ quyến rũ nhưng lại ngây thơ hồn nhiên, chọc người chỉ muốn hung hăng đè nàng xuống, lại mãnh liệt nắn bắt nạt nàng một hồi.

Hoắc Viễn Hành hít sâu một hơi, hiểu rõ ý tưởng này của mình rất nguy hiểm, nhất định phải nhanh chóng bóp chết dục niệm này từ trong trứng nước, chàng gian nan rời tầm mắt khỏi gương mặt nhỏ của Ninh Như Ngọc, buông đôi tay đang ôm nàng ra, đứng lên, đi đến bàn gỗ rót một chén nước lạnh rồi uống cạn.

Chỉ một chén nước lạnh xuống bụng, thân thể khô nóng cũng không giảm bớt được bao nhiêu, chàng vẫn cảm thấy nóng bỏng như cũ, bây giờ đã là mùa thu, khí trời ban đêm mát mẻ, lúc này chàng vẫn cảm thấy nóng hừng hực, không thể không rót thêm một chén nước lạnh.

Nhưng đã uống mấy chén nước lạnh xuống bụng, cảm giác khô nóng khó chịu trong người vẫn chỉ giảm một chút xíu, nơi nào đó dưới thân càng có xu thể ngẩng đầu lên, có lẽ đã lâu không được thân mật với Ninh Như Ngọc nên tiểu huynh đệ mới không chịu nghe chàng chỉ huy.

Chàng quay đầu lại nhìn Ninh Như Ngọc đang nằm trên giường, có lẽ nàng mang thai nên dễ dàng mệt mỏi, hơn nữa còn đợi chàng đến hơn nửa đêm, mới nói được vài câu với chàng thì đã an tĩnh ngủ say.

Chàng không nỡ đánh thức nàng, Hoắc Viễn Hành chỉ có thể tự mình nghĩ cách giải quyết, xoay người đi nhanh tới phòng tắm, sai hạ nhân mang nước lạnh vào.

Hoắc Viễn Hành cởi quần áo ngồi vào trong chậu tắm chứa đầy nước lạnh, cuối cùng cảm giác khô nóng trong người cũng giảm đi hơn nửa, nhắm mắt lại, thoải mái thở ra một hơi.

Bỗng nhiên, bên cạnh truyền đến thanh âm mềm mại mê hoặc của nữ tử, nũng nịu nói: “Hầu gia, để nô tỳ hầu hạ ngài đi.”

Truyện Chữ Hay