Ninh Như Trân tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, nhìn chằm chằm vào Ninh Như Ngọc, ánh mắt hận không thể xé xác Ninh Như Ngọc ra, hung tợn mắng Ninh Như Ngọc hàng trăm ngàn lần ở trong lòng, chỉ nói Ninh Như Ngọc có tâm tư ác độc còn không đủ, lúc trước việc Ninh Như Ngọc bị bệnh, bản thân nàng ta phải quỳ xuống nhận sai, hai người cũng nói rõ sẽ xóa bỏ toàn bộ mọi việc không bao giờ nhắc tới nữa, ai ngờ bây giờ Ninh Như Ngọc lại nhắc lại chuyện xưa trước mặt nhiều phu nhân tiểu thư như vậy, nói cái gì mà lúc trước bị bệnh là do Hoắc Viễn Hành chữa khỏi, rõ ràng chính là muốn mượn chuyện này để uy hiếp nàng ta, mặt ngoài giống như bạch liên hoa thanh thuần, trên thực tế tâm tư ác độc lại còn hay làm ra vẻ.
Các phu nhân tiểu thư nghe thấy Ninh Như Ngọc sai nha hoàn đi mời Hoắc Viễn Hành tới xem vết thương bị trẹo chân trên mắt cá chân của nàng. Không ít người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cảm thấy Ninh Như Ngọc cũng quá cậy sủng sinh kiêu, cho dù thân thể các nàng không thoải mái, đều là tìm đại phu tới xem bệnh, sẽ không chạy đến trước mặt phu quân của mình mà làm nũng, cảm thấy làm như vậy rất không rụt rè. Căn bản không hiểu rõ ý tứ của Ninh Như Ngọc khi làm việc này.
Kỳ thật lý do Ninh Như Ngọc sai Bích Hà đi mời Hoắc Viễn Hành đến đây, không phải thật sự bảo chàng tới xem bệnh, mà là sai Bích Hà đi mật báo để Hoắc Viễn Hành tới đây dẫn nàng đi, miễn cho nàng tiếp tục phải ở lại đây đối chọi gay gắt với Ninh Như Trân, mắt to trừng mắt nhỏ.
Ninh Như Ngọc làm lơ ánh mắt của người khác đang nhìn mình, nàng cúi đầu, yên lặng đếm thầm trong lòng, ngóng trông Hoắc Viễn Hành nhanh chóng tới đây.
Hoắc Viễn Hành rất nhanh đã đến, giống như một trận gió thổi từ tiền viện đến hậu viện, chỉ nhìn thấy một thân ảnh mặc áo gấm màu lam từ trước mặt chạy như bay tới đây, chớp mắt đã đến trước mắt.
Mọi người ở đây nhìn Hoắc Viễn Hành bước nhanh chân lại gần, không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào chàng.
Hoắc Viễn Hành tới cửa phòng khách, nhanh chóng nhìn lướt qua mọi người một lượt, ánh mắt lạnh lùng, mặt nạ trên má trái ánh lên tia sáng lạnh lẽo, khí thế bức người, có phu nhân tiểu thư nhát gan khiếp đảm lùi lại phía sau hai bước, sợ Hoắc Viễn Hành sẽ giận chó đánh mèo lên người các nàng.
Cũng may Hoắc Viễn Hành không nói gì, lắc mình tiến vào đại sảnh, bước đến trước mặt Ninh Như Ngọc, nhỏ giọng hỏi: “Đình Đình, làm sao vậy?”
Ninh Như Ngọc ngẩng đầu lên, đáng thương nhìn Hoắc Viễn Hành, nói: “Vừa rồi thiếp đi dạo trong hoa viên, không cẩn thận bị trẹo chân.”
“Để ta nhìn xem.” Hoắc Viễn Hành không chút do dự mà ngồi xổm xuống, duỗi tay muốn sờ chân nàng.
Ninh Như Ngọc nhìn thấy các phu nhân tiểu thư ở bên cạnh đều đang nhìn chằm chằm vào hai người, nàng ngượng ngùng thu chân lại, kéo váy ra ngăn trở, không để Hoắc Viễn Hành chạm vào, cởi giày vớ trước mặt mọi người thì không đúng quy củ, nàng thẹn thùng nói: “Những người khác đều đang nhìn đó!”
Tay Hoắc Viễn Hành không chạm được vào chân nàng nên rơi vào khoảng không, nghe được lời nàng nói, hiểu rõ nàng đang xấu hổ, đứng dậy nói: “Ta ôm nàng về nhé, chúng ta trở về xem.”
“Được.” Ninh Như Ngọc gật đầu, ước gì có thể nhanh chóng rời đi nơi này, như thế rất hợp tâm ý của nàng.
Hoắc Viễn Hành nói phải đi, cho dù là Ninh Như Trân cũng không dám cản trở, còn phải chịu đựng nội tâm khó chịu mà tiến lên quan tâm Ninh Như Ngọc, nói với nàng một cách lo lắng săn sóc: “Ta sai hạ nhân đưa các ngươi đi.”
“Không cần.” Hoắc Viễn Hành lập tức từ chối, không cho Ninh Như Trân một chút mặt mũi nào, khom lưng bế Ninh Như Ngọc lên rồi đi ra ngoài.
Ninh Như Trân chỉ thấy Hoắc Viễn Hành đang vô lễ với nàng ta, nhưng các phu nhân tiểu thư khác lại thấy Hoắc Viễn Hành rất yêu quý Ninh Như Ngọc, đau lòng vì Ninh Như Ngọc bị thương, luyến tiếc nàng phải chịu ủy khuất dù chỉ một chút xíu.
Sau đó, người khắp Tấn Đô Thành đều truyền lời Hoắc Viễn Hành đối với Ninh Như Ngọc ân ái như thế nào như thế nào, yêu quý có thừa, là nam nhân tốt nhất trong toàn bộ Tấn Đô Thành, nghe nói lời đồn từ yến hội ngắm hoa cúc truyền ra ngoài. Nhưng dù sao cũng là những lời phía sau. Rất nhiều năm sau, khi có người nhắc tới chuyện này, vẫn có rất nhiều nữ nhân khen Hoắc Viễn Hành không dứt miệng như cũ.
Lại nói khi Hoắc Viễn Hành ôm Ninh Như Ngọc rời khỏi phòng khách, vốn dĩ Ninh Như Trân không muốn đi tiễn, dựa theo ý đồ ban đầu của nàng ta, mời Ninh Như Ngọc tới tham gia tiệc ngắm hoa cúc là để làm Ninh Như Ngọc mất mặt, nhưng không ngờ Ninh Như Ngọc lại phá hủy tất cả, mưu đồ của nàng ta mới tiến hành được một nửa, trong lòng nghẹn một bụng tức giận còn chưa phun ra được thì đã bị Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành giảo hoạt kết thúc, làm sao trong lòng có thể thống khoái được!
Nhưng ở đây còn có nhiều phu nhân tiểu thư đang nhìn, Ninh Như Trân lại không thể để những người khác chế giễu mình, chỉ có thể cắn chặt răng, chịu đựng sự khó chịu trong lòng, chạy đuổi theo đưa Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành lên xe ngựa.
Sau khi hai người rời đi, việc Ninh Như Trân tổ chức tiệc ngắm hoa cúc này trở thành một hồi chê cười, nàng ta căng da đầu tiếp tục cười nịnh nọt trước mặt các vị phu nhân tiểu thư cho chu toàn, nhưng cũng chỉ có nàng ta biết bản thân phải cố hết sức ứng phó mệt mỏi như thế nào.
Thật vất vả chờ tới khi bày tiệc, tiếp đón các vị phu nhân tiểu thư ngồi vào vị trí dùng bữa, Ninh Như Trân ngồi phía trên cùng, không có hứng thú ăn uống, ăn cái gì cũng cảm thấy nhạt như nước ốc.
Sau nửa canh giờ, cuối cùng đã dùng bữa xong, mọi người lại chuyển đến hậu viện xem diễn kịch, có phu nhân tiểu thư làm bộ một lát rồi nói lời cáo từ với Ninh Như Trân, Ninh Như Trân cũng không cố ý giữ lại, sau đó lại lục tục có người rời đi, mãi đến khi tất cả mọi người đều rời đi.
Ninh Như Trân trở lại nơi ở của mình, vừa vào cửa đã đen mặt, nha hoàn dâng nước trà lên, cung kính mời nàng ta dùng trà, nàng ta không thèm nhìn một cái, vung tay hất chén trà xuống mặt đất.
“Nương nương tha mạng, nương nương thứ tội!” Chén trà tinh xảo bị ném vỡ trên mặt đất, nha hoàn sợ tới mức lập tức quỳ rạp xuống đất vang lên một tiếng bịch, liên tiếp cúi đầu nhận sai, cầu xin Ninh Như Trân đừng tức giận, cầu xin nàng ta thứ tội, chẳng sợ trên mặt đất đều là mảnh vỡ nhỏ của chén trà, lòng bàn tay chống trên mảnh nhỏ bị cắt ra mấy vết thương to, máu tươi theo vết cắt chảy ra ồ ạt, cũng chỉ dám quỳ rạp trên mặt đất rồi dập đầu xin tha.
Ninh Như Trân vẫn luôn đen mặt không nhúc nhích, dường như không nhìn thấy nha hoàn đang dập đầu xin tha với đôi tay chảy máu đầm đìa.
Ma ma bên cạnh nhìn thấy thì nhíu chặt mày, cảm thấy làm lớn chuyện này cũng không tốt, nhanh nhẹn cho nha hoàn kia một ánh mắt, bà ta đi ra phía trước đá nàng ta một cái, mắng to nói: “Còn không mau cút đi, đồ vô dụng, ở nơi này ăn vạ cái gì, làm dơ sàn nhà còn phải gọi người tới quét dọn.”
“Nô tỳ lập tức cút, nồ tỳ lập tức cút.” Nha hoàn cảm kích liếc mắt nhìn ma ma một cái, bò dậy từ trên mặt đất, chạy như bay ra ngoài giống như đang có ác ma đuổi sau lưng.
Ma ma lại cho các nha hoàn khác trong phòng một ánh mắt, ý bảo tất cả mọi người đi ra ngoài, chỉ để một mình bà ta ở lại trong phòng, thật cẩn thận mà dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên bảo Ninh Như Trân.
“Nương nương, chỉ là một kẻ râu ria mà thôi, hà tất gì ngài phải tức giận như vậy, cẩn thận tức giận hại thân mình.” Ma ma nói.
Ninh Như Trân hừ một tiếng, đặt mông ngồi trên giường ở bên cạnh, không cam lòng nói: “Nhưng ta tức quá, quả thật quá đáng giận, Ninh Như Ngọc là cái thá gì, lại dám chống đối ta, trước kia khi còn ở trong phủ Ngụy Quốc Công đã thường xuyên đối nghịch với ta, hiện tại đều đã gả ra ngoài, ta có lòng tốt mời nàng ta tới tham gia tiệc ngắm hoa cúc, nàng ta lại làm ta xấu mặt, làm bộ làm tịch khiến người khác thấy ghê tởm!”
Ma ma thấy nàng ta mắng ác liệt như vậy, biết nàng ta và Ninh Như Ngọc có thù hận, chỉ có thể phụ họa theo nàng ta, cố gắng trấn an tâm trạng táo bạo của nàng ta.
Nói mãi một hồi lâu, khó khăn lắm ma ma mới khuyên được Ninh Như Trân, khiến nàng ta nguôi giận, chuẩn bị đi ra ngoài gọi nha hoàn tiến vào thu dọn phòng ở.
Đúng lúc này, Tiêu Dục Minh lạnh mặt đẩy cửa phòng ra, cất bước từ bên ngoài tiến vào, chân đạp lên mảnh sứ vỡ, phát ra âm thanh lẻng xẻng, hắn dùng ánh mắt bất thiện nhìn lướt qua mảnh sứ vỡ trên mặt đất, khóe miệng cong lên một độ cung trào phúng, lạnh lùng mở miệng nói: “Thích đập đồ vật như vậy à, sao không đập hết tất cả đồ vật trong phòng đi? Dù sao phủ Nhị hoang tử của ta vẫn còn chịu đựng được sự phá hoại của ngươi!”
Vừa nghe đã biết không phải lời hay, rõ ràng Tiêu Dục Minh đang tức giận, Ninh Như Trân lo lắng khẩn trương mà nhấp nhấp khóe miệng, kéo kéo khăn trong tay, lộ ra vẻ mặt đáng thương, tự biện hộ cho bản thân: “Gia, ngài hiểu lầm thiếp rồi, thiếp không cẩn thận nên mới làm đổ vỡ chén trà, không tin ngài có thể hỏi ma ma.”
Ma ma vội vàng gật đầu, nói: “Đúng ạ, lời nương nương nói chính là sự thật, nha hoàn dâng trà chân tay vụng về, tay vừa trượt đã làm chén trà ném vỡ trên mặt đất.”
“Ngươi cút ra ngoài cho ta!” Tiêu Dục Minh đột nhiên gầm lên một tiếng, tiện tay túm lấy bình hoa trên bàn mà ném về phía ma ma.
Bình hoa bị quăng vỡ dập nát ngay dưới chân ma ma, bà ta sợ tới mức cả người run rẩy, hai chân mềm nhũn đến mức lập tức quỳ xuống, Tiêu Dục Minh lười phải thấy bà ta quỳ trên đất, chán ghét nói: “Cút ra ngoài cho ta, còn không mau cút đi!”
Làm sao ma ma dám trì hoãn dù chỉ một khắc, vội vàng chạy ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Ninh Như Trân và Tiêu Dục Minh, Tiêu Dục Minh cười lạnh hai tiếng với nàng ta, cất bước đi về phía nàng ta, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng ta, không có một chút xíu độ ấm nào, giống như mùa đông khắc nghiệt, trần trụi chán ghét nàng ta không thèm che giấu.
Rõ ràng hai người là phu thê, lại không hề có tình ý ân ái mà phu thê nên có, thậm chí còn không bằng người xa lạ.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Ninh Như Trân căng thẳng khẩn trương nhìn Tiêu Dục Minh đang chậm rãi bước tới, cảm thấy mỗi một bước đi của hắn, hơi thở khát máu trên người hắn càng thêm trầm trọng hơn, nàng ta mơ hồ ngửi thấy mùi máu tanh, đột nhiên cảm thấy hắn thật đáng sợ.
Lúc trước Ninh Như Trân thích Tiêu Dục Minh, từ khi bắt đầu hiểu được tình cảm nam nữ, nàng ta đã một lòng muốn gả cho Tiêu Dục Minh làm thê tử, đáng tiếc sau khi nàng ta được như ý nguyện mà gả cho hắn, mới phát hiện thực tế và tưởng tượng của mình có khác biệt vô cùng to lớn, Tiêu Dục Minh không thích nàng ta một chút nào, không hề có tình cảm nam nữ với nàng ta, nàng ta thích và quan tâm hắn như vậy, hắn đều coi như không thấy, hai người thành thân rồi ở bên nhau, cũng chỉ cho nhau thêm oán hận, chứ đừng nói tới việc có tình cảm sâu đậm, những ngày tháng như vậy căn bản không phải là thứ mà Ninh Như Trân muốn.
Tiêu Dục Minh đến gần Ninh Như Trân, dùng ngón tay nâng cằm nàng ta lên, nhìn kĩ khuôn mặt chát phấn to son thật dày của nàng ta, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ, lời nói ra càng lạnh băng đến thấu xương: “Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi gả cho ta để làm thê tử của ta, nhưng phủ Nhị hoàng tử vẫn do ta làm chủ, không phải ngươi muốn lăn lộn như thế nào thì lăn lộn như thế ấy, muốn giương oai khoe mẽ thì giương oai khoe mẽ! Tốt nhất ngươi nên thành thật hiểu được chừng mực, đừng gây chuyện cho ta! Nghe rõ chưa?”
Ninh Như Trân thật sự rất sợ, căng thẳng khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, ấp úng nói: “Nghe, nghe rõ.”