Rất nhanh đã tới Ninh phủ, có hạ nhân ra nghênh đón, Ninh Như Ngọc xuống xe ngựa, mang theo Bích Hà vào phủ, một đường đi thẳng tới nơi ở của Từ thị.
Trong phủ tràn ngập không khí vui mừng phấn khởi, hạ nhân lui tới đều vui vẻ, tươi cười đầy mặt, đi đường nhẹ nhàng, phu nhân nhà mình đã nhiều năm không có động tĩnh, đều cho rằng phu nhân không thể sinh tiếp, ai ngờ lần này lại có thai, thật đúng là một việc vui lớn.
Ninh Như Ngọc đi nhanh tới nơi ở của Từ thị, vào cổng, hạ nhân đang quét dọn trong sân vội vàng hành lễ với nàng, Ninh Như Ngọc cười tươi bảo bọn họ đứng dậy, có nha hoàn đi vào trong phòng thông báo.
“Phu nhân, phu nhân, cô nãi nãi đã trở lại.”
“Mau, mau mời nàng tiến vào.” Từ thị vui mừng nói.
Ninh Như Ngọc cất bước đi lên bậc thang, nha hoàn từ trong phòng ra tới, hành lễ nói: “Phu nhân bảo cô nãi nãi đi vào ạ.”
Ninh Như Ngọc hơi gật đầu với nha hoàn kia, nha hoàn vén rèm cửa, Ninh Như Ngọc bước nhanh vào trong, vòng qua bình phong ở gian ngoài để tiến vào nội thất ở phía sau.
Từ thị ngồi dựa vào đầu giường, mái tóc đen dài rối tung, trên mặt tươi cười xán lạn, làn da hồng nhuận như có ánh sáng, thần thái sáng láng, đây là người gặp việc vui thì tâm tình sảng khoái, chỉ dùng mấy từ vui vẻ và hưng phấn thì hoàn toàn không thể hình dung được tâm tình của bà.
“Nương.” Ninh Như Ngọc gọi một tiếng, đi vài bước tới trước giường, quan sát đánh giá Từ thị thật kỹ, thấy ngoại trừ việc bà gầy hơn mấy ngày trước một ít thì mặt khác đều tốt, cũng an tâm hơn rất nhiều.
Nha hoàn bưng ghế lại đây, Ninh Như Ngọc ngồi xuống mép giường, nắm tay Từ thị, tươi cười đầy mặt nói: “Nương, nương cảm thấy thế nào?”
“Khá tốt.” Từ thị cười nói, nói xong lại cảm thấy hơi ngượng ngùng, sắc mặt đỏ hồng, nói với Ninh Như Ngọc: “Nương cũng không ngờ được, hiện tại nương còn có thể mang thai, mười mấy năm trôi qua, nương không còn ôm hy vọng, vốn định sau khi con gả đi, nương chỉ chờ ôm cháu ngoại thì tốt rồi, nào biết bản thân mình lại có thai, quả thật là không thể tin nổi, dường như đang nằm mơ vậy, có lúc nương còn nghĩ nếu là mơ thì tốt rồi, nương đã cần này tuổi, bây giờ còn mang thai, ngẫm lại cũng cảm thấy quá xẩu hổ, có phải hơi mất mặt không?!”
Ninh Như Ngọc nói: “Nương nói linh tinh rồi, nương, nương đừng nghĩ nhiều, đây là việc vui cực kì lớn, nương còn trẻ tuổi như vậy, có rất nhiều người hơn ba mươi tuổi vẫn sinh đứa nhỏ, còn có người hơn bốn mươi tuổi vẫn mang thai, người ta đều không cảm thấy xấu hổ thì làm sao nương phải cảm thấy xấu hổ, nương có thể sinh là may mắn của nương, người khác muốn sinh còn chưa chắc đã sinh được đâu! Con cảm thấy bây giờ nương sinh một đệ đệ là đúng lúc, con đã xuất giá, không thể thường xuyên về thăm cha nương, nếu có đệ đệ ở bên cạnh, cha nương cũng không quá tịch mịch, nương đã mang thai, phải tĩnh dưỡng thân thể thật tốt, tự chăm sóc bản thân, đừng suy nghĩ bậy bạ, mười tháng sau sinh cho con một đệ đệ trắng trẻo mập mạp mới đúng.”
Ninh Như ngọc nói một hồi cũng thành công đánh tan những băn khoăn trong lòng Từ thị, bà cảm thấy Ninh Như Ngọc nói có lý, trước đó bà đã suy nghĩ nhiều quá, thật ra nghĩ nhiều như vậy làm gì, bản thân bà có cuộc sống riêng của mình, mang thai cũng là việc riêng của bà, không hề liên quan tới người khác, những người khác nói cái gì thấy thế nào cũng là việc bà không thể quản được, bà chỉ cần tự mình chăm sóc tốt bản thân là được rồi.
Trước đây bà mong ngóng nhiều năm như vậy, muốn tiếp tục sinh cho Ninh Khánh An một đứa nhỏ, nhưng cho dù cố gắng như thế nào, cũng từng uống thuốc, dược thiện để điều dưỡng thân thể cũng đã ăn qua, nhưng đều không có hiệu quả, cuối cùng Ninh Khánh An luyến tiếc bà phải chịu khổ, không cho bà ăn mấy thứ kia, hai người cũng đều chấp nhận sự thật không thể có thêm đứa nhỏ, hết sức chuyên chú mà giáo dưỡng Ninh Như Ngọc, một lòng ngóng trông Ninh Như Ngọc tốt là được rồi.
Hiện tại Ninh Như Ngọc đã trưởng thành, gả cho Hoắc Viễn Hành, ngày tháng trôi qua không tồi, bọn họ cũng không có nỗi lo về sau, có lẽ là tâm tình thoải mái, không có áp lực, vì vậy bà lại có thể mang thai, cuối cùng cũng thực hiện được nguyện vọng năm đó.
Tâm tình này thật sự rất khó có thể hình dung, năm đó khi bà mang thai Ninh Như Ngọc, bởi vì không hiểu, ngoại trừ cảm thấy mới lạ và vui mừng, mỗi ngày đều ngóng trông nàng lớn lên, dường như cũng không có gì khác, nhưng khi mang thai đứa nhỏ này lại rất khác biệt, hạnh phúc tràn đầy, càng giống như ông trời ban cho người một nhà bọn họ một món quà, một lễ vật cực kì trân quý.
Từ thị nghĩ đến việc bản thân mình mang thai, nhịn không được mà nhìn bụng Ninh Như Ngọc, Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành đã thành thân được một khoảng thời gian, tình cảm giữa hai người rất tốt, không biết nàng đã có tin vui chưa? Bà quan tâm hỏi: “Gần đây con cảm thấy thế nào? Vũ An Hầu có đối xử tốt với con không? Có khả năng……….”
“Nương.” Ninh Như Ngọc nhìn thấy ánh mắt kia của bà, lập tức biết nương của mình đang suy nghĩ cái gì, có lẽ nương cảm thấy bản thân bà mười mấy năm rồi chưa thể mang thai, vậy mà bây giờ bỗng nhiên có tin vui, cảm thấy nữ nhi của bà mới gả ra ngoài, nhưng cũng nên có tin vui mới đúng.
Ninh Như Ngọc đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Nương, nương nghĩ cái gì thế, con và Minh Tông vừa mới thành thân được một tháng thôi! Cho dù muốn có đứa nhỏ thì cũng quá nhanh rồi!”
Mang thai đâu phải việc dễ dàng như vậy, giống như cha nương của nàng đã thành thân mười mấy hai mươi năm, không phải cũng mới sinh một đứa nhỏ là nàng ư, hiện tại mới mang thai đứa thứ hai! Nàng và Hoắc Viễn Hành vừa mới thành thân không được bao lâu, việc mang thai không phải nghĩ là có, loại chuyện này đều phải dựa vào duyên phận, cứ thuận theo tự nhiên thì tốt hơn!
Từ thị cũng phát hiện bản thân quá mức nóng vội, cười nói: “Là nương quá vội vàng rồi, nương cứ cảm thấy hai người các con đã thành thân rất lâu rồi, hóa ra bây giờ mới vừa tròn một tháng!”
Từ sau khi Ninh Như Ngọc gả ra ngoài, không có Ninh Như Ngọc làm bạn bên người, Từ thị cảm thấy ngày tháng vô vị, cứ cảm giác đã qua thật lâu thật lâu rồi, nào biết lúc này mới được một tháng, có lẽ người làm mẫu thân đều có tâm tình luyến tiếc nhi nữ như vậy.
Mặc dù Ninh Như Ngọc mới gả cho Hoắc Viễn Hành được một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng có một số lời nói vẫn nên nói rõ, Từ thị lôi kéo tay nàng, nói: “Vũ An Hầu vẫn đối tốt với con chứ?”
Ninh Như Ngọc gật đầu: “Vâng, chàng rất tốt với con.”
“Hắn đối xử tốt với con thì nương an tâm rồi.” Từ thị cảm thấy Hoắc Viễn Hành là người rất tốt, nhưng Hoắc Viễn Hành quyền cao chức trọng, Ninh Như ngọc vẫn phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được, bà nói: “Đình Đình, cha nương của Vũ An Hầu đã không còn, hắn cũng không có thân huynh đệ tỷ muội, hiện tại hai người có cuộc sống riêng thì phải cảm thông cho nhau, con phải thu lại tính tình của mình, Vũ An Hầu đối xử tốt với con thì con cũng không thể quá kiêu căng, cũng phải đối xử tốt với hắn, quan trọng nhất là phải nhanh chóng sinh một đứa nhỏ, có đứa nhỏ, quan hệ giữa hai người càng thêm thân mật.”
Thật ra Từ thị cũng không nói rõ hoàn toàn, bà nói Ninh Như Ngọc phải nhanh chóng sinh một đứa nhỏ, thật ra bà hi vọng nàng có thể sớm sinh một đứa con trai, tước vị Vũ An Hầu, phải có đứa con trai kế thừa mới được.
Ninh Như Ngọc vừa nghe đã hiểu rõ suy nghĩ của Từ thị, Từ thị không nói hết lời, cũng là lo lắng tới cảm thụ của nàng, nàng gật gật đầu, nói: “Nương, con đều hiểu những đạo lý này. Nhưng không thể gấp gáp, dù sao cũng phải cho con một ít thời gian chứ.”
Từ thị nhìn nữ nhi xinh đẹp kiều diễm, duỗi tay vuốt ve gương mặt nàng, dịu dàng ôn hòa nói: “Được, không vội không vội, con và Vũ An Hầu có cảm tình tốt, sớm muộn cũng sẽ có đứa nhỏ thôi.”
Ninh Như Ngọc trầm mặc không nói chuyện, vô cớ nhớ tới những việc xảy ra ở đời trước, lúc ấy nàng cũng cho rằng chỉ cần nàng và Hoắc Viễn Thành có cảm tình tốt, sớm hay muộn đều sẽ có đứa nhỏ thôi, ước chừng đợi 5 năm, bụng nàng vẫn không có động tĩnh gì, nhưng Đường di nương vừa vào cửa không đến một năm đã có thai.
Vì vậy chuyện có đứa nhỏ hay không, đôi khi thật sự chỉ là duyên phận, đời trước nàng không có duyên với đứa nhỏ, để vô số đại phu bắt mạch, mỗi người đều nói thân thể của nàng rất tốt, bảo nàng cứ yên tâm, sớm hay muộn đều sẽ có đứa nhỏ, nhưng nàng vẫn không thể mang thai.
Đời này nàng sẽ không gặp phải vấn đề như trước đâu nhỉ? Ninh Như Ngọc vừa nghĩ tới vấn đề này, nhịn không được mà sợ tới mức run lên.
Mặc dù nàng mới gả cho Hoắc Viễn Hành một thời gian ngắn, nhưng cũng không thiếu phụ nhân mới gả ra ngoài được một tháng mà đã có tin vui.
Nàng và Hoắc Viễn Hành có cảm tình rất tốt, mỗi ngày cũng đều dính sát thành một khối, chưa từng có chuyện kiêng dè việc giường chiếu, hơn nữa mỗi lần Hoắc Viễn Hành đều ra sức như vậy, thân thể của hai người đều rất tốt, cũng không phải không có khả năng sẽ có tin vui trong vòng một tháng.
Xem ra lúc về nàng phải tìm đại phu tới bắt mạch cho nàng mới được, có bệnh chữa bệnh, không bệnh dưỡng sinh, có thai sớm một chút cũng tốt, vỗn dĩ nàng rất thích trẻ con, có thể có một đứa nhỏ với Hoắc Viễn Hành, ngẫm lại thì thấy rất tốt đẹp.
Ninh Như Ngọc ở Ninh phủ suốt một buổi chiều với Từ thị, Từ thị nói rất nhiều chuyện với nàng, từ những việc cần chú ý khi mang thai tới thức ăn nước uống cuộc sống hàng ngày, những thứ có hại đối với thai phụ thì đều không thể dùng, Ninh Như Ngọc lẳng lặng nhớ kỹ những điều đó một cách cẩn thận.
Tới chạng vạng, Ninh Khánh An trở về, nhìn thấy Ninh Như Ngọc thì rất vui mừng.
“Con về thăm nương là rất tốt, sáng sớm bà ấy đã nhắc tới con, mỗi ngày đều rất nhớ con, con nói chuyện với nương nhiều một chút, tâm tình của bà ấy cũng tốt hơn.” Ninh Khánh An nói.
Ninh Như Ngọc cười tủm tỉm nhìn ông, nói: “Cha một tiếng một tiếng nói nương của con như thế này nương của con như thế kia, lại không nói xem cha như thế nào, chẳng lẽ cha không nhớ con một chút nào sao?”
Ninh Khánh An nhìn nàng một cái, nói: “Đã gả ra ngoài rồi, còn nghịch ngợm như vậy.”
Ninh Như Ngọc nói: “Cho dù đã gả đi thì con vẫn là nữ nhi của cha nha, điều này vĩnh viễn không thể thay đổi.”
“Con đấy.” Ninh Khánh An cười lắc lắc đầu.
Sau đó Ninh Khánh An lại nói tới việc Hoắc Viễn Hành phải quay lại làm việc.
“Bây giờ hắn phải làm việc, về sau đều sẽ rất bận, con phải thông cảm cho hắn nhiều hơn, đừng có mà làm mình làm mẩy.” Ninh Khánh An nói.
Ninh Như Ngọc bĩu môi, làm nũng nói: “Vừa rồi nương cũng bảo con không được tùy hứng, cha lại bảo con đừng làm mình làm mẩy, trong mắt cha nương con là người không thông tình đạt lý như vậy ư? Con có phải là nữ nhi của cha nương không vậy?”
“Ba hoa!” Ninh Khánh An trừng mắt nhìn nàng một cái, Ninh Như Ngọc cười tủm tỉm, Ninh Khánh An cũng không thể nói lại nàng.
Đang nói chuyện thì có hạ nhân tiến vào bẩm báo: “Cô gia tới.”
“Mau mời hắn tiến vào.” Ninh Khánh An nói.
“Minh Tông tới, ta đi gặp hắn.” Ninh Khánh An vừa nói dứt lời, Ninh Như Ngọc đã đứng bật dậy rồi chạy ra bên ngoài, dáng vẻ vui mừng giống như chim sẻ nhỏ đang nhảy nhót.