Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

chương 157: trêu chọc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đêm ngày hôm đó Ninh Như Ngọc bị Hoắc Viễn Hành nắn lăn lộn, cuối cùng khóc lóc xin tha, Hoắc Viễn Hành mới cảm thấy mỹ mãn mà buông tha nàng.

Buổi sáng ngày hôm sau, hiển nhiên Ninh Như Ngọc lại dậy muộn, lúc mở to mắt thì mặt trời đã lên cao đỉnh đầu, Hoắc Viễn Hành mặc áo lót trong màu trắng ngồi dựa vào đầu giường, áo trên lỏng lẻo treo trên người chàng, lộ ra một mảng lớn vùng ngực rắn chắc, mặt trên còn có dấu vết mà tối hôm qua nàng cào lung tung gây ra, che như không che khiến Ninh Như Ngọc đỏ bừng mặt.

“Sao hôm nay chàng không đi luyện võ?” Hiếm có được một ngày mà buổi sáng nàng tỉnh lại, chàng vẫn còn ở đây, chỉ là sáng sớm đã mê người như vậy, hơi khiến người ta không chịu nổi, ánh mắt của Ninh Như Ngọc dao động, không biết nên nhìn vào chỗ nào.

“Thỉnh thoảng muốn trộm lười một hôm.” Hoắc Viễn Hành nói đúng tình hợp lý, không hề có một chút xíu nào là bị gánh nặng tâm lý.

Nhưng võ công của Hoắc Viễn Hành lợi hại như vậy, thỉnh thoảng lười biếng cũng không có vấn đề gì.

Ninh Như Ngọc ngồi dậy từ trên giường, eo lưng mềm nhũn, lại đổ ngược về, cau mày khẽ rên một tiếng.

“Làm sao vậy?” Hoắc Viễn Hành thò đầu qua, duỗi tay vén mấy sợi tóc rơi trên mặt nàng sang một bên, động tác mềm nhẹ, lộ ra khuôn mặt trắng nõn phấn nộn của nàng, dùng ánh mắt quan tâm nhìn nàng.

“Còn không phải tại chàng ư?!” Ninh Như Ngọc bĩu môi đỏ, đấm nhẹ lên người chàng, đêm qua nàng cầu khẩn chàng như vậy, bảo chàng nhẹ một chút, chậm một chút, nhưng dường như chàng không nghe thấy, hoàn toàn hóa thân thành một con mãnh thú, hận không thể xỏ xuyên qua người nàng, làm hại nàng bây giờ toàn thân eo đau lưng đau, không có chỗ nào còn tốt.

“Xin lỗi.” Hoắc Viễn Hành xin lỗi rất nhanh, duỗi tay sờ lên eo nàng, ôn nhu dỗ dành nàng: “Ta giúp nàng xoa bóp.”

“Chỉ cho phép chàng xoa bóp, không được làm việc khác, nếu không thì không cho chàng chạm vào thiếp nữa.” Ninh Như Ngọc cảnh cáo chàng trước, nàng xem như sợ chàng rồi, nhỡ đâu chàng xoa bóp rồi lại giống như trước kia hóa thân thành mãnh thú bắt lấy nàng, ăn nàng vào trong bụng, vậy nàng chịu không nổi.

“Được, ta chỉ xoa bóp thôi, sẽ không làm việc khác.” Hoắc Viễn Hành đồng ý rất nhanh, dáng vẻ nghiêm túc, không hề nhìn ra chàng có ý đồ khác hay không.

Ninh Như Ngọc nửa tin nửa ngờ, ngón tay chọc vào ngực chàng, nói: “Nói thì phải giữ lời đó!”

“Ừ, nói thì giữ lời!” Hoắc Viễn Hành gật đầu, bàn tay to đặt lên eo nàng, bắt đầu dùng sức vừa phải mà xoa ấn.

Hoắc Viễn Hành dùng lực không nhẹ không nặng, động tác xoa bóp rất thoải mái, Ninh Như Ngọc ghé vào trên giường, hưởng thụ sự chăm sóc của chàng, thoải mái thở dài một tiếng.

“Thật là thoải mái.” Ninh Như Ngọc nghiêng đầu nhìn về phía chàng, hơi mỉm cười nói: “Sang bên trái một chút.”

“Là nơi này à?” Hoắc Viễn Hành ấn lên bên trái theo lời nàng, hỏi: “Hay là nơi này?”

“Không phải, sang trái một chút nữa.” Ninh Như Ngọc lắc đầu nói.

Hoắc Viễn Hành đành phải dịch sang bên trái thêm một chút nữa, thử đè xuống, nói: “Là nơi này à?”

“Không phải, sang bên phải một chút.” Ninh Như Ngọc lại nói.

Hoắc Viễn Hành đành phải lùi lại sang bên phải một chút, ấn lên, còn chưa kịp hỏi, Ninh Như Ngọc đã nói ấn không đúng chỗ, nơi này không đau, chỗ khác đau.

Mới sáng sớm, vốn dĩ máu nóng dâng trào khắp người, Hoắc Viễn Hành trái ấn phải bóp trên người Ninh Như Ngọc, vuốt ve da thịt tinh tế mềm mại của nàng, máu nóng trong người càng sôi lên, hơn nữa Ninh Như Ngọc cố ý chơi xấu, bảo chàng ấn chỗ này ấn chỗ kia, trêu chọc khiến máu nóng trong người chàng càng thêm sôi trào, điên cuồng kêu gào trong thân thể.

“Bụp” một tiếng, Hoắc Viễn Hành vỗ một cái lên trên mông nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái gì mà nói chỉ cho phép xoa bóp không cho làm việc khác, trong chốc lát nàng bảo ta ấn chỗ này xoa chỗ kia, cố ý trêu ta như vậy, có nghĩ tới cảm nhận của ta không? Là muốn ta phải ăn nàng ngay tại chỗ hả?”

Nghe Hoắc Viễn Hành hung tợn uy hiếp, thân mình nho nhỏ của Ninh Như Ngọc run lên, cũng bất chấp cơn đau trên mông, lăn một vòng trốn vào trong góc giường, cách xa Hoắc Viễn Hành một chút, cảnh giác nhìn chàng: “Chàng, chàng đừng tới đây!”

“Thế tại sao vừa rồi nàng lại trêu ta?” Hoắc Viễn Hành nhe răng với nàng, trong hai mắt che kín tơ máu, dường như tùy thời sẽ biến thân thành mãnh thú hung ác, mở ra móng vuốt rồi nhào về phía nàng.

Ninh Như Ngọc run rẩy, căng thẳng khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, nghĩ mà sợ không thôi, nói: “Chàng, chàng bình tĩnh một chút, thiếp, thiếp xin lỗi chàng! Chàng đã nói sẽ không bắt nạt thiếp nữa mà, thiếp thật sự không chịu nổi, cả người đau quá!” Hu hu hu, sớm biết thế này thì vừa rồi nàng không nên đùa dai, còn không phải do chàng xoa bóp quá thoải mái, muốn chàng ấn nhiều một chút, cố ý trêu chàng một chút thôi sao, nào biết sẽ thích hứng thú của chàng, đúng là tự vác đá nện vào chân mình!

Hoắc Viễn Hành chỉ vào nàng, hung ác trừng mắt nhìn nàng một cái: “Nàng đấy!” Nhanh chóng đứng dậy chạy vào phòng tắm.

Nhìn thấy bóng người Hoắc Viễn Hành đi khuất, cuối cùng Ninh Như Ngọc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu Hoắc Viễn Hành không chịu đi, cứng rắn muốn lôi kéo nàng làm một lần, chắc chắn nàng sẽ phải tan rã thành từng mảnh.

Nhưng ngẫm lại tình hình vừa rồi, tại sao nàng lại cảm thấy muốn cười quá, đặc biệt vẻ mặt hung ác khi Hoắc Viễn Hành phải nghẹn khuất kia, cảm giác chàng như một con hổ chúa hung ác, nàng như một con thỏ trắng nhỏ đáng thương, căn bản không thể nhưng lại vẫn chạy thoát, cuối cùng Hoắc Viễn Hành có lòng tốt buông tha nàng, hoàn toàn là bởi vì đau lòng nàng nên mới làm như vậy!

Ninh Như Ngọc sờ lên mặt mình, ghé vào trên chăn, hi hi ha ha mà cười rộ lên.

Sáng sớm đã trải qua náo loạn.

Sau khi thu thập xong, ăn bữa sáng, Ninh Như Ngọc đi thỉnh an lão phu nhân Khương thị, lão phu nhân Khương thị hỏi nàng vài câu về việc Bạch Chỉ đâm đầu vào tường tự sát, Ninh Như Ngọc nói đúng sự thật. Lão phu nhân Khương thị nghe xong cũng không nói gì khác, lại hỏi nàng về một số chuyện, sau đó cho nàng đi trở về.

Trở lại Sùng An Đường, Ninh Như Ngọc vừa mới ngồi xuống uống một chén trà nhỏ, xem sổ sách trong chốc lát, Bích Hà tiến vào từ bên ngoài, hành lễ rồi bẩm báo: “Phu nhân, đã xử lý tốt việc của Bạch Chỉ.”

“Vậy thì tốt.” Ninh Như Ngọc gật đầu, lại nghĩ tới cái gì, hỏi: “Bên phía Đại gia có nói gì không?”

Bích Hà nói: “Nô tỳ và Trần ma ma qua đó nói rõ ràng mọi việc cho Đại gia nghe, Đại gia chỉ ngồi trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng lắc lắc đầu, không nói gì, chỉ tống cổ bọn nô tỳ ra ngoài.”

Hoắc Viễn Thành đúng là đủ tuyệt tình, tốt xấu gì Bạch Chỉ cũng từng ở bên hắn mấy năm, người đã chết mà không nói được một câu nào, không nói sẽ đi thắp cho nàng ta một nén nhang, cho dù nói một câu “An táng nàng ta đi” cũng tốt, nhưng hắn không niệm tình cũ dù chỉ một chút xíu, con người mà, biết người biết mặt khó biết lòng, mặt ngoài như thế nào thì không nói, nhưng trong ngoài phải như một mới thật sự là người tốt, chắc chắn Hoắc Viễn Thành không phải, hắn chính là một tên ngụy quân tử.

Ninh Như Ngọc thầm cảm thán một hồi trong lòng, xua xua tay, nói: “Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi.”

Bích Hà hành lễ lui xuống.

Chạng vạng, Hoắc Viễn Hành xử lý xong mọi việc rồi quay về, nhìn thấy Ninh Như Ngọc đang cúi đầu ngồi bên cạnh bàn viết viết tính tính, ngay cả chàng vào phòng mà nàng cũng chưa phát hiện ra, chàng liền đi qua, ngồi xuống bên cạnh nàng, đúng lúc Ninh Như Ngọc tính toán đến một chỗ có vấn đề, ngẩng đầu lên nhìn sổ sách trước mặt thì mới phát hiện Hoắc Viễn Hành ngồi bên cạnh.

“Chàng đã trở lại.” Ninh Như Ngọc cười với chàng.

Hoắc Viễn Hành bất mãn nói: “Ta ngồi bên cạnh nàng một hồi lâu rồi mà nàng còn chưa phát hiện.”

“Thiếp đang gặp chút vấn đề đây, chờ thiếp tính xong rồi nói tiếp nhé.” Ninh Như Ngọc đáp lại chàng một câu, sau đó lại cúi đầu xem sổ sách.

Cứ thế Hoắc Viễn Hành ngồi bên cạnh đợi hơn một nén nhang, chờ tới mức chàng cảm thấy buồn chán không thôi, khi chàng quyết định không cho Ninh Như Ngọc tiếp tục tính toán nữa thì cuối cùng Ninh Như Ngọc ngẩng đầu, đứng lên duỗi eo, hoạt động cái cổ đã cứng đờ: “Cuối cùng đã tính xong rồi.”

“Tại sao một mình nàng phải làm nhiều như vậy, những quản sự khác đâu? Nàng sai bọn họ làm đi, nếu không thì nuôi bọn họ có tác dụng gì?” Hoắc Viễn Hành nhíu mày nói.

Ninh Như Ngọc mỉm cười, nói: “Đây là sổ sách ở các cửa hàng trong của hồi môn của thiếp, một tháng chưởng quầy đưa tới đây một lần, thiếp muốn tự mình nhìn một chút, nếu không thì cái gì cũng không biết.”

Hóa ra không phải việc trong phủ, lúc này sắc mặt của Hoắc Viễn Hành mới tốt hơn một chút, đứng dậy rót cho nàng một chén trà nóng, đưa đến trên tay nàng, nói: “Uống ngụm trà đi, xem nàng mệt chưa kìa, cho dù là cửa hàng trong của hồi môn của nàng thì nàng cũng có thể bảo mấy người Bích Hà giúp nàng mà!”

“Bình thường Bích Hà có giúp thiếp làm việc, nhưng hôm nay Bích Hà đi thôn trang nên mới không giúp thiếp tính sổ sách.” Ninh Như Ngọc nói.

Hoắc Viễn Hành kỳ quái hỏi: “Nàng ấy đi thôn trang làm gì?”

Lúc này Ninh Như Ngọc mới nhớ ra, nàng quên nói cho chàng biết Đường thị bị bệnh, vội buông trong chén trà đang cầm trong tay, nói: “Người ở thôn trang bẩm báo lên là Nhị thẩm lại bị bệnh, còn nặng hơn vài ngày trước đó rất nhiều, quản sự lo lắng sẽ xảy ra chuyện nên sai người tới thông báo một tiếng, sau khi thiếp biết thì bảo Bích Hà đi mời đại phu, rồi mang theo rất nhiều dược liệu cùng đồ bổ dưỡng đi tới thôn trang thăm Nhị thẩm, đại ca cũng đã biết, hiện tại đang ngồi xe ngựa chạy đến thôn trang.”

“Tại sao ta không biết chuyện này?” Sắc mặt của Hoắc Viễn Hành trở nên khó coi: “Thị vệ ta phái tới thôn trang để làm gì?”

Ninh Như Ngọc nói: “Là một thị vệ mà chàng phái đi thôn trang và một hạ nhân cùng nhau trở về bẩm báo với thiếp, lúc ấy chàng vừa ra ngoài, thiếp nghĩ bệnh của Nhị thẩm không thể trì hoãn, vội vàng xử lý mọi chuyện, thiếp lo lắng bệnh tình của Nhị thẩm ở thôn trang không tốt nên cũng không để thị vệ ở lại lâu, sau khi mời đại phu và thu thập tốt thì bảo bọn họ đi về trước. Thiếp không kịp sai người đi báo cho chàng biết, chàng sẽ không trách thiếp chứ?”

Hoắc Viễn Hành duỗi tay nắm lấy tay nàng, nhìn nàng nói: “Nàng làm rất tốt, tại sao ta có thể trách nàng chứ?”

Ninh Như Ngọc dựa đầu vào vai chàng, mềm mại nói: “Minh Tông, thiếp hiểu, Nhị thẩm không tốt, trong lòng chàng cũng không dễ chịu, dù sao bà ấy nuôi dưỡng chàng nhiều năm như vậy.”

Hoắc Viễn Hành trầm mặc một lát rồi nhàn nhạt nói: “Không hẳn vậy, bà ta nuôi dưỡng ta những năm đó, cũng không thiếu lấy đi chỗ tốt từ ta, ngần ấy năm, ta hoàn toàn không thiếu bà ta cái gì, lúc trước nếu không phải tổ phụ tổ mẫu yêu cầu thì bà ấy sẽ không đồng ý chăm sóc ta, thật ra thứ bà ta coi trọng nhất chính là cái tước vị này mà thôi.”

“Minh Tông……”

“Được rồi, không nói tới bà ta nữa……” Hoắc Viễn Hành không muốn nhắc tới Đường thị, trực tiếp cắt ngang lời Ninh Như Ngọc định nói, hai tay nâng mặt nàng lên, cúi đầu ngăn chặn cái miệng nhỏ của nàng.

Truyện Chữ Hay