Nha hoàn canh cửa vén rèm lên, Hoắc Viễn Hành đi vào từ bên ngoài, vừa nâng mắt đã nhìn thấy Ninh Như Ngọc ngồi trên trường kỷ xuất thần, cất bước đi ra phía trước, đứng trước mặt nàng, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy, nàng suy nghĩ cái gì thế?”
Ninh Như Ngọc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt quan tâm của Hoắc Viễn Hành, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra biểu tình khó xử, châm chước nói: “Suy nghĩ nên xử trí Bạch Chỉ như thế nào.”
Bạch Chỉ và nàng có hai đời ân oán, thù mới hận cũ chồng chất lên nhau, một hai câu nói đều không thể nói rõ, năm đó nàng bị giết không minh bạch, không đến hai ngày sau, Bạch Chỉ đã bò lên giường của Hoắc Viễn Thành, nếu nói hai chuyện này hoàn toàn không có gì kỳ quặc thì Ninh Như Ngọc không thể nào tin tưởng được, nói không chừng Bạch Chỉ biết được điều gì, tra ra hung thủ năm đó chính là việc nàng luôn luôn muốn làm từ trước cho tới nay.
Hoắc Viễn Hành ngồi xuống bên cạnh nàng trên trường kỷ, duỗi tay nắm lấy tay nàng, bàn tay to của chàng rất ấm áp, lòng bàn tay khô ráo, mang theo vết chai mỏng, vừa vặn bao bọc lấy tay nhỏ của nàng, chặt chẽ không có một khe hở, nàng có cảm giác an tâm khi được chàng bảo vệ.
Hoắc Viễn Hành nói: “Ta đã nói rõ ràng mọi việc cho đại ca biết, đại ca nói giao việc này cho nàng xử lý, hắn sẽ không nhúng tay vào.”
Đây là ý tứ đã từ bỏ Bạch Chỉ, Ninh Như Ngọc có thể đoán được, Hoắc Viễn Thành coi Bạch Chỉ như đã chết, giao nàng ta cho nàng xử lý, xem như nhường một bước, dùng Bạch Chỉ để bình ổn lửa giận của nàng và Hoắc Viễn Hành, cũng có thể bảo toàn một mạng cho Đường thị.
Ninh Như Ngọc nói: “Có phải hắn nói với chàng, bảo chàng đừng so đo với nhị thẩm, nhị thẩm đã bị đưa đến thôn trang, chàng cũng phái người đi giám thị bà ấy, về sau bà ấy không thể nhúng tay vào việc trong phủ, vì thế giao Bạch Chỉ cho chúng ta xử lý, hi vọng chàng buông tha cho nhị thẩm.”
Hoắc Viễn Hành bất đắc dĩ mỉm cười, duỗi tay vuốt ve gương mặt của Ninh Như Ngọc: “Sao cái gì nàng cũng đoán được thế?”
Ninh Như Ngọc cười nhạo một tiếng, Hoắc Viễn Thành là người như thế nào, tốt xấu gì đời trước nàng cũng sống 5 năm với hắn, đương nhiên biết hắn có tính tình gì, lúc này chắc chắn hắn sẽ vứt bỏ Bạch Chỉ không quá quan trọng, đổi lấy mẫu thân Đường thị sinh hắn nuôi hắn, đời trước nàng bị người giết chết không minh bạch, Hoắc Viễn Thành cũng nhắm một con mắt mở một con mắt cho qua, nếu lúc trước Bạch Chỉ lựa chọn bấu víu lên người hắn thì phải biết trước sẽ có kết cục này, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
“Lát nữa thiếp muốn đến gặp Bạch Chỉ, thiếp có mấy lời muốn trực tiếp hỏi nàng ta.” Ninh Như Ngọc nói.
“Được, ta đi cùng nàng.” Hoắc Viễn Hành nói.
“Không cần đâu.” Ninh Như Ngọc lắc đầu, từ chối nói: “Thiếp và nàng ta đều là nữ nhân, có mấy lời muốn lén hỏi nàng ta, chàng không cần đi theo đâu!”
Hoắc Viễn Hành nghĩ ngẫm một chút, không đoán ra rốt cuộc Ninh Như Ngọc muốn hỏi cái gì, nhưng nếu nàng không cần chàng đi cùng, chắc chắn có đạo lý của nàng, chàng vô tình can thiệp quá nhiều vào việc của nàng, bây giờ để không gian riêng cho nàng cũng tốt, vì vậy chàng gật đầu nói: “Vậy bản thân nàng phải tự cẩn thận, nhớ mang theo nhiều người, tránh gặp nguy hiểm.”
“Thiếp biết, chàng yên tâm đi.” Ninh như ngọc cười nói.
Sau khi thương lượng xong với Hoắc Viễn Hành, quả nhiên chàng không hề quản chuyện này, toàn quyền giao cho Ninh Như Ngọc tự mình đi xử lý.
Ban đêm ngày hôm sau, dùng qua cơm tối, Ninh Như Ngọc mang theo Bích Hà đi tới phòng chứa củi.
Từ hôm qua bị bắt, Bạch Chỉ vẫn luôn bị bịt mắt nhốt trong phòng chứa củi, chung quanh không có một người nào, không có người nói chuyện với nàng ta, cũng không có người đưa cơm, nàng ta vẫn bị nhốt lẻ loi một người trong phòng chứa củi. Trong bóng tối, không biết đã trôi qua bao nhiêu lâu, không thể phán đoán canh giờ chuẩn xác, sống một ngày dài như một năm, sự hoang mang sợ hãi tra tấn nàng ta, bóng tối đen kìn kịt cắn nuốt ý chí của nàng ta từng chút một, nàng ta cách cái chết cũng càng ngày càng gần, không có đồ ăn, không biết thời gian, nàng ta cảm thấy cuối cùng chắc chắn mình sẽ bị chết đói, hoặc là tự mình hù chết mình.
Khi nàng ta cảm giác tuyệt vọng vô hạn, đột nhiên có động tĩnh truyền tới phía cửa ra vào, âm thanh leng keng leng keng, là có người mở cửa, nàng ta nhìn qua phương hướng truyền tới âm thanh, thật ra nàng ta đã bị bịt kín mắt, căn bản không thể nhìn thấy cái gì.
Khóa mở ra, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, có người đi vào từ bên ngoài, tiếng bước chân chậm chạp nhẹ nhàng, từng bước một, đạp trên mặt đất, dường như đạp lên trái tim nàng ta.
Bạch Chỉ nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, cảm thấy tiếng bước chân có chút quen thuộc, dường như nàng ta đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi, trái tim đập nhanh thình thịch thình thịch, tự nhiên cảm thấy lo lắng khẩn trương, ngẫm nghĩ truy tìm ký ức trong đầu, nhưng nhất thời nghĩ không ra, vì vậy nỗ lực nuốt một ngụm nước miếng, khẩn trương sợ hãi nói: “Ngươi là ai?”
Từ lúc Ninh Như Ngọc mới bước vào cửa đã bắt đầu nhìn chằm chằm vào Bạch Chỉ đang ngồi dưới đất, ánh mắt sâu thẳm mà quan sát nàng ta một cách kỹ lưỡng, nghiêm túc nhìn nàng ta một lượt từ đầu tới chân, mấy năm nay nàng ta thay đổi rất nhiều, đã hoàn toàn không còn bóng dáng nhỏ gầy năm đó, làn da cũng trở nên trắng nõn non mịn, khuôn mặt mượt mà, không giống năm đó vừa khô gầy vừa nhút nhát, quần áo trang sức trên người cũng không kém, kiểu dáng rất mới mẻ độc đáo, đều là thứ tốt, có thể thấy được nàng ta dỗ dành Hoắc Viễn Thành rất khá, nếu không cũng không thể trôi qua những ngày lành tháng tốt như thế này.
Nhưng ngày lành của nàng ta lại thông qua việc phản bội nàng mà có được, hạnh phúc đi trộm mà thôi, cũng nên đến điểm dừng.
Ninh Như Ngọc đi từng bước một, thong thả đi đến trước mặt nàng ta, chậm rãi ngồi xổm xuống, tiến đến bên tai nàng ta, dùng thanh âm chỉ có hai người các nàng mới nghe được mà nhỏ giọng nói: “Bạch Chỉ, ngươi còn nhớ rõ ngày tuyết rơi mười mấy năm trước không? Ngươi còn nhớ rõ nha đầu nhỏ gầy kia không? Mẹ mìn mang theo các ngươi đến Khương phủ để bán, đáng tiếc Khương phu nhân chướng mắt ngươi, là Khương Uyển Ngọc mua ngươi, cứu mạng ngươi, ngươi quỳ trên mặt đất rồi nói với nàng, ngươi muốn hầu hạ nàng cả đời, cả đời đều cảm kích ân cứu mạng của nàng. Nhưng ngươi lại làm như thế nào, ngươi phản bội nàng, giấu giếm bò lên giường của phu quân nàng, còn nói bậy hãm hại nàng với phu quân của nàng, sau khi nàng chết lại tham bạc của nàng, ngươi nói xem nàng có thể buông tha cho ngươi sao?”
Có gió thổi từ ngoài cửa sổ vào trong phòng, rõ ràng trời nắng nóng gay gắt nhưng Bạch Chỉ lại cảm giác được luồng gió lạnh như truyền tới từ trong địa ngục, ký ức trong đầu nàng ta quay về cái ngày tuyết rơi trắng trời ở mười mấy năm trước, rất nhiều chuyện cũ đã bị nàng ta cố tình lãng quên, giống như thủy triều dũng mãnh tiến vào trong đầu nàng ta.
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao ngươi biết những việc này?” Bạch Chỉ sợ hãi không thôi, nội tâm kinh sợ, giọng nói run rẩy.
Ninh Như Ngọc học dáng vẻ của Khương Uyển Ngọc mà cười khẽ một tiếng, thổi một hơi vào tai Bạch Chỉ, thanh âm u sầu nói với nàng ta, dường như thật sự đến từ địa ngục: “Ngươi nói xem, ta là ai? Ta là người bị ngươi hại chết!”
Trong nháy mắt sắc mặt của Bạch Chỉ trở nên trắng bệch, sợ hãi kêu lên một tiếng muốn lùi lại phía sau, khổ nỗi tay chân bị trói, cho dù liều mạng lùi lại thì động tác vẫn chậm chạp như cũ, giãy giụa hồi lâu cũng không thể rời khỏi quá xa.
“Không, không phải ta, ta không hại chết ngươi, ngươi không nên tới tìm ta đòi mạng.” Bạch Chỉ cực kì kinh hoảng.
Từ khi bị bắt tới phòng chứa củi, nàng ta đã bị người che mắt lại, hoàn toàn ở trong hoàn cảnh tối đen u ám bất lực, mới đầu nàng ta còn hy vọng Hoắc Viễn Thành có thể tới cứu mình, nhưng càng chờ lâu, thất vọng cũng càng nhiều, đừng nói Hoắc Viễn Thành tới cứu nàng ta, lâu như vậy mà Hoắc Viễn Thành còn không hề lộ mặt lấy một chút nào, nàng ta biết, nàng ta đã bị Hoắc Viễn Thành từ bỏ.
Thể xác và tinh thần đều chịu tra tấn thống khổ, mài mòn ý chí của nàng ta, khi nàng ta bị Ninh Như Ngọc dọa nạt, rõ ràng Khương Uyển Ngọc đã chết, cũng không có người biết rõ việc năm đó như vậy, nhưng bây giờ có người đang nói rõ ràng rành mạch mọi việc năm đó, cả người nàng ta đều sắp không chịu nổi.
“Ai là hung thủ?” Ninh Như Ngọc hỏi.
“Ta không biết, ta không biết, ngươi đừng hỏi ta, ta không biết, ta không biết cái gì hết.” Bạch Chỉ điên cuồng lắc đầu.
Ánh mắt của Ninh Như Ngọc trầm xuống, hạ giọng nói: “Ngươi là thật sự không biết? Hay là giả vờ không biết? Tốt nhất ngươi nghĩ cho kỹ, nếu không, ngươi sẽ chết rất khó coi!”
“Ta không biết, ta không biết, ta không biết……” Bạch Chỉ không ngừng lặp lại ba chữ này, dường như ngoại trừ ba chữ này, nàng ta không thể nói ra những lời khác, cả người lâm vào trạng thái điên khùng.
Ninh Như Ngọc nhìn chằm chằm vào nàng ta một hồi lâu, trong lòng biết nàng ta ở trạng thái này thì có muốn ép hỏi cũng thể hỏi được cái gì, yên lặng thở dài một hơi ở trong lòng, thật đáng tiếc cho cơ hội này, nàng đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.
Phía sau phòng chứa củi, Bạch Chỉ còn dang liên tục vừa lắc đầu vừa lặp lại: “Ta không biết, ta không biết, ta không biết…..”
Đi ra phòng chứa củi, đêm đã khuya, Bích Hà cầm đèn lồng đứng ở cách đó không xa, ánh đèn màu cam hồng chiếu sáng phía trước, thấy nàng ra ngoài, vội vàng cầm theo đèn lồng đuổi kịp bước chân của nàng.
Còn chưa kịp mở miệng, nàng ấy đã thấy Ninh Như Ngọc vẫy vẫy tay với mình, ý bảo nàng ấy đừng lên tiếng.
Bích Hà lập tức im miệng, Ninh Như Ngọc cất bước đi về phía trước, Bích Hà cầm đèn lồng đuổi kịp.
Sau khi đi được một khoảng cách khá xa, Ninh Như Ngọc quay đầu lại nhìn phòng chứa củi, suy nghĩ một chút, nói: “Cho nàng ta một chén cơm, cởi bỏ miếng vải đen bịt mắt cho nàng ta.”
“Được ạ.” Bích Hà lên tiếng.
Ninh Như Ngọc thu hồi tầm mắt, cất bước rời đi, lập tức trở về Sùng An Đường, nơi đó có Minh Tông của nàng đang đợi nàng.
Nửa canh giờ sau, cuối cùng Bạch Chỉ đang ở trạng thái điên khùng cũng bình tĩnh lại, miếng vải đen che mắt nàng ta cũng được gỡ xuống, dây thừng trói tay chân cũng được cởi bỏ.
Có hạ nhân bưng một chén cơm đi vào trong, đặt trước mặt nàng ta, giống như ban ân mà nói: “Ăn đi, ăn no rồi ngủ một giấc, đừng nghĩ gây rắc rối, nếu không chết như thế nào cũng không biết đâu!”
Nói xong, người nọ lập tức đi ra ngoài.
Bạch Chỉ đã sớm đói bụng, nhìn cơm trắng cho thêm thịt băm trong bát, nơi nào còn bận tâm nhiều như vậy, bưng bát lên rồi ăn ngấu ăn nghiến.
Ăn no cơm, Bạch Chỉ rúc người vào trong rơm rạ, nàng ta đã lâu không được chợp mắt, mí mắt liên tục dính vào nhau, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Cũng không biết ngủ được bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng có một thân ảnh màu trắng lơ lửng bay vào từ cửa sổ, nói với nàng ta: “Bạch Chỉ, đền mạng cho ta, đền mạng cho ta, đền mạng cho ta……”