Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

chương 138: phu thê phối hợp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngay lúc này, có người đi đến từ phía sau, trực tiếp ngồi xuống vị trí bên cạnh Ninh Như Ngọc, Ninh Như Ngọc nghiêng đầu, vừa lúc đối diện với tầm mắt của Hoắc Viễn Hành, Hoắc Viễn Hành ngưng mi nhìn nàng, trong ánh mắt tràn ngập thương tiếc, còn có bất mãn đối với đám người Đường Vượng Tài.

Trong lòng Ninh Như Ngọc rơi lộp bộp một chút, ý thức được lúc này Hoắc Viễn Hành tới, là tới chống lưng cho nàng, quả thật khiến nàng cực kì vui mừng.

Sau sự kinh ngạc ngắn ngủi Ninh Như Ngọc rất nhanh đã bình tĩnh lại, quản gia là việc của nàng, không thể hoàn toàn dựa vào Hoắc Viễn Hành, nàng nhất định phải tự mình xử lý tốt việc này, không chỉ lúc Hoắc Viễn Hành ở phủ thì nàng mới quản tốt việc trong hầu phủ, mà kể cả khi Hoắc Viễn Hành không ở, nàng cũng muốn quản lí hầu phủ thật tốt, nàng phải dựa vào năng lực của bản thân khiến người phía dưới tâm phục khẩu phục, nếu không chỉ dựa vào Hoắc Viễn Hành thì chỉ có thể khiến những người này khẩu phục tâm không phục, nếu không bọn họ chỉ bằng mặt không bằng lòng với nàng, như vậy nàng cũng không thể làm tốt việc quản gia.

Nghĩ đến điều này, trong lòng Ninh Như Ngọc lập tức quyết định cách xử lý.

Lúc này nha hoàn dâng nước trà lên, Ninh Như Ngọc tiến lên một bước, tiếp nhận chén trà từ trong tay nha hoàn, tự mình đưa đến trong tầm tay của Hoắc Viễn Hành, dựa vào cơ hội này, Ninh Như Ngọc nhỏ giọng mà nói nhanh với Hoắc Viễn Hành: “Thiếp sẽ tự mình xử lý chuyện này, chàng ngồi ở bên cạnh nhìn là được.”

Hoắc Viễn Hành nhìn nàng một cái, không nói chuyện, Ninh Như Ngọc gấp đến độ trừng mắt nhìn chàng một cái, chàng mới thu hồi tầm mắt, giơ tay bưng chén trà rồi cúi đầu uống trà, xem như cam chịu với yêu cầu của Ninh Như Ngọc.

Ninh Như Ngọc thấy vậy mới an tâm một chút, ngồi trở lại vào trên ghế, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía mấy người Đường Vượng Tài, nàng cũng không phải là người dễ dàng bị bắt nạt như vậy, vừa rồi Đường Vượng Tài nói những lời lẽ chính đáng kia căn bản không chịu nổi mấy câu đả kích, nàng có thể chỉ ra lỗ hổng tròn những lời nói của hắn dễ như trở bàn tay, khiến hắn không còn chỗ dung thân.

Ninh Như Ngọc nói: “Đường quản sự, ngươi nói mấy năm nay ngươi vì tiệm gạo mà lao tâm lao lực, không thẹn với lương tâm, ngươi nói bởi vì gạo bị ẩm mốc biến chất nên mới hạ giá bán rẻ, ta đây hỏi ngươi, thời điểm ngươi mua gạo vào là tháng sáu, thời điểm bán gạo cũng là tháng sáu, tháng sáu là giữa mùa hè, thời tiết vô cùng nóng, mỗi ngày đều có mặt trời chói chang, không có nổi một trận mưa, gạo thóc từ đâu mà bị ẩm mốc biến chất, chẳng lẽ gạo thóc nhà ngươi sẽ mốc meo biến chất vào những ngày giữa mùa hè không có nổi một trận mưa à?” Tiếp theo nàng quay đầu nhìn về phía mấy quản sự kia, nói: “Hay là nói gạo thóc nhà các ngươi sẽ mốc meo biến chất vào giữa mùa hè? Nếu gạo thóc nhà các ngươi bị mốc meo biến chất vào giữa mùa hè thì chỉ có một nguyên nhân duy nhất, chính là gạo thóc nhà các ngươi vốn dĩ có chất lượng không tốt!”

E ngại Hoắc Viễn Hành đang ngồi ở đây tọa trấn, Ninh Như Ngọc lại nói có sách mách có chứng, khí thế bức người, mấy quản sự lên tiếng phụ họa kia không dám hé răng, một đám cúi đầu xuống, thở cũng không dám thở mạnh, căn bản không dám đối diện với Ninh Như Ngọc.

Ninh Như Ngọc cũng không tính toán cho bọn họ hé răng, dù sao sự thật như thế nào, những lời mà nàng vừa nói ra, mọi người đều có thể hiểu rõ chuyện này là như thế nào, Đường quản sự nói gạo thóc mốc meo biến chất nên phải hạ giá bán rẻ, căn bản không phải là sự thật, trên thực tế rất có khả năng gạo thóc mà hắn mua vào vốn đã lấy hàng kém thay hàng tốt, có vấn đề về chất lượng. Lùi một bước mà nói, cho dù số gạo thóc đó không có vấn đề về chất lượng, vậy cũng là do hắn nhập gạo giá cao bán giá thấp, hoặc là cố ý bán giá cao nhưng ghi chép là giá thấp, tham ô phần chênh lệch trong đó, mặc kệ là nguyên nhân nào, Đường quản sự nhất định đã đứng giữa kiếm lời vào túi riêng, cho dù là như thế nào hắn cũng chạy không thoát!

“Đường quản sự!” Ninh Như Ngọc lại gọi tên Đường Vượng Tài một lần nữa, vẻ mặt nghiêm khắc, nói: “Ngươi nói mấy năm nay triều đình chinh chiến hàng năm làm cho giá cả của gạo thóc liên tục thay đổi thật lớn, thời điểm chinh chiến giá gạo thóc nâng lên rất nhiều, đến giữa mùa thu hoạch, Trung Nguyên và vùng Giang Nam được mùa, giá cả lại giảm xuống rất nhiều, vì vậy gạo thóc tranh mua với giá cao còn chưa bán xong, giá gạo thóc cũng đã giảm giá, cho nên chỉ có thể bán giá thấp. Ta đây hỏi ngươi, nếu ngươi biết có một chuyện như vậy, vì sao không mua vào số lượng lớn gạo thóc khi được mùa giá cả rẻ, rồi bán ra vào thời điểm triều đình thu thập lương thực cho việc chinh chiến, kiếm lấy tiền lời chênh lệch trong đó, mà ngược lại, ngươi cứ đi đường cụt kia, cố tình mua vào khi giá cao rồi bán ra khi giá thấp? Ta có lý do hợp lý để hoài nghi ngươi, đây là ngươi cố ý! Ngươi đã là một quản sự, hơn nữa còn làm nhiều năm như vậy, đạo lý buôn bán cơ bản nhất cũng không hiểu, một khi đã như vậy, ngươi có tư cách gì mà làm quản sự? Có tư cách gì mà làm chưởng quầy của một tiệm gạo?”

Ninh Như Ngọc vừa nói ra những lời này, các quản sự ở đây đều kinh sợ rồi, lúc trước Đường Vượng Tài mạnh miệng nói ra những lời lẽ chính đáng kia, chỉ có một số ít quản sự lâu năm có kinh nghiệm phong phú mới nghe ra sự huyền diệu trong đó, biết Đường Vượng Tài đang đổi trắng thay đen, nghe nhìn lẫn lộn, đại đa số quản sự đều không chưa kịp hiểu được lời nói của hắn có vấn đề.

Nhưng hiện tại, Ninh Như Ngọc vừa mở miệng nói chuyện, trực tiếp chỉ rõ sai lầm trong lời nói của Đường Vượng Tài, khiến không ít quản sự bừng tỉnh đại ngộ, Ninh Như Ngọc hung hăng trách cứ hành động của Đường Vượng Tài, căn bản việc hắn làm rất không thích hợp làm một chưởng quầy, ngay cả đạo lý buôn bán cơ bản nhất cũng không hiểu, còn có mặt mũi gì mà làm chưởng quầy! Kỹ xảo nhỏ của hắn, lừa gạt người ngoài nghề không hiểu cái gì còn được, chứ lừa gạt nàng thì không khác gì múa rìu qua mắt thợ trước mặt Lỗ Ban.

Các quản sự ở đây nghe xong lời nói của Ninh Như Ngọc, trong lòng sôi nổi dao động thật lớn, rất nhiều người bắt đầu cân nhắc lại Ninh Như Ngọc thật kĩ, mặc dù Hầu phu nhân còn nhỏ tuổi, nhưng lại có bản lĩnh ra ngoài dự đoán của bọn họ, là người có thực lực học vấn, thậm chí còn lợi hại hơn so với bọn hắn, làm cho bọn hắn không thể không thay đổi nhận thức đối với nàng, còn có một số quản sự lúc trước chỉ nể mặt mấy lão quản sự mới miễn cưỡng tôn kính nàng, hiện tại cũng không thể không bội phục nàng, đơn giản khi Ninh Như Ngọc lộ ra bản lĩnh thật sự khiến bọn họ tâm phục khẩu phục.

Trên trán Đường Vượng Tài chảy ra mồ hôi lạnh, theo thái dương chảy xuống, trời nắng nóng, nhưng hắn cảm giác được từng luồng khí lạnh xuyên vào lồng ngực truyền đi khắp cả người, trái tim liên tiếp nhảy loạn thình thịch thình thịch, hoảng loạn bất an, lúc trước hắn nói những lời kia là do cậu em vợ của hắn dạy qua một lượt từ sáng sớm, từ trước tới nay hắn cũng dùng những lời này để ứng phó với những người khác, không ngờ tới hôm nay gặp phải Ninh Như Ngọc mồm miệng lanh lợi, vậy mà nàng nói một hơi đã khiến những lời hắn nói trở nên không đáng một đồng, hơn nữa hoàn toàn phản bác lại những lý do hoang đường của hắn, trực tiếp nói trước mặt các quản sự, nói rõ ràng hắn mua vào giá cao bán ra giá thấp để ở giữa kiếm lời vào túi riêng, hắn chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như hôm nay, triệt để ném hết cả mặt trong lẫn mặt ngoài, bị Ninh Như Ngọc hung hăng vả mặt, khiến hắn giống như một thằng hề.

Giờ này khắc này, Đường Vượng Tài quả thật hận chết Ninh Như Ngọc, vì sao lại để hắn ta gặp phải nàng chứ, nếu Đường thị vẫn luôn quản gia thì tốt biết mấy, hắn có thể vẫn luôn làm chưởng quầy, đứng giữa chiếm được không ít chỗ tốt, còn có thể hiếu kính Đường thị, hiện tại nháo thành cái dạng này, vị trí chưởng quầy của hắn sắp giữ không nổi, đều do Đường thị vô dụng, ngay cả quyền quản gia cũng không giữ nổi, tiện nghi cho con nha đầu lông tóc mới lớn Ninh Như Ngọc, Đường Vượng Tài ngầm căm phẫn ở trong lòng.

“Đường Vượng Tài, bây giờ ngươi còn muốn nói cái gì?” Ninh Như Ngọc lạnh giọng chất vấn.

Hiện tại Đường Vượng Tài có thể nói cái gì, những lời kia đều phải chuẩn bị tốt từ trước, đều do cậu em vợ mà hắn cực kì sùng bái, lấy làm tự hào dạy hắn, cậu em vợ chỉ dạy hắn kể khổ như thế nào, đổi trắng thay đen, nghe nhìn lẫn lộn như thế nào, nhưng lại không dạy hắn nếu bị người vạch trần lời nói dối thì lúc sau phải ứng đối ra sao, muốn tự giải thích như thế nào, bởi vì hắn cậu em vợ “ngưu bức” của hắn rất đắc ý cho rằng, những lý do thoái thác này của bọn hắn căn bản sẽ không có một ngày bị người vạch trần, vì vậy chưa từng nghĩ tới việc gặp phải tình huống này thì phải làm sao bây giờ, bây giờ hỏi Đường Vượng Tài, hắn không biết việc này, cũng không có năng lực bản lĩnh che lấp lời nói dối kia, ngoại trừ ấp úng, sợ tới mức hai chân run bần bật, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng không ngừng ra bên ngoài thì hắn thật sự không biết nên ứng đối như thế nào, ngó trái ngó phải, vẻ mặt mờ mịt kinh hoảng không biết phải làm sao!

Ninh Như Ngọc nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc của Đường Vượng Tài thì muốn bật cười, bảy tám năm trước khi hắn mang theo thê nhi tới đầu nhập vào phe của Đường thị, nàng từng gặp qua hắn và lão bà, còn có nhi tử của hắn ở trong phòng của Đường thị, nhi tử của hắn đúng là có chút thông minh, biết đọc mấy quyển sách, biết mấy chữ, nếu bồi dưỡng tốt thì thi đậu tú tài cũng không thành vấn đề, chỉ là nếu muốn tiến thêm một bước, vậy thì khó khăn rồi, bởi vì bản thân hắn cũng không phải là người thật sự có thiên phú học hành, hiện giờ xem ra đúng thật là như thế, nhi tử của hắn đến bây giờ còn chưa thi đậu tú tài, vẫn tiếp tục ở nhà đọc sách!

Lại nói Đường Vượng Tài này và lão bà của hắn, vừa nghèo vừa ngu xuẩn nhưng lại tham lam, thật đúng là không phải mắng hắn, nhưng sự thật bọn hắn chính là loại người này, giống y như đúc với Đường thị, quả nhiên là người một nhà, bản tính đều giống nhau.

Lúc trước Đường thị coi trọng cửa hàng thóc gạo trên đường lớn phía Đông kia, nếu tiệm buôn bán tốt thì tiền lời hàng năm khoảng một ngàn lượng không sai biệt lắm, là một cửa hàng có tiền lời tương đối tốt, cửa hàng có tiền lời nhiều nhất thì bà ta không dám động, tiền lời kém thì bà ta chướng mắt, vì vậy mới đánh chủ ý lên tiệm gạo kia, trước tiên sắp xếp Đường Vượng Tài làm tiểu nhị trong tiệm gạo, lại chèn ép đuổi những người khác đi, từng bước một để Đường Vượng Tài lên làm chưởng quầy của tiệm gạo, hai người trong ứng ngoài hợp, tham ô bạc từ giữa, kiếm lời vào túi riêng.

Quả thật đáng giận!

“Người tới!” Hoắc Viễn Hành vẫn luôn ngồi bên cạnh không nói gì nhưng bỗng nhiên mở miệng, nói với thị vệ đang chờ bên ngoài phòng tiếp khách: “Mang đồ vật lên đi!”

“Vâng.” Ngoài cửa truyền đến lời đáp của thị vệ, Ngô Nhạc và Triệu Hưng rất nhanh đã khiêng theo hai bao gạo có dấu ấn của tiệm gạo trên đường lớn phía Đông, trong bao toàn là gạo bước nhanh vào trong.

Rầm một tiếng, Ngô Nhạc và Triệu Hưng đem từng bao gạo trên tay mỗi người nặng nề vứt trên mặt đất, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào Đường Vượng Tài đứng bên cạnh, tư thế như tùy thời sẽ xông lên đánh cho hắn ta một trận.

Hoắc Viễn Hành nói tiếp: “Mở bao gạo ra cho mọi người nhìn xem!”

“Được ạ.” Ngô Nhạc và Triệu Hưng lên tiếng, trực tiếp mở bao gạo trước mặt mọi người.

Bao gạo vừa được mở ra, bên trong lộ ra gạo thô ráp có chất lượng cực thấp, các quản sự nhìn, đều nhịn không được mà hít ngược một hơi khí lạnh, lập tức hiểu rõ đang có chuyện gì, Đường Vượng Tài lấy hàng kém thay thế cho hàng tốt, tham ô ngân lượng, đứng giữa kiếm lời vào túi riêng.

Hoắc Viễn Hành đứng dậy từ trên ghế, chậm rãi đi về phía Đường Vượng Tài, chàng đi rất chậm, nện bước ưu nhã, giống như một con báo đang vận sức chờ phát động, khuôn mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ: “Đây là gạo mà ngươi dùng giá cao để mua vào, ngươi còn cái gì muốn nói?”

“Ta, ta……” Hoắc Viễn Hành khí thế quá cường đại, đó là khí thế quyết đoán sát phạt được luyện ra từ trên chiến trường, Đường Vượng Tài hoảng sợ nhìn chàng nhắm thẳng về phía mình, chân không ngừng lùi về phía sau, một mực thối lui đến góc tường, không còn đường thối lui, hai chân mềm nhũn mà tê liệt ngã xuống trên mặt đất vang lên tiếng bình bịch.

_________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc Hoắc: Dám bắt nạt nương tử của ta, lá gan thật lớn!

Truyện Chữ Hay