Editor: Kim Phượng
Đôi mắt Vân Lạc Phong lóe lên ánh sáng tà khí: "Cháu cứu hắn một lần, cho nên hắn đến báo ân."
Nàng đúng là đã cứu hắn một lần, chẳng qua là không có chữa trị đến nơi đến chốn, chỉ tùy tiện qua loa một chút mà thôi. Ai bảo tên gia hỏa này ngã đè lên người nàn, nếu không nể tình hắn là linh thực thể, nàng đã chẳng thèm cứu hắn, mặc cho hắn tự sinh tự diệt!
Vân Lạc cười ha ha hai tiếng: "Cháu gái của ta đúng là bản lĩnh thật lớn, chẳng những chữa khỏi thể chất phế vật của mình, còn có y thuật cao minh! Mấy ngày trước Mộ thừa tướng còn hùng hồn tuyên bố không có kẻ nào chịu cưới cháu, còn nói cháu chỉ có thể làm thiếp! Ta thấy không bao lâu nữa, người cầu hôn sẽ đạp đổ cả ngạch cửa."
Mộ thừa tướng.
Vân Tiêu âm thầm ghi nhớ cái tên này. Trên mặt lại bất động thanh sắc, biểu tình trước sau vẫn là lãnh khốc.
"Đúng rồi, gia gia." Vân Lạc Phong cười mỉm, chìa tay về phía Vân Lạc: "Trên người của người còn bạc hay không? Cho cháu một ngàn lượng đi!"Mộ Thân dù là công tử phủ Mộ thừa tướng nhưng muốn lấy ra năm ngàn vạn lượng cũng không có dễ dàng như vậy. Ngay cả năm trăm vạn lượng tiền đặt cọc hắn đưa nàng cũng không biết là trộm từ đâu ra.
Cho nên muốn lấy bốn ngàn năm trăm vạn lượng còn lại, không biết phải chờ thêm bao nhiêu ngày.
"Khụ khụ!" Lão nhân gia xuýt chút là bị nước miếng của mình làm sặc. Ông đưa tay bảo vệ lòng ngực theo bản năng, tránh cho tấm ngân phiếu trong lòng ngực bị người nào đó cướp mất: "Cháu muốn làm gì? Một ngàn lượng này là toàn bộ gia sản của ta! Cháu đừng cướp mất một chút tiền dưỡng lão cuối cùng này của ta."
"Lấy ra!"
Vân Lạc Phong ngoắc ngoắc ngón tay: "Một ngàn lượng này để ở chỗ người cũng không có tác dụng gì! Đưa cho con sử dụng trước đi, mấy ngày nữa con sẽ lấp đầy ngân khố cho người."
"Lời con nói là thật?"
Lão nhân gia có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn đưa tấm ngân phiếu cuối cùng của mình ra, ngón tay của ông hơi run run: "Nha đầu, ta cảnh cáo cháu, đây là chút ngân lượng còn lại của phủ tướng quân, nếu mấy ngày nữa mà cháu không lấp đầy ngân khố cho ta, ta... ta khóc cho cháu xem!"
Nhìn bộ dáng ủy khuất của lão nhân gia, thái dương Vân Lạc Phong nhịn không được run rẩy một chút, nàng bất đắc dĩ vươn tay nhận tờ ngân phiếu của lão gia hoả, dưới biểu tình khóc không ra nước mắt của ông mà rời khỏi ngân khố.
--- ------ -----
Tụ Linh dược có thể hỗ trợ Linh Giả tu luyện thuận lợi hơn.
Chỉ cần ngâm mình trong Tụ Linh dược thì Linh Giả có thể nhanh chóng đột phá! Đây là chí bảo được vô số Linh Giả tha thiết mơ ước từ mấy ngàn năm trước! Chỉ là hiện tại Tụ Linh dược đã thất truyền, số người biết phương thuốc điều chế cũng không còn bao nhiêu người.
Cũng may Vân Lạc Phong có được một "bách khoa toàn thư" là Tiểu Mạch, cho nên Tụ Linh dược đối với nàng mà nói không phải việc gì khó khăn.
Đáng tiếc chính là bây giờ Vân Lạc Phong còn chưa trồng ra được linh dược nên chỉ có thể dùng dược liệu bình thường để điều chế Tụ Linh Dược, hiệu quả bị giảm đi rất nhiều.
Y Các...
Vô số người người ra ra vào vào, vô cùng nhộn nhịp.
Vân Lạc Phong mới vừa đến cửa Y Các, nam tử mặc trường bào màu xanh đã tiếp đãi nàng lần trước đi đến, trên mặt mang theo nụ cười lễ phép: "Vân đại tiểu thư, không biết lần này ngài tới là muốn mua dược liệu gì?"
"Những dược liệu này trong Y Các có không?"
Vân Lạc Phong đưa tờ giấy trong tay mình ra.
Nam tử mặc trường bào màu xanh nhận lấy phương thuốc, tỉ mỉ nhìn lướt qua, mỉm cười nói: "Vân đại tiểu thư, dược liệu lần này người mua không phải thảo dược quý giá gì, tổng giá trị cũng chỉ khoảng tám trăm lượng, cho nên ta làm chủ, những dược liệu này tặng cho Vân tiểu thư, không thu bạc của ngài."
Không thể không nói, Y Các đúng là rất biết cách làm ăn. Vân Lạc Phong tiêu xài ở Y Các hết hai ngàn năm trăm vạn lượng, cho nên dù số dược liệu lần này không thu tiền thí Y Các cũng đã kiếm được không ít, còn có thể nhân việc này làm khách nhân vui vẻ.