Edit: Sahara
Vô Ngôn lập tức quỳ xuống, thái độ cung kính: "Về sau Vô Ngôn sẽ dùng sinh mạng mình để bảo vệ đại tiểu thư."
Có lời này của Vân Lạc Phong, Vô Ngôn lập tức đổi xưng hô từ Vân cô nương thành đại tiểu thư, gương mặt thiếu niên ngây ngô ngập tràn vui mừng.
"Trước khi giải cấm thuật, ta còn một chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi từ đâu đến? Tại sao lại xuất hiện ở Vô Hồi Đại Lục?"
Vô Ngôn đứng dậy, ánh mắt lộ ra cảm xúc phức tạp: "Thuộc hạ đến từ Linh Thần Đại Lục, do bị người hãm hại nên mới xuất hiện ở Vô Hồi Đại Lục."
Quả nhiên.....
Kỳ thật, lúc gặp Vô Ngôn, Vân Lạc Phong chưa từng gặp qua người của Linh Thần Đại Lục, cũng không biết đến sự tồn tại của nơi này.
Vì thế, khi đó Vân Lạc Phong không hề biết gì về thân phận thật sự của Vô Ngôn.Nhưng vừa rồi, thời điểm Vô Ngôn bước vào phòng, Vân Lạc Phong nhạy bén phát hiện trên người Vô Ngôn có hơi thở tương tự Tần Lạc, thậm chí có chút giống với đám người Tần gia kia...
"Vân Tiêu, xem ra chúng ta cần đợi thêm mấy ngày nữa mới có thể xuất phát." Vân Lạc Phong nhướng mày, nhìn nam tử bên cạnh, khẽ mỉm cười: "Ta cần giải cấm thuật cho Vô Ngôn trước...."
Vân Tiêu dịu dàng nhìn Vân Lạc Phong, trong mắt chỉ có bóng dáng của nàng.
Khóe môi Vân Tiêu gợi lên độ cong nhỏ: "Ta chờ nàng."
Chờ nàng làm xong việc, cùng đến Linh Thần Đại Lục....
"Thủy Nhi, muội ra ngoài trước đi!" Vân Lạc Phong nhìn biểu cảm lưu luyến của Vân Nhược Thủy, nàng khẽ híp mắt quan sát thiếu niên trước mặt một lần nữa.
Vô Ngôn thẳng lưng đứng đó như thân cây tùng.
"Dạ!"
Vân Nhược Thủy nhấp nhấp cánh môi phấn nộn, nhìn Vô Ngôn lần cuối rồi ra khỏi phòng.
Thuận tiện giúp Vân Lạc Phong đóng cửa phòng luôn....
"Vô Ngôn!" Vân Lạc Phong khoanh tay trước ngực, như cười như không nhìn thiếu niên trước mặt đang ngạo nghễ đứng thẳng người: "Ngươi thành thật trả lời cho ta biết một việc trước, ngươi và Thủy Nhi..... Có quan hệ gì?"
Vô Ngôn hơi sửng sốt, có lẽ không ngờ Vân Lạc Phong lại đột nhiên hỏi chuyện này, hắn trầm ngâm nửa buổi rồi mới nói: "Thủy Nhi vẫn còn là một đứa trẻ, thuộc hạ luôn xem muội ấy như muội muội."
Tuy Vô Ngôn trả lời như thế, nhưng Vân Lạc Phong vẫn phát hiện một tia rối rắm trong mắt hắn.
"Phải không?" Nàng mỉm cười, nói: "Ngươi cũng đâu lớn hơn Thủy Nhi bao nhiêu, ngươi thật sự xem Thủy Nhi là muội muội?"
Vô Ngôn cúi đầu không nói gì.
Nói thật, chính hắn cũng không biết, hắn chỉ biết, lúc ở cạnh Vân Nhược Thủy, cảm giác rất thoải mái....
"Ta mặc kệ sau này ngươi và Thủy Nhi như thế nào, ta chỉ hy vọng ngươi nhớ kỹ một việc." Vân Lạc Phong tiến về phía Vô Ngôn hai bước: "Nữ nhi Vân gia ta, không dễ cưới như vậy. Nếu ngươi muốn thành thân cùng Thủy Nhi thì nhất định phải có đủ năng lực bảo vệ nó một đời bình an, không để nó chịu bất kỳ thương tổn nào."
Vân Lạc Phong yêu cầu bản thân không được núp sau lưng Vân Tiêu, mà muốn sánh vai chiến đấu cùng hắn.
Tuy nhiên, nàng nỗ lực như thế là vì không muốn người thân chịu tổn thương, nếu sau khi giao Vân Nhược Thủy cho Vô Ngôn mà để nó uất ức, thì nàng thà giữ Vân Nhược Thủy lại bên cạnh bảo vệ nó suốt đời.
"Thuộc hạ sẽ bảo vệ Thủy Nhi!"
Thần sắc Vô Ngôn đột ngột trở nên nghiêm túc, thái độ trịnh trọng.
"Ta mặc kệ ngươi có bối cảnh gì, mặc kệ ngươi từ đâu đến, nếu ngươi muốn cưới nữ nhi Vân gia ta, thì nhất định phải làm được nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Vĩnh viễn không được nạp thiếp. Nếu không, nhân lúc tình cảm Thủy Nhi đối với ngươi vẫn còn mông lung, ta sẽ chặt đứt nó."