Edit: Sahara
Sắc mặt nam nhân kia xanh mét, trước giờ hắn chưa từng bị người nào sỉ nhục như thế này.
Đặc biệt, đối phương lại chỉ là một hộ vệ.
Thế nhưng, ai bảo người ta là hộ vệ Quân gia? Quân gia lại núp dưới cánh chim Vân Lạc Phong, cho dù hắn có bất mãn thế nào, hắn cũng không dám lên tiếng.
"Các người thật sự không thể....."
Cộp cộp....
Nam nhân kia còn chưa nói hết câu thì một bóng dáng lạnh lùng bỗng dưng đi từ bên trong ra.
Cơ bắp cường tráng của Vân Dực phản xạ ánh sáng lóa mắt dưới ánh mặt trời, thân thể thẳng tắp đứng trước cửa, đôi mắt lạnh lùng thản nhiên đảo qua đảo lại trên người đám người kia.
"Ai còn dám đứng đây, giết không tha!"
Sau khi ba chữ giết không tha vang lên, khí thế trên người Vân Dực cũng khuếch tán ra xung quanh, trên mặt toàn là sát ý, ánh mắt lộ vẻ túc sát, làm người ta vừa nhìn đã thấy run sợ, không cách nào thở được."Cút!"
Chữ cút vừa dứt cũng là lúc đám người kia đổ xô nhau chạy như chim vỡ tổ, chớp mắt đã biến mất hết.
Giống như chỉ cần chạy chậm một giây thôi thì bọn họ sẽ bị nam nhân đáng sợ này bóp chết....
Vân Dực quay lại nhìn hộ vệ Quân gia, lạnh lùng phân phó: "Chủ nhân đang nghỉ ngơi, không muốn bị kẻ nào quấy rầy, nếu còn kẻ nào đến gây ồn ào thì cứ giết không cần hỏi."
Hộ vệ Quân gia đều biết thực lực Vân Dực, đương nhiên không dám làm trái lệnh.
Quan trọng nhất là, họ cũng xem thường bọn người cỏ đầu tường kia.
(*cỏ đầu tường là trích trong câu nói: cỏ đầu tường, gió chiều nào theo chiều ấy.)
Nếu không phải e ngại gia quy Quân gia nghiêm cấm tùy tiện đả thương người khác, thì lúc nãy họ đã động thủ rồi.
Bây giờ đã có mệnh lệnh của Vân Dực, chuyện tất nhiên cũng khác....
Nghĩ đến đây, hai mắt hộ vệ Quân gia sáng lên.....
_________________
Bên trong Quân gia.
Bên trên hòn giả sơn, Vân Lạc Phong đang lười biếng dựa vào lòng Vân Tiêu, mắt híp một nửa nhìn về phía chân trời xa xa.
"Vân Tiêu, mấy năm qua ta luôn cuốn vào các cuộc chiến khác nhau, thời khắc bình lặng như thế này thật là ít." Vân Lạc Phong vỗ nhè nhẹ lên bụng mình, khóe môi khẽ cong lên.
Thời khắc yên bình quá ít, có lẽ phải chờ giải quyết xong kẻ địch lần này mới có thể hoàn toàn yên tâm nghỉ ngơi.
"Có ta bên cạnh nàng!"
Mặc kệ là chinh chiến hay là quy ẩn, ta đều ở cạnh làm bạn cùng nàng, đời này không rời không bỏ!
"Còn có con của chúng ta nữa...." Vân Lạc Phong híp mắt, mỉm cười nói.
Vân Tiêu nhíu mày: "Có ta ở cạnh nàng là đủ rồi!"
Vân Tiêu không hy vọng sau khi đứa bé ra đời rồi sẽ quấy rầy đến thời gian ở chung của hai người họ.
"Còn nó?"
"Sau này chúng ta có thể sinh thêm nữ nhi chơi cùng với nó, hoặc là bảo nó đi tìm nương tử nó đi...."
Dù sao đừng tới quấy rầy hắn và Phong Nhi là được.
Khóe mắt Vân Lạc Phong giật giật, sau này đứa bé ra đời biết được chuyện này, chắc chắn sẽ khóc lớn cho mà xem....
Còn chưa ra đời mà đã bị phụ thân ghét bỏ!
Đương nhiên, Vân Tiêu cũng không thật sự ghét đứa bé, thế nhưng, đứa bé lớn rồi sẽ tự có cuộc sống riêng của nó. Hắn chỉ hy vọng được ở cạnh bầu bạn cùng Vân Lạc Phong, hắn không muốn đứa bé suốt ngày quấn lấy Phong Nhi của hắn....
"Chủ nhân...."
Đúng lúc này, trong linh hồn chợt vang lên giọng nói kích động của Hỏa Hỏa: "Chủ nhân, chủ nhân, Long Tiên Thụ kết quả rồi!"
Long Tiên Thụ chính là hạt giống Trầm Ngọc Khanh tặng cho Vân Lạc Phong lúc trước. Long Tiên Thụ có đặc tính đặc biệt, cần phải tưới bằng nước tiểu Cổ Long thì mới sinh trưởng được. Nhờ có Tiểu Trùng Trùng chăm chỉ tưới nước hằng ngày, Long Tiên Thụ cuối cùng cũng kết trái.