Edit: Sahara
Bạch Linh sớm đã ở trong phòng chờ Vân Lạc Phong, sau khi thấy hai người từ ngoài cửa đi vào, bà liền mỉm cười.
"Phong Nhi, Tiêu Nhi, hai đứa về rồi?"
Vân Lạc Phong gật đầu: "Hôm nay là ngày cuối cùng giải độc cho mẹ, sau hôm nay, trên người mẹ sẽ không còn độc nữa, có điều, trước đó con đã cảm nhận được thực lực mẹ đã tới ngưỡng cửa đột phá, nếu có thể lợi dụng tốt, có lẽ mẹ sẽ đột phá tới Thần Quân."
Đáy mắt Bạch Linh hiện lên một tia kinh ngạc.
Có thể giải độc đã là chuyện vượt ngoài dự kiến của bà rồi, không ngờ bà lại còn có thể đột phá Thần Quân Giả?
"Vân Tiêu!" Vân Lạc Phong quay lại nhìn Vân Tiêu: "Chàng tới giúp ta! Muốn để mẫu thân đột phá, ta cần hai Thần Quân Giả ở bên cạnh hiệp trợ."
Vân Dực đã bị nàng phái đi Phong Vân Đại Lục, Thần Quân Giả bên cạnh nàng lúc này, chỉ có Vân Tiêu và Tiểu Trùng Trùng.....__________________
Lần giải độc này mất thời gian hơn bình thường, một lần giải độc là mất tận mấy ngày trời.
Điều Vân Lạc Phong không ngờ là, trong lúc nàng giải độc cho Bạch Linh, Tần gia lại phái người đến, lần này, bọn chúng nói thẳng là muốn Thánh Nữ Tộc và Quân gia phải giao Vân Lạc Phong cho chúng.
Lúc này, trên đỉnh núi cao ngất của Thánh Nữ Tộc, cả không trung đều đen nghìn nghịt, vô số người cầm kiếm trong tay đứng giữa trời, còn dày đặc hơn cả mây đen.
Kẻ đứng đầu đám người kia là một nam tử tuấn tú, dáng vẻ hắn cao ngạo, khí thế bức người.
"Là hắn!"
Trưởng lão áo xám của Thánh Nữ Tộc vừa liếc mắt đã nhận ra nam nhân kia là ai, bà lập tức kích động, đáy mắt ngập tràn phẫn hận.
"Chính là tên khốn này! Năm đó, chính hắn đã bắt tộc trưởng đi!"
"Bà nói tên khốn kiếp này bắt mẹ ta đi?" Lâm Nhược Bạch tức đến ngực đập phập phồng, gương mặt nhỏ bỏ bừng lên.
Nam nhân kia quét mắt nhìn xuống, ngay khi bắt gặp gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Lâm Nhược Bạch, trong mắt hắn ta xuất hiện một tia kinh ngạc, nhưng chỉ lướt qua rồi biến mất ngay.
"Giao Vân Lạc Phong ra đây! Nếu không Tần gia chúng ta sẽ san bằng Thánh Nữ Tộc thành bình địa!"
Nam nhân kia hất cằm, giọng điệu kiêu căng.
Trước đó hắn ta chưa từng nghĩ tới, cái địa phương được xưng là nơi bị vứt bỏ này lại có kẻ có thể giết được Thiên Thần Giả. Chính vì vậy, hắn bất đắc dĩ mới phải tự mình đi một chuyến.
"Nằm mơ!" Quân Lâm Thiên ưỡn ngực bước lên: "Muốn đụng tới cháu dâu ta, trước tiên phải bước qua xác ta đã!"
Những người khác cũng đồng loạt bước lên trước một bước, đối diện những kẻ đáng sợ đang đứng trên kia, vậy mà không có ai lùi bước.
Đơn giản là vì, trên núi Thánh Nữ Tộc có người bọn họ có thể trông cậy vào....
"Xem ra nữ nhân Vân Lạc Phong kia thật sự đã trở về!" Nam nhân kia cười khẽ một tiếng, nụ cười muốn bao nhiêu khinh thường thì có bấy nhiêu: "Nếu nha đầu kia muốn làm rùa đen rụt đầu, vậy Tần gia_ta sẽ lôi đầu nó ra."
Nam nhân kia tên là Tần Nguyên, hắn đảo mắt một cái rồi bất ngờ xuất chưởng, lực lượng cường đại đánh bật Quân Lâm Thiên bay ra sau, máu tươi phun đầy đất.
Có điều.....
Tần Nguyên không ra sát chiêu.
Hắn chỉ muốn hành hạ những người này để bức Vân Lạc Phong lộ diện, nếu giết chết bọn họ thì đâu còn gì thú vị nữa.
"Kẻ nào là người thân của Vân Lạc Phong?" Tần Nguyên nhướng mày, ánh mắt quét qua quét lại mọi người bên dưới.