Editor: Kim Phượng
Sắc mặt Cảnh Lâm thay đổi liên tục, hiển nhiên là hắn đang nhớ đến sự kiện đã làm chấn động toàn bộ Long Nguyên Quốc cách đây mười mấy năm.
Năm đó, cha mẹ Vân Lạc Phong thống lĩnh tướng sĩ xuất chinh chiến đấu với địch quốc. Kết quả chỉ vì đương kim Mộ thừa tướng vô tình tiết lộ quân tình cho quân địch khiến cho cha mẹ Vân Lạc Phong chết thảm. Vì thế, Vân Lạc vô cùng đau khổ, ông triệu tập binh mã san bằng phủ thừa tướng, việc này gây chấn động toàn bộ Long Nguyên Quốc.
Cuối cùng phải do đích thân hoàng đế Long Nguyên Quốc ra mặt hòa giải việc này.
Tuy nói hoàng đế bắt Mộ thừa tướng phải xin lỗi, mỗi năm phải đi tế bái mộ phần cha mẹ của Vân Lạc Phong, còn phải bồi thường tổn thất cho Vân Phủ, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, hoàng đế vẫn thiên vị Mộ thừa tướng.
Còn về nguyên nhân chính là vì con gái của Mộ thừa tướng là sủng phi của hoàng đế. Thế nên đáng lý Mộ thừa tướng bị phán tử hình vậy mà ông ta lại vẫn còn sống tốt. Hơn nữa mỗi năm còn thăng chức, cuối cùng bò lên vị trí thừa tướng.
Còn việc mỗi năm tế bái mộ phần?Hắn không đến đó đạp lên mộ phần đã là không tồi rồi, còn trông mong hắn đi tế bái sao?
"Lão gia hoả, xem ra gần đây lửa giận của ngài tương đối tràn đầy, cần phải uống nhiều canh giải nhiệt để giảm bớt lửa giận trong người."
Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ từ ngoài đại sảnh truyền đến.
Thiếu nữ mặc một thân bạch y, gương mặt tươi cười pha chút nét lười biếng, chân mày hơi nhướng về phía trước, ánh mắt tà mị cười như không cười nhìn Vân Lạc đang lửa giận ngút trời. Tuy nhiên từ đầu đến cuối nàng lại không hề liếc mắt nhìn thiếu niên đang ngồi trong đại sảnh một cái nào, giống như không hề phát hiện đến sự tồn tại của hắn.
Lúc đầu thiếu niên chỉ lẳng lặng uống trà, đến khi nghe thấy giọng nói của Vân Lạc Phong thì mới ngẩng đầu lên. Ánh mắt đảo qua đảo lại trên người nàng rồi lại thầm tiếc nuối.
Không thể không nói, Vân Lạc Phong này lớn lên đúng thật rất xinh đẹp, đáng tiếc lại là một nữ tử hoa si ngu ngốc, lại không hề có thiên phú tu luyện, một bao cỏ như thể làm sao có tư cách đứng cạnh hắn đây?
Nữ nhân của hắn phải là nhân trung long phụng, còn nàng chỉ là một phế vật người người đều khinh thường.
Cưới nàng thì thanh danh của hắn sẽ bị hủy đi trong một sớm một chiều!
"Khụ khụ.." Vân Lạc ho khan vài tiếng, trên mặt còn mang theo chút xấu hổ: "Phong nhi, cháu đến rồi sao?"
Nha đầu thúi này, ông vì nàng mới tức giận, kết quả nàng vậy mà còn bảo ông uống canh để giảm bớt lửa giận?
Đây không phải là muốn ông càng giận thêm hay sao?
Thực tế Vân Lạc Phong đã ở bên ngoài được một lúc, những lời mà Vân Lạc và Cảnh Lâm nói nàng đều đã nghe hết.
Do lúc đầu lão gia hoả không phân trắng đen đã hỏi tội làm cho nàng đối với người gia gia ngang hông này chẳng có hảo cảm gì. Nhưng nàng không nghĩ tới, trước mặt người khác lão gia hỏa lại bảo vệ nàng như vậy. Chuyện này khiến cho nàng cảm giác có một gia gia hình như..... cũng không tồi.
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "Mới tỉnh ngủ, tất nhiên liền tới đây."
Tỉnh ngủ?
Mặt già của Vân Lạc càng thêm xấu hổ, vừa rồi nha đầu này trốn trong phòng lâu như vậy thì ra là đang ngủ.
"Ha hả." Cảnh Lâm trào phúng nói: "Ta đã nói rồi, Vân Lạc Phong thì có việc gì quan trọng phải làm kia chứ, thì ra việc quan trọng mà ngài nói là ngủ sao? Lại còn hại thái tử điện hạ chúng ta đợi nàng lâu như vậy."
Vân Lạc Phong nhìn hắn một cái: "Ngủ chính là chuyện lớn của đời người. Nếu ta còn chưa ngủ dậy, ai đến cũng đều không gặp."
"Phong nhi!" Vân Lạc làm bộ quát lớn một tiếng, rồi đưa tầm mắt về phía thiếu niên: "Thái tử điện hạ, không có việc gì quan trọng không đăng tam bảo điện, hôm nay các người đến phủ tướng quân của ta chắc không phải chỉ đơn giản là uống trà chứ?"
Thiếu niên buông chén trà trong tay, ánh mắt không có bất cứ cảm xúc gì, lạnh nhạt nói: "Tướng quân Vân Lạc, lúc này bổn thái tử đến đây chính là muốn từ hôn! Ngài chắc hẳn đã biết, thân thể cháu gái ngài không tốt, nếu không có y sư điều trị, cả đời này của nàng đều phải làm phế vật. Cho nên, lấy việc này làm điều kiện, ta sẽ bảo Cảnh Lâm dốc hết sức điều trị cho lệnh thiên kim có thể tu luyện. Ta không thể đảm bảo nàng có thể trở thành thiên tài, nhưng ít ra có thể tu luyện như người bình thường, không còn là phế vật."