Gabrielle bày tỏ sự bực bội đối với Diego vì ông đã tạo ra một bức tường ngăn cách vô dụng giữa cô và chiếc váy mới.
Có vẻ như cô đã hoàn toàn quên mất sự thật rằng người đã mua chiếc váy của cô chính là người đang đứng trước mặt cô ngay lúc này.
Diego, người đã quên đi sự hối hận của mình sau khi giận dữ với Gabrielle trước đó, lại bắt đầu tức giận với con gái riêng của mình, người trong tình huống nghiêm trọng chỉ nói những điều vô nghĩa như vậy.
Tuy nhiên, Gabrielle vẫn đang lo lắng cho chiếc váy của mình mà không nhận thấy sự tức giận của Diego.
“Nếu cha định trừng phạt chị Hilise, cha có thể nhốt chị ấy trong phòng mà. Đâu cần phải làm quá lên như này chứ! Chỉ là một căn phòng bị phá thôi mà!”
Gabrielle cố kháng cáo trong nước mắt, nói rằng hành vi tàn bạo của Hilise trong khu vườn cách đây ít lâu là dã man và bạo lực, có điều cách cô đang làm lần này như đang buộc tội Diego dữ dội hơn.
Tất nhiên,cô không làm vậy là vì Diego, mà là vì sự an toàn của chiếc váy mới của cô ấy đang ở cùng chỗ với Hilise. Diego cố gắng nuốt cơn giận và thốt ra một giọng nói bị kìm nén từ dưới kẽ răng.
“Chỉ là một căn phòng bị phá? Gabrielle,con thậm chí đã khiến Ricardo bị thương vì Hilise, nhưng giờ con chỉ quan tâm đến chiếc váy đó thôi sao… ”
“Chiếc váy đó!? Đó là chiếc váy được đặt riêng để con mặc đi vũ hội của Kalykia đấy! Và cha cũng vậy, thỉnh thoảng cha cũng có thể có xô xát giữa những anh em với mình mà. Cha sao phải làm quá vấn đề lên như thế chứ!”
Gabrielle chặn họng Diego khiến ông không nói nên lời.
Theo cách nghĩ như vậy, cũng đúng khi cho rằng chuyện xảy ra giữa Hilise và Gabrielle trong vườn chỉ là một cuộc cãi vã bình thường giữa hai chị em.
“Con nghe nói anh Ricardo không bị thương nặng lắm. Anh ấy chỉ bị một vết thương nhỏ trên mặt mà thôi.”
Tuy nhiên, cô ấy dường như không nhận thức rõ vấn đề ở đây.
“Làm đến mức nhốt chị gái bằng cách này. Cha thật quá đáng!”
Diego bị chỉ trích nặng nề bởi Gabrielle, ông ta càng trở nên nóng nảy và khó chịu hơn.
Lần đầu tiên, ông lại ghét nghe giọng của Gabrielle như bây giờ, giọng luôn êm tai như tiếng hót của chim sơn ca.
“Vậy thì cha hãy phá bỏ bức tường vô nghĩa này đi….”
“Không! Ta sẽ không thay đổi quyết định của mình!”
Diego cắt lời cô bằng một giọng điệu lạnh lùng mà ông chưa bao giờ dùng để nói với Gabrielle trước đây.
“Gabrielle, cho dù con có nói gì đi nữa ta cũng sẽ không thay đổi. Nếu con còn muốn nói thêm điều gì về vấn đề này, ta sẽ không để yên cho qua như mọi lần đâu. Ghi nhớ cho kĩ điều ấy!”
Thái hộ kiên quyết hiếm có của Diego đối với Gabrielle rằng ông sẽ không thay đổi quyết định của mình về chuyện này.
Gabrielle lần đầu tiên bắt gặp sự lạnh lùng từ giọng nói của ông đã choáng váng.
Những lời của Diego làm cho đôi mắt của Gabrielle mở to vì kinh ngạc.
“Đồng thời, con cũng không được phép tham dự vũ hội của Kalykia.”
“Cái gì?!”
“Ta đã không nói với con cấm đi ra bên ngoài một thời gian sao? Vậy thì con sẽ không cần phải mặc tới chiếc váy đó vì con cũng không có chỗ để mặc. Tốt nhất là con nên ở yên trong nhà.”
Diego sau đó đi xuống cầu thang, ông lướt ngang qua Gabrielle.
Cô ấy bị sốc và cứng miệng không biết nên nói cái gì.
Đôi mắt kinh ngạc của cô dõi theo Diego.
“Chúa ơi, cha đang mắng con đó sao?”
Gabrielle nhìn lại những hầu gái đang lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người từ lúc nãy.
Họ không thể nói ra câu trả lời, chỉ có thể im lặng thầm đổ mồ hôi.
Mặc dù Gabrielle thực sự không muốn câu trả lời, nhưng cô không biết tại sao Diego lại khó chịu với cô. Cô ấy lúng túng vì không thể hiểu được tình hình hiện tại, và đột nhiên sự phẫn uất bắt đầu nổi lên trên khuôn mặt cô ấy.
“Rốt cuộc con đã làm gì sai mà cha lại đối xử như vậy với con…!”
Tâm tình của cô thay đổi, chóp mũi ửng đỏ. Trong đôi mắt xanh lục của cô, giọt lệ bắt đầu tuôn trào.
“Cha thật quá đáng! Con ghét cha!”
Gabrielle thực sự cảm thấy bất công và chạy thẳng một mạch vào phòng của mình, cô khóc lớn.
“Cút hết đi!”
Hầu gái riêng của cô, Donna, không thể giấu được vẻ mặt mệt mỏi, và cô đang đuổi Donna đi.
Các hiệp sĩ và hầu gái khác bị bỏ lại đó cảm thấy kiệt sức và bắt đầu quay trở lại vị trí vốn có của họ. Vì họ cũng bối rối không biết chuyện đang xảy ra là gì.
Inoaden vốn luôn yên lặng theo cách của nó thì dạo gần đây nó lại mất đi vẻ yên lặng đó.
Tất nhiên, đó là vì Hilise,người lúc này đang bị mắc kẹt sau bức tường hoa hồng dày đặc.
Những ánh mắt phức tạp của các hầu gái hướng tới bức tường nơi những bông hoa hồng đang được quấn chặt.
Không giống như hoàn cảnh náo nhiệt ở bên ngoài, bên trong nó vô cùng yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng ồn nào.
“Đây là gì vậy?!”
Đó là May, người bị giam giữ sau bức tường hoa cùng với Hilise.
May đang chuẩn bị quần áo cho Hilise vào sáng mai để cô ấy thay quần áo, cùng với việc sắp xếp bộ đồ ngủ mới của cô ấy trong căn phòng bên cạnh phòng ngủ của Hilise.
RẦM!
Cô bước ra ngoài vì nghe thấy âm thanh lạ ngoài hành lang, ở đó đang mọc lên một bức tường hoa dày đặc che kín hết lối đi.
Cô vội vàng chạy đến bên tường áp tai nghe cuộc đối thoại bên kia.
Giọng của Diego có thể nghe thấy từ bên kia bức tường đến tai của May.
Cô thất vọng khi nhận ra Hilise và cô ấy bị mắc kẹt ở bên này một mình.
Cô muốn đến gặp Hilise ngay bây giờ, cho cô ấy biết tình hình và tìm cách giải quyết, nhưng May lại không đủ dũng khí để đánh thức cô ấy.
Khi May đang lăn tăn do dự đứng trước cửa phòng Hilise, Hilise đã thức giấc khi nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
Không khó để đoán Diego đang làm gì.
Vẫn nằm thoải mái trên giường, cô dời tầm mắt. Cửa sổ đã bị chặn nên không có ánh sáng mặt trời nào lọt vào tầm mắt cô.
Căn phòng nơi có ánh trăng nhẹ nhàng xuyên qua khi cô nhắm mắt lại giờ đã trở nên tối tăm rõ rệt. Trong khi cô đang ngủ, rõ ràng là ông ta đã tạo ra một bức tường bên ngoài cửa sổ.
‘Ông ta vẫn làm những việc vô ích như vậy.’
Hilise nhắm mắt lại, không cử động cơ thể và nằm yên trên giường.
Dù sao cô cũng không có việc gì khác để làm trong ba ngày này, vì vậy cô không cần phải đi ra ngoài ngay bây giờ và thoát khỏi bức tường đó.
Mặc dù vậy, lần này nó diễn ra sớm hơn một chút so với những lần khác. Điều đó có thể có nghĩa là Diego đã bị kích thích bởi sự thay đổi từ lời nói và hành động của Hilise.
Náo động bên ngoài cũng đã giảm bớt, và căn phòng tối hơn trước, vì vậy tôi cảm thấy mình cũng có thể ngủ ngon hơn.
Quả nhiên, không lâu sau, Hilise nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Điều đó ngược lại với May, người thấp thỏm lo âu đứng ngoài cửa phòng Hilise và thức trắng đêm.
Đêm đó là một đêm yên bình chỉ dành cho Hilise ở Inoaden.
Trái với dự đoán của nhiều người trong dinh thự, Hilise đã sống một cuộc sống thoải mái trong ba ngày qua.
Có thể vì ngay từ đầu cô ấy đã không có quá nhiều ham muốn, nên cô ấy thường sống một cuộc sống bình dị không đòi hỏi nhiều. Điều duy nhất cô ấy không thích là cô không thể nhận được ánh sáng mặt trời một cách thoải mái vì bức tường xuất hiện bên ngoài cửa sổ.
Trong thực tế, trái với suy tính của Diego, Hilise có thể dỡ bỏ hoàn toàn bức tường ấy nếu cô ấy muốn nhưng cô ấy không để tâm tới việc đó vì không cần thiết.
Nhưng nếu Hilise phá vỡ bức tường ngay bây giờ, Diego chắc chắn sẽ sử dụng một phương pháp mạnh hơn, và sẽ rất khó để đối đầu với Diego bằng sức mạnh của cô ấy ngay bây giờ.
“…Ba ngày.”
Tuy nhiên, nếu đợi thêm ba ngày nữa, cô ấy sẽ có cơ hội để sử dụng sức mạnh. Vì vậy, cô quyết định sẽ im lặng cho đến lúc đó.
Hơn nữa, khi cô bị mắc kẹt, sự tĩnh lặng lúc này không tệ như cô ấy nghĩ.
May cũng có một khoảng thời gian thoải mái hơn những gì cô ấy lo lắng ban đầu.
Tuy nhiên cô ấy cảm thấy mình và Hilise bị nhốt trên tầng cũng thật đánh để tâm.
Vị tiểu thư May được giao phục vụ bỗng trở nên khác lạ trong một buổi sáng khiến cô ấy suy nghĩ không thôi. Vì vậy, vào ngày đầu tiên cô ấy bị mắc kẹt qua bức tường hoa. Cô ấy trằn trọc và thức trắng đêm. Cô ấy thậm chí không biết khi nào Diego sẽ thả Hilise vì trời đã tối.
Tuy nhiên, trước sự lo lắng ban đầu của May, cô ấy dần có một khoảng thời gian tự do và thoải mái.
Trên thực tế, ban đầu cô ấy than thở về hoàn cảnh của mình, bị buộc phải giam cầm với Hilise, người hiện là mối quan tâm nguy hiểm nhất ở Inoarden.
Cô cảm thấy như mình đã trở thành một con mồi bé nhỏ yếu ớt bị ném vào lồng cùng một con thú hoang.
Cô sợ rằng Hilise sẽ tức giận với cách đối xử của Diego và sử dụng năng lực của mình để thực hiện một hành động bạo lực khác giống như với Ricardo.
Tuy nhiên, Hilise không thể hiện bất kỳ phản ứng nào đến mức đáng ngạc nhiên.
Đó là bởi vì những kích thích bên ngoài tác động vào Hilise đã biến mất, nên cô không còn phải phản ứng với chúng nữa.
Thời gian qua cô ấy đã có những hành động khiến mọi người trong dinh thự Inoarden ngạc nhiên thì giờ đây khi bị cô lập, Hilise tiếp tục sống những ngày tháng rảnh rỗi không phải làm gì khiến May cũng thoải mái hơn và có chút buồn tẻ.