“Cỏ Nhỏ, vẫn chưa nhận ra ta sao?” Tựa hồ đã nhiều năm chưa nói chuyện, nên giọng điệu của đối phương hiện tại dị thường trầm đặc, như là thanh âm được truyền đến từ Địa Ngục, làm cho Ngả Diệp rởn cả tóc gáy.
Y thật sự không biết hắn là ai, liền thành thật lắc lắc đầu với quỷ hồn. haehyuk
Quỷ hồn kia bỗng bật cười, nụ cười rạng rỡ trông vô cùng dễ xem. Hắn lớn lên rất tuấn tú, tuổi có vẻ còn rất trẻ, bất quá những hành động mà hắn gây ra lại không hề cân xứng với diện mạo bên ngoài chút nào.
Chỉ thấy đối phương đang chậm rãi lột bỏ quần áo, lộ ra da thịt màu đồng cổ đã mất đi sức sống như bao quỷ hồn khác, từng múi từng múi thịt nổi cộm, ngay khi thân thể lạnh như băng kia đè ép lên cơ thể ấm nóng của Ngả Diệp, hắn không ức chế được run rẩy vài cái, trong miệng thẳng tắp niệm: “Cỏ Nhỏ, để cho ta mang ngươi đi đi!? Ta đã hấp thụ đủ khí của chín trăm chín mươi người rồi, chỉ cần thêm mười người nữa, ta liền có thể bảo trì thân thể hiện tại của mình vĩnh cửu. Ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi cũng nên báo đáp chút gì cho ta chứ?…Được rồi, ta nghĩ ngươi nhất định đã quên, ta là Vương Doãn Kiệt.”
Vương Doãn Kiệt!? Hắn sao còn ở nơi này? Như vậy hắn đã không đầu thai, còn hại nhiều người như thế chỉ là vì tìm mình… Khó trách mùi máu tươi trên người hắn lại nặng như vậy, làm cho y cứ cảm thấy buồn nôn.
Ngả Diệp bắt đầu liều mạng giãy dụa, bất quá Vương Doãn Kiệt hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng. Nâng khóe miệng cười tà, rồi nhẹ nhàng gặm cắn hai khỏa thù du khéo léo trên ngực y. Một cổ cảm giác kì lạ bất thình lình chạy dọc qua toàn thân Ngả Diệp, làm cho y không tự chủ được cong người lên.
“Cỏ Nhỏ, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào có được ngươi, bởi vì ngươi chỉ có thể là của ta.” Vương Doãn Kiệt ôm chặt lấy thân thể của y, bàn tay thô to cao thấp dao động trên người Ngả Diệp, làm cho cả người y không nhịn được bắt đầu vặn vẹo, bất quá điều này càng dễ dàng khơi mào hỏa dục của Vương Doãn Kiệt hơn trước nữa.
“Đừng đừng… Hả…ngươi mau tránh ra… Đừng đừng…” Thật vất vả dồn hết khí lực hét lớn vào mặt Vương Doãn Kiệt đang đè trên người, lại không nghĩ tới giây tiếp theo chính mình đã bị đối phương cưỡng ép hôn môi.
Lửa nóng theo đầu lưỡi chui vào khoang miệng, nhẹ cuốn lấy chiếc lưỡi cùng hàm răng của y, làm miệng của y không thể nào khép lại được, cũng không có cách nào ngăn cản cuộc xâm chiếm mãnh liệt của đối phương…y có thể làm gì được chứ?
Y phải phản kháng!haehyuk
“A? Cỏ Nhỏ, sao ngươi có thể đối với ta như vậy? Mặc dù ta là quỷ, bất quá thể xác và thần của ta đều cảm thấy đau lắm à!” Bị cắn đau đầu lưỡi, Vương Doãn Kiệt có chút ủy khuất rời khỏi đôi môi của Ngả Diệp, tùy ý lau lau lau miệng mình. Nhưng giây tiếp theo hắn lại hóa thân thành hổ đói lao vào con mồi, một lần nữa đánh về phía Ngả Diệp không hề có năng lực phản kháng.
“Không… Đừng đừng…” Vương Doãn Kiệt chưa từng bỏ ý định chiếm lấy môi đối phương, một tay còn không an phận bắt đầu vuốt ve bắp đùi non của y. Nhưng ngay sau đó động tác trên tay của hắn càng lúc càng thô lỗ, kéo mở bắp đùi phải của y sang bên cạnh, hắn lại cúi người quan sát một chút, lỗ nhỏ kia xem ra đã có hơi ướt át.
Vương Doãn Kiệt rất hài lòng nhìn sắc mặt ửng hồng mê người của Ngả Diệp, bàn tay còn lại cũng bắt đầu sờ soạng từ xương quai xanh đến đôi môi của y, phát họa nên hình dáng đôi môi hoàn mỹ kia, trên mặt tràn đầy ý cười: “Cùng ta mập hợp đi…Ta ở trong ngươi, bên trong ngươi chứa đựng ta…như vậy thật tốt, đúng không?” Nói xong, hắn liền vói lấy dục vọng của mình, cố gắng đưa nó tiến vào huyệt khẩu đang hé mở, muốn cùng đối phương chặt chẽ kết hợp, cả đời cũng không xa rời nhau.
Ngả Diệp sợ hãi, muốn khép lại đôi chân đang bị banh rộng của mình: “Doãn Kiệt ngươi mau dừng tay, không nên như vậy, có rất nhiều phương thức để báo ân, không nên dùng loại này!”
Vương Doãn Kiệt vỗ về cái miệng nhỏ nhắn của cậu, ghé vào lỗ tai câu thở ra một ngụm lãnh khí: “Đừng sợ!” Hắn nhất định phải có y trong tay!
“Thoáng cái là tốt rồi, ngoan!”
“Không được! Mau rời khỏi người ta, tránh ra!”
Ngả Diệp cơ hồ đã dùng đến toàn bộ khí lực trong thân thể để rống lên.
“Không nên…”
Sao mọi thứ lại thành như vậy? Y lúc đầu chỉ thầm nghĩ muốn cứu hắn, không vì bất kì cái gì khác…nhưng sao lại trở thành như vậy cơ chứ?
Ai cũng được…
Mau tới cứu y với…haehyuk
Trong lúc tính khí nóng rực của Vương Doãn Kiệt đang vờn quanh trước cửa động khẩu của Ngả Diệp, đang chuẩn bị tiến thẳng vào địa phương trước mặt, thì động tác của hắn đột nhiên dừng lại.
“Ngươi lại muốn đoạt Cỏ Nhỏ từ tay ta?” Giọng điệu của Vương Doãn Kiệt lúc này không khỏi mang theo một chút sợ hãi.
“Chuyện vừa rồi ta sẽ không so đo cùng ngươi, nhưng bây giờ… Không cho phép ngươi ép buộc y!” Thanh âm từng chữ từng chữ truyền xuống từ trên trần nhà, phô thiên cái địa mà đè ép xuống khiến người khác không thể thở nổi. Chủ nhân của thanh âm này rất có uy nghiêm, giọng điệu cũng vô cùng đinh tai nhức óc.
Vừa nghe đến thanh âm này, Ngả Diệp chợt hồi tỉnh lại trong cơn mê man.
Là Hàn Liệt! haehyuk
“Ngươi nghĩ ta sẽ nghe theo lời người sao?” Vương Doãn Kiệt không cam lòng yếu thế, rống to về phía trần nhà.
“Ngươi? Có dũng khí? Không? Nghe? Ta? Sao?” Thanh âm của Hàn Liệt càng lúc càng lớn, vài cái bình trên bàn đã không trụ vững mà rớt xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Tựa hồ cực kì sợ hãi với sự hiện diện của Hàn Liệt, Vương Doãn Kiệt thấp giọng mắng một câu, ngay sau đó liền dùng một loại ánh mắt lưu luyến không rời nhìn chằm chằm Ngả Diệp rồi biến mất.