Lời tác giả: hôm qua có bốn bạn follow tui đó, dzui quá đi!! Bạn nào quên chưa follow thì nhớ follow nhé!
_______________
.
Sư thúc ở trong môn phái này là một người kín đáo.
Y không nhận đệ tử. Cũng không chọn nơi đông đúc náo nhiệt mà ở, lánh mình trong một hang đá xa xôi hẻo lánh, xung quanh được bao bọc bởi đại thụ nghìn năm, cao vút trời mây.
Sinh hoạt thường ngày của y cũng đơn giản, nếu không luyện kiếm thì sẽ thiền định tịnh tâm, sau đó sẽ đi dạo trong rừng cổ thụ, đến tối thì ngủ. Đến ta là một đóa Tuyết Linh Hoa cô độc lãnh diễm giữa tuyết sơn mà cũng cảm thấy nhàm chán giùm cho ý.
Ta ở với y ba ngày, duy có một lần duy nhất ta thấy y đem đàn ra khẩy.
Nhạc khúc đó vừa buồn vừa da diết.
.
Hôm nay có một vị đại thúc đến thăm sư thúc. Nghe hai người bọn họ xưng hô, ta hiểu ra vị đại thúc kia chính là chưởng môn nhân ở đây.
"Sư đệ, cũng đã một nghìn năm rồi. Người chết không thể trở về được. Ngươi không thể cứ mãi chấp nhất không buông."
Sư thúc trầm mặc: "Y đã hứa rồi."
Chưởng môn: "Lời bi thương của người sắp chết nói ra, đệ không thể để mãi trong lòng."
"Y đã hứa sẽ đi tìm đệ."
"Văn Thụ...đệ đừng cố chấp như vậy."
"Đã hứa rồi."
Ta nghe những lời này, trong lòng cảm thấy tiếc nuôi. Sư thúc anh khí ngời ngời, ngọc thụ lâm phong, cơ bụng...khụ khụ...như vậy mà cuối cùng lại đối người cũ si tâm không dứt.
Ta xem ra là không có cơ hội rồi...
Bậy! Bậy!. Tìm truyện hay tại [ TrùmTruyện . c o m ]
Ta đường đường là một đóa Tuyết Linh Hoa cô độc lãnh diễm giữa tuyết sơn. Còn sáu ngày nữa thôi là ta sẽ phi thăng thành thần rồi! Đừng nói là không có cơ hội. Dù là có cơ hội cũng không thể sa ngã như vậy được!
Là hoa thì cũng phải có nguyên tắc của hoa!
.
Hôm nay trong lúc y đi vắng, có một tên đệ tử đến tìm.
Gã không biết là y không có ở đây, đứng cách một tấm binh phong nói vọng vào.
"Văn Thụ sư thúc, sư tôn ta vô tình nhặt được món thần vật này. Đến giờ vẫn không biết món này dùng để làm gì, phiền sư thúc nhìn qua một cái."
Sau đó, liền đặt lên bàn rồi rời đi.
Đến tối, Văn Thụ trở về, dường như không để ý thần vật gì đó trên bàn. Y vừa về liền cởi áo lên giường nằm ngủ.
Ta nhìn cảnh y thoát y phục, trong lòng bất giác nở một nụ cười thật là lớn!
.
Đêm khuya thanh vắng, ta bất ngờ cảm thấy cơ thể mình thật nhẹ, cảm giác giống như đang lơ lững giữa không trung.
Lúc ta mở mắt...thì ta đang đứng trên mặt đất.
Mà ta sao lại có mắt để mở??
.
Ta nhìn vào hình ảnh trong gương.
Là một bạch y mỹ nhân, trong sạch trắng ngần, cô độc lạnh diễm giữa tuyết sơn.
Đây là ta sao?
Xinh đẹp thanh khiết như vậy thì chắc đúng là ta rồi!!
Ta sao ta lại biến thành người như thế này?
.bg-ssp-{height:px}
Ta thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng đã lỡ biến thành người thì tranh thủ một chút.
Ta liền rón rén đi lại giường.
Ta vừa ngắm sư thúc ngủ, vừa cắn môi hì hì cười.
Cơ bụng...
Còn chưa kịp làm gì thì tự nhiên ta trở lại làm Tuyết Linh Hoa, cơ thể con người ban nãy cũng tan biến.
.
Sáng hôm sau, gã đồ đệ kia lại qua hỏi. Sư thúc bây giờ mới phát hiện trong hang đá của mình có thần vật.
Cái thần vật đó hóa ra chỉ là một miếng bạch ngọc, trông bình thường không thể bình thường hơn.
Sư thúc uyên bác điềm đạm nói: "Đây là một mảnh bạch ngọc ngàn năm, là đồ vật từ thần giới. Chư thiên dùng nó để tạo ra phàm thân từ hư không, sau đó tá gửi linh thức của mình vào, như vậy họ mới có thể hạ phàm. Vật này xuất hiện ở đây, xem ra là bị vị thần linh nào dạo chơi trần thế đánh rơi."
Hóa ra hôm qua ta tự nhiên biến thành hình người là do công dụng của mảnh ngọc thần này.
"Hơn nữa, mảnh ngọc này còn có công dụng lưu trữ ký ức. Bởi vì trí nhớ của con người gắng liền với não bộ. Thần tiên sử dụng phàm thân để hạ phàm, cơ bản không thể mang theo ký ức khi làm thần tiên đi theo. Mà sau khi rời khỏi phàm thân, những việc trải qua ở trần thế về lý cũng không thể nhớ được. Mảnh ngọc này có thể khắc phục điều đó. Ngươi phàm nếu sử dụng mảnh ngọc này, dù chuyển thế bao nhiều lần, cũng không quên chuyện kiếp trước!"
Thần kỳ như vậy sao?
Gã đệ tử kia nói, sư tôn hắn là có lòng đem biếu vật này cho Văn Thụ sư thúc.
Nếu y không chê thì cứ giữ lấy.
Được lắm!
Nếu như vậy thì đêm nay ta phải thử làm người thêm một lần nữa, những thứ đêm qua không sờ được, đêm nay nhất định phải sờ!!
.
Ta không biến thành người được.
Đêm qua ngọc thần đặt ở trên bàn. Xa như vậy mà ta còn hưởng được chút công dụng của nó. Hôm nay sư thúc đặt thứ này ngay bên cạnh chậu tuyết của ta, vậy mà lại không dùng được.
Tại sao vậy nhỉ?
Ta cố nghĩ xem hôm qua ta đã làm những gì.
Đêm qua..trong lúc sư thúc đang ngủ.
Ta tự nhiên nghĩ đến nhạc khúc mà y đàn hôm bữa.
Ta chợt có cảm giác...rất thân quen.
Cảm giác như từ rất lâu về trước...ta đã nghe qua rồi.
Nghĩ đến đây, ta lại có cảm giác nhẹ bẫng như không.
Mở mắt ra đã thấy mình đứng ở giữa phòng.
.
Ta mừng rỡ, lập tức hướng mỹ nhân trong gương hôn gió một cái.
Sau đó lại rón rén đến bên giường.
Ta lấy ngón tay chọt chọt từng khối cơ...a hi hi.
Sau đó ta dạn hơn, liền lấy tay, xoa xoa.
Xoa xoa xoa!!!
Ta thỏa mãn mỉm cười, quay sang ngắm nhìn khuôn mắt tuấn dật đang ngủ.
Còn khuôn mặt tuấn dật đó thì đang mở to mắt nhìn ta.
Thế là ta hết cười.