Làm Hoàng đế, lại cách rất xa so với sự mỹ mãn trong tưởng tượng, mới mấy ngày ngắn ngủi, Viên Liệt lo âu khôn xuể. Cái chính là hiện tại chẳng ai để ý đến hắn, người người chỉ cung kính hành lễ trước hắn, gọi hắn là Hoàng thượng.
Ngay cả Ân Tịch Ly cũng lẩn tránh hắn, Viên Liệt thì không muốn buộc hắn vào triều…Vào triều sẽ phải quỳ, vừa nghĩ đến cảnh Tịch Ly dập đầu với hắn, Viên Liệt liền xúc động đến mức chỉ muốn đâm đầu vào cột chết cho xong.
Ngày đầu tiên làm Hoàng đế, Viên Liệt thấy trước mắt toàn thái giám, bất nam bất nữ.
Ngày thứ nhì, có người muốn hắn tuyển phi, đâu đâu cũng là nữ nhân, yêu nhân yêu khí. (lẳng lơ)
Viên Liệt bức bối khôn xiết, muốn tìm ai đó uống rượu, phải vượt quá ba tầng quan: thái y, thị vệ, thái giám từng người thử qua một lượt xem trong rượu có độc hay không, rượu kiểu gì cũng uống không trôi nữa!
Sau ba ngày làm Hoàng đế, Viên Liệt tự thấy sắp điên rồi, làm Hoàng đế có cần phải xa rời lục thân[] không vậy? Đến Viên lão Vương gia gặp hắn cũng phải quỳ, hắn thật sự muốn quật Trần Tĩnh khỏi mộ, bảo hắn làm Hoàng đế, chẳng thà cho hắn ăn trượng.
Ba ngày sau, rốt cuộc Viên Liệt cũng nghĩ ra một biện pháp hoàn hảo để trốn khỏi hoàng cung, đến chỗ Tước Vĩ học đạo trị quốc! Tước Vĩ sống chết không chịu tiến cung, tốt nhất là hắn ra ngoài học… Nói cách khác, có thể gặp được Tịch Ly rồi.
Mới vừa đến cửa, đã nghe bên trong phi thường náo nhiệt.
Viên Liệt có chút hiếu kỳ, bước vào xem, thấy được cả bàn lớn giữa viện. Tịch Ly mở tiệc rượu, hắn đang nâng vò rượu hết mình với Tước Vĩ, bên cạnh đủ mặt huynh muội Tề Diệc, cười nghiêng ngửa, Tiêu Lạc chẳng biết đã làm gì để bị Hạ Vũ đuổi đánh, Quý Tư đang khuyên can, Viên Lạc cũng hiện diện, còn có thêm một thiếu niên trông khá quen.
Viên Liệt lấy làm hâm mộ a, tuy trước giờ hắn ít nói, nhưng ít nói không có nghĩa là không thích náo nhiệt.
Vội vàng tiến vào.
Mọi người vừa nhìn thấy hắn thì đùng một cái, quá nửa đứng bật dậy, toan hành lễ, Tịch Ly và Tước Vĩ ôm vò rượu, một chân còn giẫm trên bàn tiệc.
“U!” Tịch Ly buông vò rượu xuống, chỉ tay vào Viên Liệt, “Chẳng phải vai chính chân long thiên tử cửu ngũ chí tôn đây sao? Đến đến đến, tất cả mau quỳ xuống hành lễ, hoan nghênh vạn tuế gia tới!”
Viên Liệt tức đến méo mặt, cũng không biết Tịch Ly quá chén hay mượn rượu nói xằng nữa.
Quý Tư bên cạnh vội kéo hắn, “Ai, Tịch Ly a, không được bất kính với Hoàng thượng!”
Tịch Ly ngoảnh mặt thản nhiên ngồi xổm trên ghế, ôm vò rượu, “Ta nói, thánh thượng vạn tuế cửu ngũ chí tôn chân long thiên tử, hạ cố đến phủ Tướng gia của ta để làm gì?”
Viên Liệt nhìn sang Tước Vĩ, nói, “Ta đến nghe giảng.”
Tước Vĩ ngậm một cây tăm xỉa răng, vươn tay vỗ vỗ Tịch Ly, “Ngươi đừng khi dễ hắn nữa, ngươi thật là, Hoàng đế mọi người công nhận mà ngươi vẫn dám khi dễ, cứ ỷ hắn thương ngươi không đánh ngươi, nên ngươi hoành hành ngang ngược a?”
Tịch Ly nghe xong câu này cũng hơi xấu hổ, quẳng vò rượu lên bàn, dỗi cả băng từ trẻ đến già, ngồi xuống tiếp tục dùng bữa.
Viên Lạc đứng lên, “Đại ca, đến ngồi.”
Viên Liệt thuận theo ngữ khí ấy, thời điểm này huynh đệ vẫn là hữu dụng nhất.
Viên Liệt ngồi xuống uống rượu, nhác thấy người thanh niên ở cạnh Viên Lạc, tuổi không lớn lắm, dáng vẻ chỉnh tề, bèn hỏi, “Đây là ai a?”
Viên Lạc cười vỗ vỗ hắn, giới thiệu với Viên Liệt, “Đại ca ngươi quên rồi sao? Trước đây đã gặp qua rồi, là đường đệ Viên Cảnh a.”
Viên Liệt ngẩn người, một hồi mới nhận ra, gật đầu, “Nga… Lớn đến vậy rồi ư?”
Viên Cảnh tựa hồ có chút khẩn trương, không rõ nên gọi Viên Liệt đại ca, hay gọi Hoàng thượng, lúng túng đến đỏ cả mặt. Viên Liệt vỗ vai hắn, “Xưng theo Viên Lạc là được, không cần câu nệ.”
Viên Cảnh ngây ngô cười với Viên Liệt, gật đầu kêu đại ca, ra chiều phi thường thành thật.
Tịch Ly loay hoay gắp một đũa mầm đậu, đồng thời buông lời tấm tắc, “Ai nha, phải nói tạ chủ long ân mới được chứ.”
Hạ Vũ kế bên đưa chân đạp hắn, “Làm gì quái gở vậy.”
Tịch Ly bĩu môi, ăn mầm đậu.
“Ân đại ca, ăn thử món này.”
Phía bên kia, Tề Linh đang ăn cá, cá hôm nay là do Tiêu Lạc cho người chuẩn bị từ Đông Hải, đặc biệt tươi sống.
Tịch Ly gắp ăn, mỉm cười gật đầu với Tề Linh.
Mặt Tề Linh thoáng lộ nét e thẹn, im lặng tự nếm.
Viên Liệt bắt gặp, trong lòng có chút bất mãn, đảo mắt, trông thấy Viên Lạc vẫn đang cúi đầu ăn, một mặt gắp thức ăn cho Tề Linh, Tề Linh dùng được, sẽ tiếp tục lấy cho Tịch Ly ăn.
Chẳng hiểu sao Viên Liệt cảm thấy… Món ăn ấy, chính là Viên Lạc gắp cho Tịch Ly.
Vừa nghĩ đến mấy ngày nay vô pháp xuất cung, căn bản không biết Tịch Ly sống ra sao, trong cung còn cả đống công vụ cần xử lý, đêm nay ngủ được hay không vẫn là một vấn đề. Tại thư phòng có mấy trăm tấu chương chưa đọc trên bàn, bên cạnh là cả chồng cấp báo, buổi tối phải học lễ nghi, sáng sớm thức dậy thượng triều sớm, đến thời gian luyện công cũng chẳng có! Mà trong lúc hắn vắng mặt, ngày ngày Tịch Ly đều… vui vẻ cùng những người khác… Có thể nào sẽ bị ai đó đoạt mất không?
Đang miên man suy nghĩ, Tiêu Lạc kế bên giới thiệu một thiếu niên nữa cho Viên Liệt, “Tử Minh, mau mau hành lễ với Hoàng thượng.”
Thiếu niên này bất quá mới mười lăm mười sáu tuổi, vội đứng lên trịnh trọng hành lễ với Viên Liệt.
Viên Liệt liền gật đầu, quan sát tinh tế, nhận thấy thiếu niên trưởng thành có khuôn mặt thông tuệ, mắt phượng môi thanh trông rất thành thục, chẳng hề giống loại tươi vui khả ái Tiêu Lạc vẫn thường thích? Lẽ nào khẩu vị đã thay đổi? Nhìn sang Hạ Vũ đang dùng bữa cạnh đó, Viên Liệt khẽ nhíu mày, Tiêu Lạc muốn chết rồi sao!
Tiêu Lạc nhận ra Viên Liệt đang nghĩ gì, đưa tay thôi hắn một quyền, “Ngươi nghĩ cái chi vậy! Hắn là đồ đệ của ta! Đặng Tử Minh.”
“Nga…” Viên Liệt dường như đã hiểu, lập tức tăng vài phần lễ độ với vị tiểu huynh đệ kia, tiêu chuẩn của Tiêu Lạc rất cao, được hắn thu nhận làm đồ đệ, tất phải có biệt tài gì đây!
“Là hảo mầm đó.” Tịch Ly chép miệng nói với Viên Liệt, “Thông minh tuyệt đỉnh.”
“Hắn rành thủy tính, thích hợp để đánh thủy chiến, ta tìm được trong quân doanh.” Tiêu Lạc cũng nói, “Thấy có thể bồi dưỡng nên dẫn theo bên cạnh.”
“Thật ư!” Dù Viên Liệt chưa ý thức được như một đấng quốc chủ, nhưng vẫn mang tập tính binh mã đại nguyên soái, trọng tài như mệnh, phát hiện nhân tài mới về sau có thể cống hiến cho quốc gia, lập tức gật đầu, vươn tay vỗ vai hắn, “Hảo, tốt lắm!”
Đặng Tử Minh liền tạ ơn Viên Liệt, không kiêu ngạo không siểm nịnh, chứng tỏ tiểu tử đây rất có tự tin, Viên Liệt rất thích.
Tề Diệc vừa lóng ngóng lột chỉ một con tôm, vừa bảo Viên Liệt, “Phải rồi, phía Nam đang căng thẳng, biết chưa?”
Viên Liệt nhíu mày, “Phía Nam? Tây nam?”
“Là phía nam.” Tề Diệc lắc đầu.
Viên Liệt nhăn mi, “Nam Quốc ư?”
“Ân, hôm nọ nha đầu Tô Mẫn gửi thư, nói có khả năng Man vương sẽ đánh Nam Quốc.” Tịch Ly vừa gặm một cái chân gà vừa nói.
Viên Liệt ngẩn người, “Sao ta vẫn chưa nhận được tin tức.”
“Là thư riêng giữa ta và Tô Mẫn, không phải công văn.” Tịch Ly khẽ nhếch mày, “Nàng có lâm nạn cũng không tìm tới ngươi.”
“Hai ngươi lén lút liên lạc?” Viên Liệt bực bội.
“Đúng a, nhân duyên của ta được chứ, ngưỡng mộ a?” Tịch Ly cười ranh mãnh trêu Viên Liệt.
“Lão sư thấy thế nào?” Viên Liệt vừa hỏi vừa quay sang nhìn Tước Vĩ vẫn ăn uống ngấu nghiến ở góc bàn.
“Ân?” Tước Vĩ ngửa mặt lên trời ngẫm nghĩ, “Việc này sao… Nam Quốc là lá chắn của ta trước Man Quốc, tuyệt đối không thể đánh mất a! Vẫn nên bang trợ. Một khi Nam Quốc bị Man Quốc thôn tính, lúc bấy giờ thực lực tương đồng, Man vương xác thực có thể tranh đoạt thiên hạ với ngươi… Cẩn thận nga, chưa chắc đối phương sẽ thất bại đâu.”
Viên Liệt nhíu mày, bỗng nhiên vô cớ nảy ra một ý nghĩ…Giao chiến với Man vương kỳ thực rất thú vị, thua thì không tưởng, tốt nhất đánh thắng rồi hỏi xem hắn có hứng thú muốn làm hoàng đế hay không.
Chợt nghe Tịch Ly bên cạnh khe khẽ lầm bầm một câu, “Hay, có Tương Vân ở đó, phần thắng đã định sẽ là của Man vương.”
“Chậc…” Hạ Vũ liếc mắt trừng hắn, “Lòng dạ của ngươi đặt ở bên nào a?!”
Tịch Ly ngó trời, “Có vài kẻ đánh không lại Tương Vân.”
Viên Liệt sầm mặt, hậm hực nhìn Tịch Ly.
“Ăn no rồi.” Tịch Ly với hai tay chùi mỡ lên tay áo Hạ Vũ, khiến hắn phẫn nộ khoa tay múa chân.
Tịch Ly ôm vò rượu, lảo đảo thối lui.
Tề Diệc cũng vướng bận quân vụ, dặn Tề Linh về nhà sớm một chút, rồi cùng Tiêu Lạc và Hạ Vũ rời đi.
Viên Liệt đứng dậy, theo Tước Vĩ ra sau học, ngày hôm nay Tước Vĩ muốn nhân tiện bàn với hắn vấn đề Nam Quốc và cách thức để ứng phó với Man Quốc.
Tại bàn tiệc, chỉ còn lại Tề Linh, Viên Lạc và Viên Cảnh, cũng đồng đứng dậy, chuẩn bị quay về.
Tề Linh đột nhiên hỏi Viên Lạc, “Vì sao Ân đại ca lại khiêu khích đại ca ngươi như vậy, mà hắn vẫn không nổi giận? Bất quá Tịch Ly cũng can đảm nga, ta còn không dám lớn tiếng với đại ca ngươi nữa.”
Viên Lạc ngẩn người, lập tức cười đến bế tắc, xoa xoa đầu Tề Linh, “Ngươi quả là đơn thuần.”
“Là sao a?” Tề Linh truy vấn Viên Lạc đang định đi, “Mấy ngày nay Tịch Ly cứ buồn buồn, phải chăng có chuyện gì xảy ra a?”
Viên Lạc thở dài, “Đừng hỏi nữa.”
“Ngươi nói!” Tề Linh bám lấy tay áo Viên Lạc co kéo, “Có phải đã xảy ra chuyện gì bất hảo không?”
Viên Lạc nhíu mày làm ra dáng vẻ ngập ngừng, Viên Cảnh kế bên bất chợt hỏi Viên Lạc, “Nhị ca, phải chăng đại ca ưng Ân tướng, nhưng Ân tướng không đồng ý nên bị cưỡng ép?”
Viên Lạc khẽ nhướn mày, đảo mắt nhìn Viên Cảnh. Cười thầm trong bụng, đường đệ này võ công không giỏi, văn chương không thạo, duy chỉ được khoảng tâm kế là xuất chúng! Liếc mắt qua liền biết ngay ý đồ của hắn, kế hoạch chưa hề nói, đã phối hợp vô cùng ăn ý. Người như thế, xem chừng có đôi chỗ dùng được… Nhưng về sau phải loại trừ, không thì hậu họa khôn cùng.
Tề Linh nghe xong kinh ngạc, nguyên bản nàng chỉ thấy cả hai có chút ẩn tình, bất quá cũng là ngươi tình ta nguyện, nhưng hôm nay biết được, cư nhiên là Viên Liệt bức bách! Nàng lập tức sáng tỏ vì sao Ân Tịch Ly lại buồn bã không vui! Bởi vì quá rõ ràng a, hiện tại Viên Liệt đã làm Hoàng đế, Tịch Ly muốn không theo cũng không được!
Lại nói tiếp, âu cũng là chút dục vọng riêng tư tại nhân tâm quấy phá! Tề Linh vốn thích Tịch Ly, nhưng Tịch Ly tựa hồ còn chung tình với Viên Liệt hơn, điểm này khiến nàng rất bất mãn. Nàng quen được chiều chuộng từ bé, muôn vàn sủng ái dồn cả vào nàng, lại càng lớn càng tuyệt mỹ, đâu đâu cũng có người ái mộ. Riêng Ân Tịch Ly kia cư nhiên chẳng thà chung tình với một nam nhân còn hơn chọn nàng! Hiện Viên Lạc vừa cho Tề Linh một lý do thật tốt, Ân Tịch Ly là bị bức! Tề Linh hiển nhiên tin tưởng chẳng hề nghi ngờ!
Lúc biết được việc này, Tề Linh đâm hận Viên Liệt. Cân nhắc một hồi, Tề Linh xoay người toan đi về phía sau. Viên Lạc níu nàng lại, “Ai, ngươi chớ bốc đồng a, hãy nghĩ đến tình thế của ca ngươi!”
Tề Linh sửng sốt, tức thì nhớ ra, phụ huynh nhà mình đều là thần tử của Viên Liệt, nếu chọc giận Viên Liệt, bản thân khó bảo toàn còn liên lụy cả nhà chịu khổ.
Bấy giờ, lại nghe Viên Cảnh hạ giọng nói, “Ta thấy đại ca có thừa uy vũ, lại có tài chủ soái, nhưng khá ngông cuồng tùy tiện, không thích hợp để làm Hoàng đế lắm…”
Lời vừa thoát khỏi miệng, liền rơi vào sự khiển trách gay gắt của Viên Lạc, “Nói xằng bậy gì đó! Phát ngôn bừa bãi!”
Viên Cảnh đành cúi đầu im lặng, nhưng tức thời hắn thấy được, Viên Lạc ngoài miệng phẫn nộ, có điều mắt lại lóe lên một tia tiếu ý…Trong lòng lĩnh ngộ, quả nhiên, chẳng phải Viên Lạc cũng không có dã tâm, trái lại, dã tâm của hắn còn nhiều hơn ai hết! Chẳng qua chỉ đang chờ thời cơ thôi, thâm tàng bất lộ a Viên Lạc!
Viên Lạc và Viên Cảnh vờ như vô tình trò chuyện, nhưng cố ý để Tề Linh nghe được. Sau đó, nàng bảo đã muộn, muốn tự mình quay về, cáo từ Viên Lạc rồi hướng phía hậu viện đi…Thực chất là có dụng ý tìm đến Tịch Ly.
Tới hậu viện, bắt gặp Tịch Ly đang ôm bình rượu ngồi xổm ven hồ ngắm cá, vừa định bước qua, chợt thấy Viên Liệt tiến đến từ lối nhỏ phía sau hoa viên.
Tề Linh vội trốn sau cổng đá hoa viên.
“Ta đến chỗ Tước Vĩ nghe giảng bài, ngươi có đi không? Cùng thương lượng vài đối sách?” Viên Liệt hỏi Tịch Ly.
Tịch Ly tống cho hắn một cái trừng mắt.
Viên Liệt sấn tới kéo hắn, “Sao ngươi lại nổi cáu với ta?”
Tịch Ly đá hắn, “Bỏ đi, ta không nói chuyện với Hoàng đế.”
Viên Liệt dở khóc dở cười, một mực lôi kéo hắn, “Ngươi tưởng ta muốn làm chức Hoàng đế này ư, ta làm được ba ngày đã mệt muốn chết, chỉ cầu đi đánh trận, … chí ít… đánh trận còn có ngươi theo ta.”
“Tự tạo nghiệt khó sống!” Tịch Ly lườm hắn một cái, rút tay lại, đứng dậy lánh ra xa.
Viên Liệt rướn tới níu, “Ngươi đừng cáu kỉnh với ta nữa, ngươi vào cung giúp ta đi!”
Tịch Ly lườm hắn một cái, “Ta không rảnh!”
“Ngươi bận cái gì?” Viên Liệt giận tái mặt, “Ngươi đã không vào triều cũng không chia sẻ với ta, ngươi là Tướng quốc a, việc đó còn không làm thì ngươi bận cái rắm!”
Tịch Ly khẽ giật khóe miệng, “Ngươi buông tay, ta đã đồng ý dạy Linh nhi đánh đàn!”
“Hừ.” Viên Liệt nhíu mày, “Ngươi đâu nhất thiết phải chung chạ với nha đầu kia, ta phái hai vị nhạc sư đến từ từ dạy nàng không được sao? Ngươi chuyển vào cung ở với ta đi!”
“Dựa vào cái gì chứ?” Tịch Ly trợn tròn mắt nhìn, “Làm Hoàng đế bộ hay lắm a!”
“Đúng vậy!” Viên Liệt cũng trừng lại hắn, “Lão tử rất giỏi đó, thì sao?”
Tịch Ly trề môi, bị Viên Liệt túm áo gần như khuân đi, luôn miệng hùng hùng hổ hổ.
Hai người đi khỏi, thế nhưng Tề Linh đứng nghe trộm tại cổng viện thì sa sầm mặt__Thảo nào Tịch Ly chẳng bao giờ đến với mình, nguyên lai vì Viên Liệt đứng giữa gây trở ngại, đáng giận a!