Tang Kỳ làm như không việc gì mà cười, múa may cái sườn dê trong tay, chào hỏi nói: "Ô, hóa ra là Tống đại tiểu thư.
Thế nào, sườn dê này không tồi, hay là cho ngài một cây nha?"
Tuy nói khách quan mặc đồ nam nói giọng nữ này giống như đang ra mặt giúp mình, nhưng chỉ nhìn sơ qua quần áo là có thể thấy cả hai bên đều không dễ chọc vào, tiểu nhị sợ bản thân bị cuốn vào bão tố, vội vàng nói: "Tiểu nhân lập tức đi làm lại." Rồi bỏ chạy nhanh như chớp.
Tang Kỳ tiếp tục dựa vào lan can, dù bận vẫn ung dung, không hề giống đang quản chuyện mình không nên quản, mười phần là đang giác ngộ.
Tống Giai Âm là khinh thường không muốn nói chuyện cùng tiểu nhị nên mới không lên tiếng, còn đối với người ngang hàng với mình như Tang Kỳ, nói chuyện liền không cần "khách khí" nữa, tươi cười mỉa mai nói: "Tang nhị tiểu thư lại quan tâm đến chuyện ăn uống của ta như vậy, đúng là có hơi được sủng mà sợ.
Thấy ngươi vẫn có thể nhàn hạ thoải mái ở chỗ này ăn cơm, ta liền yên tâm rồi.
Lúc trước nghe nói ngươi vẫn chưa tặng được túi tiền, còn lo lắng ngươi mỗi ngày đều sầu não, phát bực không vui chứ."
"Phiền ngài lo lắng." Tang Kỳ cười nói, "Bộ thua độ là mất người hay sao, có gì lớn lao đâu."
Đúng là mặt đẹp sợ da mặt dày, cách nói vô lại này khiến Tống Giai Âm nuốt lại hết những gì định nói tiếp vào trong, nàng căm giận muốn bỏ đi, lại do dự muốn ở lại, rối rắm nửa ngày, trong mắt Tang Kỳ thật sự cảm thấy thú vị.
Đang muốn đợi xem đến bao giờ thì Tống Giai Âm phát hỏa, đột nhiên thấy màn che của gian bên cạnh động đậy, giây lát đã thấy người quen đi ra, da mặt trắng nõn, ánh mắt anh tuấn đĩnh đạc, lại là Diêm Diễm.
Oan gia ngõ hẹp mà.
Tang Kỳ nhướng mày nhìn qua, chỉ thấy Diêm Diễm nhìn một ngày, rốt cuộc cười lớn, sắc mặt mừng rỡ ửng đỏ, nói: "Qủa nhiên là ngươi...!Hahaha."
Nói xong quay đầu nhìn Tống Giai Âm, vừa cười vừa nói: "Vị cô nương này chắc không biết, kỹ thuật đánh đàn của Tang nhị tiểu thư thực sự khó lường.
Rốt cuộc là chủ ý của ai, quả thực không cho toàn Lạc Kinh này yên ổn qua tết Thượng Nguyên mà.
Ma âm lọt vào tai, ma âm lọt vào tai, quá giết người rồi."
Thấy dáng vẻ cười đến ra nước mắt của hắn, Tang Kỳ giận sôi máu, lại nghe Tống Giai Âm thừa nước đục hùa theo, lập tức cười duyên hỏi lại: "Thật sự khó nghe vậy sao? Ôi chà, ta còn tưởng rằng chỉ là tin vịt chứ."
"Thật đó, thật đó, hôm nay ta đã chính tai chứng kiến." Đôi mắt to của Diêm Diễm nhìn chằm chằm người ta, như đang kể chuyện lạ.
Tống Giai Âm lấy khăn che miệng, nhịn không được cười, nhướng mày liếc Tang Kỳ một cái, như là muốn nói "Nhìn đi, thế này cũng không phải mất mặt bình thường đâu, đến lúc đó ngươi sẽ trở thành trò cười của toàn giới sĩ tộc ở Lạc Kinh.
Ngoài mặt là tiểu thư khuê các, thực tế lại là bao cỏ kém tài, hahaha."
Tang Kỳ thật ra lại không để ý chuyện người ta nói mình không có tài nghệ, chỉ là bị cười nhạo trước mặt mọi người như vậy cũng không tránh khỏi mất mặt, tiến đến gần Diêm Diễm, thừa dịp không chuẩn bị đá cho một cước.
Nào ngờ hôm nay lại xui xẻo đến mức uống nước lạnh cũng bị vướng răng.
Diêm Diễm vừa đúng lúc này chuyển động, nàng đá không trúng người, ngược lại đá vào lan can, sai một ly, chỉ nghe tiếng mắt cá chân giòn vang, tự làm bậy không thể sống mà vặn bị thương.
Trác Văn Viễn mới vừa rồi vẫn luôn không có ý muốn xen vào, nhàn nhã phe phẩy quạt hóng chuyện, lúc này thấy sắc mặt Tang Kỳ thay đổi, mới đúng lúc đi lên phía trước, gãi đúng chỗ ngứa mà đỡ một chút, cặp mắt hoa đào phong lưu ái muội cong cong cười, chào hỏi Diêm Diễm đồng thời nhắc nhở thân thiện: "Đã không còn sớm nữa Diễm tiểu lang vẫn chưa về nhà sao? Cẩn thận để Diêm phu nhân phải lo lắng." Trong giọng nói toàn là quan tâm ôn hòa..