"Tang Kỳ à, ngươi xem...!Ngươi đi học như vậy mà không có tí tiến bộ nào, phải làm sao đây? Trẫm cảm thấy tiểu cô nương ở nhà, không hợp đến Quốc Tử Giám đâu." Hoàng đế than ngắn thở dài nói, giống như Tang Kỳ đã phụ lòng chờ mong lớn lao của ngài, làm tâm hồn nhỏ bé của ngài bị tổn thương vậy.
Tang Kỳ cúi đầu cười khổ một tiếng, thầm nghĩ lúc này không phải thời điểm để cam tâm rời khỏi Quốc Tử Giám.
Tuy rằng cảm thấy nói như vậy không hay lắm, nhưng cũng không thể không hi sinh đồng đội.
Vì thế cũng vô cùng nghiêm túc chắp tay nói với Phùng Mặc: "Đệ tử mạo muội thỉnh giáo tiến sĩ một vấn đề, trên lớp kinh sử, có mấy người không ngủ gật?"
"Ngươi..." Phùng Mặc tức giận, mặt mày nhăn nhó làm hằn rõ những nếp nhăn, vốn còn đang là một lão soái ca, đột nhiên liền có bộ mặt đáng sợ.
"Đương nhiên, giờ học không thú vị cũng không phải lỗi của tiến sĩ.
Ngài vẫn tận tâm với việc dạy." Tang Kỳ xoa một cái để giảng hòa, tiếp tục nói: "Hơn nữa, thành tích của tiểu nữ đúng thật là xếp từ dưới lên trong số những người đi thi."
"Hừm, ngươi tự hiểu được như vậy là tốt." Vẻ mặt vui sướng khi người ta gặp họa của hoàng đế vẫn không thay đổi.
Không ngờ Tang Kỳ đột nhiên bẻ cua, bổ sung thêm: "Chỉ là, người không đi thi còn nhiều hơn mà.
Ngài xem, bọn họ tới đi thi còn không dám, có phải còn thua cả tiểu nữ không?"
"Này..." Hoàng đến có chút nghẹn lời.
Tang Kỳ nhân cơ hội duy trì thế công, đau đớn giải thích: "Tiểu nữ học không giỏi, là bởi vì bắt đầu trễ hơn những người cùng lứa rất nhiều.
Bọn họ từ nhỏ đã được nhận sự giáo dục tốt nhất, trong khi tiểu nữ chỉ có thể đi theo đội quân của phụ thân màn trời chiếu đất.
Đừng nói đến đọc sách viết chữ, ngay cả tờ giấy còn chưa được nhìn thấy bao giờ..." Nói muốn thảm bao nhiêu là thảm bấy nhiêu, nước mắt giống như sắp rơi xuống.
Tưởng là nói bừa nhưng thật ra là nói có sách mách có chứng, nhưng mà...!Quân lương mỗi năm của đại doanh Tang gia đều sung túc, đâu có thê lương đến nỗi vậy! Với lại, một đứa con gái trong nhà thì không đọc sách viết chữ cũng là bình thường mà! Chiêu bán thảm này thật là không ai sánh bằng.
Hoàng đế không còn gì để nói, tức giận nhìn Phùng Mặc, đáng tiếc Phùng Mặc không giỏi đọc vị, không cảm nhận được.
Lão gia hỏa này thật không biết nhìn mặt đoán ý! Chẳng trách đã từng tuổi đó mà vẫn chỉ có thể làm đến tiến sĩ! Hoàng đế hít sâu một hơi, dùng sức siết chặt tay vịn của long ỷ, mở miệng nói: "Được, được, ngươi cũng không dễ dàng gì, trẫm biết rồi."
Ngược lại đầy chờ mong nhìn Yến Vân Chi hỏi tiếp: "Vậy thì biểu hiện ngày thường của Tang Kỳ như thế nào, có mang đến rắc rối gì cho các đệ tử khác hay gây phiền toái gì ở Quốc Tử Giám không?"
Ngài đương nhiên là hy vọng Yến Vân Chi sẽ nói "Có", hơn nữa nghe nói Tang Kỳ cứ bám lấy Yến Vân Chi làm phiền mãi, càng cảm thấy y chắc chắn sẽ nói như vậy.
Thấy hoàng đế thay đổi chủ đề lẫn mục tiêu, Tang Kỳ im miệng, trong lòng thấp thỏm.
Không khỏi dùng khóe mắt trộm liếc Yến Vân Chi.
Cảm thấy hoàng đế chủ mưu đã lâu, vẫn luôn muốn tìm cách đuổi nàng ra khỏi Quốc Tử Giám, để báo thù Đại Tư Mã lúc trước đã ép mình vào con đường này.
Hiện giờ sợ là Yến Vân Chi nói bừa hai câu thôi, ngài ấy liền mượn gió bẻ măng.
Mà hôm qua mình với người này còn vừa mới đánh nhau...!Nghĩ tới chuyện vận mệnh của mình lúc này nằm trong tay Yến Vân Chi, y còn có khả năng "mười phần nắm chắc", nàng thật sự không cam lòng.
Đại điện nhất thời tĩnh lặng, Yến Vân Chi trầm mặc một lát, trong ánh mắt càng ngày càng lóe lên khát vọng của hoàng đế, vẻ mặt bình tĩnh không cảm xúc đáp: "Biểu hiện của Tang Kỳ..."
Tang Kỳ toát mồ hôi hột.
Lại nghe y dừng một chút, dùng lại từ nàng tự tổng kết nói: "Khá tốt."
Hoàng đế trượt tay, suýt nữa từ trên long ỷ té xuống, âm thầm cắn răng oán trách, các ngươi...!Một đám thật sự làm trẫm quá thất vọng rồi!.