CHƯƠNG : ĐÂY KHẲNG ĐỊNH ĐÃ THÀNH TINH RỒI
Dịch giả: Luna Wong
Vu thị không dám tin nhìn Thẩm Cửu Mạch, cho tới nay, biểu hiện của nhi tử này của mình đều cực kỳ hiếu thuận, đối với phân phó của nàng, cho tới bây giờ cũng sẽ không ngỗ nghịch, nhưng không nghĩ tới, lần đầu tiên hắn phản bác bản thân, dĩ nhiên là bởi vì Hứa Vân Noãn mình cực kỳ chán ghét kia.
Trong lòng Thẩm Cửu Mạch có chút hơi khó, hắn không muốn để cho mẫu thân nhà mình thất vọng, nhưng chuyện đã đáp ứng Hứa Vân Noãn, hắn càng phải làm được.
“Mẫu thân, ta đã phân phó người của thiện phòng bên kia, bảo bọn họ cẩn thận kiểm tra đồ Hứa cô nương đưa qua, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì. Huống chi lúc Hứa cô nương tặng đồ rất nhiều người đều ở đó, nếu có sai lầm, chẳng phải là mang tảng đá đập chân của mình sao, Hứa cô nương sẽ không ngốc như vậy.”
“Ngươi và nàng mới gặp qua vài lần, đã nơi chốn giúp đỡ nàng nói chuyện?”
“Cũng không phải là nhi tử thiên vị, chỉ là thực sự cầu thị mà thôi. Mẫu thân, ngươi cũng phải bận tâm mặt mũi của Đoan vương điện hạ bên kia, mới vừa rồi Đoan vương điện hạ chỉ ra, nói muốn ăn nấm cô nãi nãi đưa qua, nếu thật không làm, chẳng phải là để Đoan vương điện hạ cảm thấy Thẩm gia chúng ta rất keo kiệt sao?”
Vu thị hít một hơi thật sâu, gắt gao áp lực, mới không để lửa giận của mình dâng lên.
“Đoan vương điện hạ cũng muốn thử món ăn đó?”
“Không sai.”
Vu thị trầm mặc, tức giận quanh thân lại không có chút dấu hiệu tiêu tán nào.
Thẩm Cửu Mạch cố tình khuyên nữa: “Mẫu thân, bất quá chỉ là một món ăn, chỉ cần xác định không vấn đề gì, có thể có ảnh hưởng bao lớn được? Còn thỉnh mẫu thân không nên bởi vì một chút mâu thuẫn lúc trước, còn phiến diện gì với Hứa cô nương.”
Vu thị âm thầm cắn răng: “Được, vậy hãy để cho thiện phòng làm đi, nhìn cẩn thận, để người cẩn thận thử, tuyệt đối không thể xuất hiện bất kỳ vấn đề gì.”
Thẩm Cửu Mạch âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Vừa nhi tử đã nói, việc thử món để ta làm.”
Vu thị trừng hắn một mắt: “Ngươi là đường đường đại công tử của Thẩm gia chúng ta, sao có thể đi làm những việc của hạ nhân chứ? An an tâm tâm đi bồi Đoan vương điện hạ nói chuyện đi, chuyện bên này, không cần ngươi quan tâm.”
“Được, nhi tử đa tạ mẫu thân.”
Đợi khi Thẩm Cửu Mạch lui xuống, Lâm Hoa bước nhanh chạy tới.
“Nô tỳ gặp qua phu nhân.”
“Sao ngươi không theo bên người đại tiểu thư, qua đây làm cái gì?”
“Hồi bẩm phu nhân đại tiểu thư bảo nô tỳ đến đây hỏi người một chút, nàng có thể đi gặp Đoan vương điện hạ một lần không?”
“Bảo nàng lão lão thật thật ngây ngô ở đó, lúc này người nhiều chú ý như vậy, trước mắt bao người, nếu Đoan vương điện hạ không lưu cho nàng bất kỳ mặt mũi gì, sau này nàng làm sao làm người?” Thanh âm của Vu thị phát lạnh.
“Vâng.”
Lâm Hoa nói xong, liền muốn lui xuống đi tìm Thẩm Vân Sơ, lại bị Vu thị mở miệng gọi lại.
“Sau khi ngươi truyền xong lời, lập tức đi thiện phòng nhìn chằm chằm, Hứa Vân Noãn đưa ra một món ăn, ngươi nhìn là được, nghìn vạn lần đừng xảy ra sai sót gì.”
Lâm Hoa nhìn trái phải, sau khi phát hiện bốn bề vắng lặng, không khỏi nhẹ giọng nói rằng: “Phu nhân có cần làm gì bên trong không? Hôm nay nhiều quý khách tới như vậy, nếu đồ Hứa Vân Noãn đưa lên xảy ra vấn đề gì, nàng cũng không có mặt mũi lớn để mọi người tha thứ.”
Mới vừa rồi, Vu thị từng nghĩ qua biện pháp này, nhưng càng nghĩ cuối cùng vẫn bỏ qua.
Thứ nhất là Hứa Vân Noãn tâm tư giả dối, ai biết trước khi nàng đưa những thức ăn kia tới, có kẻ khác kiểm tra làm chứng hay không.
Thứ hai trước đây Thẩm gia đã gây ra một hồi nhiễu loạn, bất kể là bởi vì Hứa Vân Noãn hay những người khác, phàm là xảy ra vấn đề, mọi người nhất định sẽ giận chó đánh mèo Thẩm phủ.
So sánh với hãm hại một Hứa Vân Noãn, vẫn là danh tiếng của Thẩm gia càng trọng yếu hơn.
“Không cần, ngươi nhìn chằm chằm, không nên xảy ra vấn đề.”
“Vâng, nô tỳ rõ ràng.”
Hứa Vân Noãn an an tâm tâm chờ, chờ mọi người ngắm hoa không sai biệt lắm, mới đi theo thị nữ Vu thị phái tới ngồi vào vị trí.
Hứa Vân Noãn thân phận thấp, cho nên chỗ ngồi bị an bài ở xa.
Đào Bảo Nhi theo ở bên người Hàn phu nhân nhìn thấy, một lòng tưởng muốn đi qua ngồi cùng Hứa Vân Noãn, lại bị Hàn phu nhân chặt chẽ giam ở tại chỗ ngồi.
“Lúc này, chớ qua đó thêm phiền cho Hứa tỷ tỷ của ngươi.”
“Sao ta lại là thêm phiền được? Một mình Hứa tỷ tỷ ngồi ở đó cô đơn biết bao nha, ta đi bồi nàng trò chuyện.”
“Ngươi ngồi yên ổn, còn tốt hơn nói chuyện với nàng. Nếu hôm nay ngươi không nghe lời, sau này ta nhất định sẽ không cho ngươi đi quấn quít lấy Hứa cô nương nữa.”
Đào Bảo Nhi như là cà chua phủ sương, nhất thời yên lặng: “Ta đã biết.”
Hàn phu nhân quay đầu nhìn về phía Vu thị.
Tuy rằng Vu thị ngụy trang vô cùng tốt, nhưng nụ cười kia làm thế nào đều tiết lộ ra một cổ nôn nóng và miễn cưỡng.
Người khác không nhìn ra, nhưng nàng và Vu thị lúc trước tương giao nhiều năm như vậy, đối với mỗi một chút lo lắng của nàng đều rõ như lòng bàn tay.
Nhận thấy được Vu thị không hài lòng trong lòng, Hàn phu nhân liền cảm thấy cao hứng.
Lần trước yến hội của Thẩm gia gây ra lớn nhiễu loạn như vậy, bây giờ suy nghĩ một chút, lòng còn hơi có chút sợ hãi, thức ăn bưng lên, ăn đều có chút không yên lòng.
Thậm chí còn có người nhớ lại chê cười lúc trước của Thẩm gia nháo, âm thầm đoán trong lòng, cũng không biết lần này rau xanh của Thẩm gia này, đến tột cùng có rửa không.
Mọi người đang nghĩ ngợi, đột nhiên ngửi thấy được một cổ hương khí cực kỳ đặc biệt.
“Cổ vị đạo trái lại đặc biệt. . .”
“Thơm quá a. . . đây hình như là vị đạo của nấm. . .”
Đoan vương có lòng muốn giúp Hứa Vân Noãn một tay, lần đầu tiên mở miệng lên tiếng: “Đây là thức ăn Hứa cô nương đưa tới , sắp lên bàn rồi sao?”
Đoan vương vừa nói, mọi người đều ngưng thần nín hơi.
“Đây là Hứa cô nương đưa tới?”
“Đã sớm nghe nói nấm trong Tứ Quý các bán vô cùng tốt, chỉ bất quá bởi vì cung không đủ cầu, thời gian dài như vậy, lại không có cơ hội nếm thử, hôm nay lại có lộc ăn.”
“Còn phải nói nữa. Còn phải cám ơn Hứa cô nương.”
Đoan vương điện hạ xuất khẩu giúp đỡ, ai còn có thể không cho vài phần mặt mũi?
Hứa Vân Noãn đón quan sát của mọi người, nét mặt tự nhiên rộng lượng: “Đa tạ chư vị tán thưởng, nếu chư vị cảm thấy tốt, sau này quang cố sinh ý của Tứ Quý các nhiều hơn là được.”
Khi nói chuyện món ăn đã được bưng lên, đợi thức ăn lên bàn thấy rõ ràng hình dáng trong đĩa, mọi người không khỏi kinh ngạc không ngớt.
“Đây. . . Đây là nấm?”
Chỉ thấy trong đĩa bạch ngọc, xếp gọn từng cái nấm một.
Tán của loại nấm này rất tròn, dáng dấp ú na ú nần, tán trình nâu, cán lại trắng nõn như ngọc, một đĩa bạch ngọc bày cái nấm, nước canh nhợt nhạt trong suốt độ lên một tầng quang vựng cho nấm.
Nhưng mà, mọi người lại không có tâm tư thưởng thức những cái nấm tinh xảo mập mạp này, ngược lại không chớp mắt nhìn chằm chằm đồ trên tán nấm.
“Đây. . . trên nấm này lại có chữ?”
“Hẳn không phải là mọc trên nấm đi, chắc là sau này mới viết lên đi?”
“Mới không phải, ta đã cẩn thận nhìn qua, chính là mọc trên nấm!”
Tiếng kinh thán liên tục không ngừng, tất cả mọi người bị nấm trước mắt làm cho sợ ngây người.
Hơn nữa nhìn dáng dấp chữ viết trên nấm, mang theo một cổ khí bàng bạc, chẳng lẽ nấm hiện tại đều có học thức hơn người sao?
Đây là thành tinh rồi, nhất định là thành tinh rồi!