CHƯƠNG : NHẤT TIẾU THÀNH DANH
Dịch giả: Luna Wong
Nhìn thấy Hứa Vân Noãn nói hai ba câu liền hấp dẫn hết lực chú ý của mọi người, trong lòng Vu thị lóe lên một tia tâm tình cực kỳ chán ghét.
Càng nhìn càng cảm thấy Hứa Vân Noãn và Sở Ngưng cực kỳ tương tự, nhất là tính chất hấp dẫn lòng người đặc biệt như vậy, mặc kệ hao tốn bao nhiêu tâm tư, chỉ cần nàng vừa xuất hiện, những người khác đều thành làm nền.
“Thời gian không sai biệt lắm, vẫn là thỉnh các vị tiểu thư này đến tiền viện xem mẫu đơn Lạc Dương đi.”
Rốt cuộc cũng là yến hội của Thẩm gia, mọi người nghe được Vu thị mở miệng, liền đều cổ động.
“Mẫu đơn Lạc Dương? Chẳng lẽ là mới từ Lạc Dương bên kia vận tới?”
“Phải đó, đều biết mẫu đơn Lạc Dương hoa vang danh thiên hạ, vốn có tiết hoa mẫu đơn lúc này vẫn là trạng thái chưa nở, nhưng cũng không biết làm sao, năm nay có một nhóm mẫu đơn nở cực sớm, cho nên có thương đội vận hoa mẫu đơn đến kinh thành, vừa mới kịp lúc, cho nên liền mua một ít an trí ở trong phủ cho mọi người xem.”
“Đây thực là đại thủ bút.”
“Thật không hỗ là Thẩm phủ. . .”
Vu thị quay đầu nhìn về phía Thẩm Vân Sơ: “Vân Sơ, còn không mau đến đây dẫn đường?”
Thẩm Vân Sơ thu liễm tâm tư của mình, cất bước chân thành đi ra trước.
Các tiểu thư theo tiến lên, đến mức làn gió thơm trận trận, rất có một cổ vị đạo loạn hoa tiệm dục mê mắt người.
Đào Bảo Nhi lôi kéo ống tay áo của Hứa Vân Noãn, thoáng rơi ở phía sau: “Hứa tỷ tỷ, mẫu thân nói qua, người trên yến hội này quen thích phủng cao thải thấp, nếu Hứa tỷ tỷ có cái gì không thoải mái, cũng không cần để ở trong lòng.”
Đào Bảo Nhi còn nhỏ tuổi, nhưng lại có một cổ trực giác cực kỳ đặc thù, từ khi tiến nhập cửa phủ của Thẩm gia, nàng đã cảm thấy có không ít người đều đang âm thầm nhằm vào Hứa Vân Noãn, điều này làm cho lòng nàng hết sức khó chịu.
Hứa Vân Noãn hơi sửng sờ, quay đầu chống lại ánh mắt trong suốt của Đào Bảo Nhi, không khỏi cười cười: “Yên tâm đi, Hứa tỷ tỷ của ngươi thuộc tuổi con nhím, nếu ai dám đạp, nhất định đâm đến chân nàng bị thương.”
Đào Bảo Nhi mím môi cười, tâm tư vẫn buộc chặt, từ từ buông lỏng.
Trong tiền viện, Đoan vương vừa tiến đến đã thành tiêu điểm của mọi người, rất nhiều người lên một lượt hành lễ vấn an, thuận tiện nói hai câu nói, biểu hiện một chút thân cận.
Kể từ đó, hơi có chút không thắng kỳ phiền, Đoan vương không khỏi nhìn về phía Mục Trần Tiêu, vốn cho là hắn sẽ càng không thích ứng trường hợp như vậy, lại không nghĩ rằng hắn chỉ là lãnh dung ngồi đó, không chút định rời đi nào.
“Trần Tiêu, chúng ta vào trong đình ở bên kia ngồi một chút đi.”
Thoáng cách xa đoàn người, chắc có thể có được thanh tĩnh chốc lát.
Mục Trần Tiêu nâng đôi mắt lên: “Điện hạ muốn đi liền đi đi.”
“Ngươi không đi sao?”
“Không đi.”
Đoan vương có chút kinh ngạc: “Trong ngày thường người không phải không thích trường hợp ồn ào nhất sao?”
Hắn theo phương hướng Mục Trần Tiêu thường thường nhìn nhìn lại, trong lòng lập tức lướt qua một tia sáng.
“Trần Tiêu, sẽ không phải là ngươi đang đợi Hứa cô nương đến đây chứ?”
Mục Trần Tiêu ngẩng đầu lên, thần sắc trên mặt càng lạnh lùng.
“Ta đã đoán đúng rồi đúng không?” Đoan vương yên lặng thở dài, “Ta nói ngươi thật đúng là thật tình thực lòng với vị cô nãi nãi này.”
Mi tâm của Mục Trần Tiêu hơi giật giật: “Đó là cô nãi nãi của ta, tự nhiên phải thật tình.”
“Đúng rồi, ta còn quên hỏi còn ngươi, ngươi làm sao thuyết phục mẫu phi ta?”
“Cái gì?”
“Trước đó thu được tin tức của ngươi muốn để ta tới tham gia yến hội, ta vốn muốn cự tuyệt, nhưng ta mẫu phi biết, lại yêu cầu ta nhất định phải tới tham gia, chẳng lẽ không phải ngươi tìm người đưa thư cho mẫu phi ta sao?”
“Không có.”
“Ân?” Trong lòng Đoan vương kinh ngạc, “Ngươi không tìm mẫu phi ta?”
“Ân.” Mục Trần Tiêu không khỏi nhớ tới hiền phi nương nương lần đầu tiên nhìn thấy cô nãi nãi nhà mình, biểu hiện tựa hồ cũng rất thân cận, “Hiền phi nương nương yêu cầu ngươi phải tới tham gia sao?”
“Đúng vậy, còn nói phương pháp trồng rau xanh trong noãn bằng là Hứa cô nương tiến hiến lên, tu kiến thủy cừ cũng có công lao của Hứa cô nương, nói chung bảo ta chiếu cố người cho tốt.”
Lúc Đoan vương nói chuyện, trong lòng không khỏi dâng lên một trận chột dạ.
Thế nào luôn cảm thấy càng nói càng đuối lý nhỉ?
Nhãn thần của Mục Trần Tiêu sinh ra mấy phần lãnh ý, lành lạnh rơi vào trên người Đoan vương.
“Hảo huynh đệ, ngươi yên tâm, cô nãi nãi của ngươi cũng là cô nãi nãi của ta, chiếu cố này không có ý gì khác.”
“Không dám nhận, điện hạ chỉ cần biết bối phận khác biệt là được.”
Đoan vương cười cười, đẩy xe lăn của Mục Trần Tiêu xê dịch sang hai bên trái phải.
Những người khác thấy hai người nói chuyện, sáng suốt không có tiến lên.
Đoan vương phủi Thẩm Cửu Mạch một mắt, âm thầm hạ giọng: “Ta nói, chờ một chút ngươi có thể trông giữ cô nãi nãi của ngươi rồi, Thẩm Cửu Mạch kia, một lòng muốn báo ân cứu mạng đó.”
“Cô nãi nãi không có nhận, cho nên cái gì cứu mạng với không cứu mạng, hoàn toàn là lời nói vô căn cứ.”
“Ngươi nghĩ thế này, nhưng người khác không nghĩ như vậy a, ngươi nhìn thử Cửu Mạch xem, ánh mắt kia đơn giản là trông mòn con mắt.”
Vừa dứt lời, chợt nghe chung quanh truyền đến từng đợt tiếng kinh thán.
Mục Trần Tiêu và Đoan vương điện hạ ngẩng đầu nhìn lại, thấy Thẩm Vân Sơ mang theo chư vị tiểu thư đi tới.
Thẩm Vân Sơ hôm nay ăn mặc cực kỳ kinh diễm, nàng giống như là tiên tử đi ra từ trong cung nữ đồ, thấp đầu rũ mắt, đều là mang theo một cổ khí ưu nhã xuất trần.
Ở đây rất nhiều các công tử đều nhìn ngây người, không khỏi âm thầm oán.
Đoan vương điện hạ đối mặt một mỹ nhân như vậy đều không động tâm, như vậy nữ tử có thể để cho hắn coi trọng, đến tột cùng tốt đến mức nào?
Các tiểu thư đi theo Thẩm Vân Sơ chung quanh có chút hối hận, mới vừa rồi chỉ muốn đi ở phía trước, có thể để cho đám người Đoan vương điện hạ liếc nhìn, nhưng có Thẩm Vân Sơ Chu Ngọc Hàm phía trước, ai có thể chú ý tới những ánh sáng huỳnh hỏa như các nàng chứ?
Nghĩ như vậy, các nàng hữu ý vô ý liền cho Hứa Vân Noãn đi ở phía sau hiển lộ ra.
Hứa Vân Noãn đang nghiên đầu ngắm hoa với Đào Bảo Nhi, lộ ra nửa mặt trắng ngọc không tỳ vết, nàng nhìn hoa cực kỳ chăm chú, khi thì uyển chuyển cười, khi thì rũ mâu khinh ngữ, theo động tác của nàng, quần áo kinh diễm lòng người lưu chuyển ánh sáng nhu hòa, để cả người nàng sinh quang.
Tựa hồ là đã nhận ra ánh mắt của mọi người, Hứa Vân Noãn hơi chút nghi hoặc xoay đầu lại, lập tức vô tội nháy mắt một cái, quay mọi người sáng sủa cười.
Cái nụ cười này chậm rãi thịnh phóng giữa mi mắt, phảng phất mang theo tình cảm ấm áp và sinh cơ vô tận, tinh thuần như là mưa to qua đi, chợt có một tia nắng lộ ra, kẻ khác không tự chủ được cũng theo nàng giương khóe môi lên.
Mục Trần Tiêu vô ý thức há miệng, một sát na trên mặt trong tâm tình nhu hòa.
Cô nãi nãi cười rộ lên, có thể nói là còn kinh diễm hơn cả bách hoa.
Giờ khắc này, thời gian đều phảng phất dừng lại.
Đây là vị Hứa Vân Noãn không ngừng gây ra động tĩnh ở trong kinh thành?
Nghe nói trong miệng người khác, nàng xuất thân hương dã, không hiểu quy củ trong kinh thành, làm việc có chút tùy tâm, vốn tưởng rằng sẽ là thôn cô hương dã cá tính tình mạnh mẽ, chưa nhìn quen thế diện.
Nhưng hôm nay nhìn mới phát hiện, nàng giống như là tiên lộc sinh trưởng trong tiên cảnh, lại trong lúc vô tình lưu lạc đến dân gian, trong suốt tinh khiết, lòng tràn đầy thiện niệm, rồi lại tràn ngập tò mò với hết thảy chung quanh, nhất là nụ cười cuối cùng, phảng phất có thể tắm địch tâm linh của người ta.