Cẩm Vân nhìn trường đua xa hoa rộng lớn không khỏi trầm trồ cảm thán một phen. Dù là tranh cổ hay sách cổ cũng chưa bao giờ đủ để lột tả sự hưng thịch, tráng lệ bậc nhất của một triều đại. Đại Mạc quanh năm cằn cỗi, Đông Yến rừng núi hiểm trở, Lãnh Vân tuyết phủ ngàn năm, chỉ có mỗi mình Bắc Tề bốn mùa đầy đủ, nhân thế địa lợi đều có chỗ xuất chúng hơn, quả không hổ là Đế kinh cũ của Đại Thiên Quốc.
Nhìn người cưỡi tuấn mã, không khỏi nhớ nhung kí ức cũ lần nàng cưỡi ngựa cuối cùng, chắc chính là lần khai quật địa mộ thứ nằm ở vùng tây bắc ngoại thành phố D. Vùng đất mênh mông đầy hoang dã, Cẩm Vân tự do trên lưng ngựa phi như vũ bão, đón từng cơn gió mạnh mẽ của thiên nhiên, mang theo hương thơm cây rừng mộc mạc.
- Bắc Tề thái tử phi.
- Đông Yến công chúa! Người cũng tới đây tham gia đua ngựa sao?
Cẩm Vân ngạc nhiên nhìn Đông Yến Trầm Ngư vui vẻ hoạt bát tiến về phía nàng, trông thật khác với vẻ điềm đạm giúp đỡ nàng trên cung yến hôm trước. Nhưng dáng vẻ trước mắt xem ra mói chính là tính cách thật sau lớp mặt nạ của Trầm Ngư, kể ra hoàng tộc ai cũng vậy dù bản thân không bị biến chất bởi quyền lực đều sẽ có một lớp mặt lạ che dấu bản thân. Cạnh nàng những người này lại càng k thiếu, Quân Lâm Phong vẻ ngoài luôn lạnh lùng hà khắc nhưng đối diện với thái tử hoặc nàng sẽ là bộ dạng của một tiểu hài tử, Lãnh Cao Trạm tuy vẻ ngoài vô cùng nho nhã, ngọc thụ lâm phong nhưng đại để cũng là một kẻ đầy mưu toan... haizz! ai nàng cũng thể đoán ra được riêng mỗi Quân Lâm Uyển thì không thể tài nào thấu hiểu, lúc nóng lúc lạnh biến đổi khôn lường y như tắc kè hoa vậy.
- Nếu được như lời thái tử phi nói thì thật hay.
Trầm Ngư khuôn mặt xinh xắn liền trở nên phũng phịu, tỏ ý không vừa lòng. Đáng yêu như một tiểu muội muội nàng hằng ao ước, đáng tiếc ông trời hình như luôn cố ý đối nghịch với nàng liền giáng xuống một thằng em tai quái bướng bỉnh lại còn vô cùng gian xảo.
- Ai to gan đến mức dám cản công chúa điện hạ đua ngựa - Cẩm Vân bật cười hỏi.
- Là mấy lão già đó, còn nói hoàng thể tôn quý sao có thể đặt chân đến nơi khô khan thô tục này. Muội vẫn mặc kệ, chỉ đáng tiếc lại không thể tìm được người nào thử tài.
Đông Yến Trâm Ngư hướng mắt về phía sứ thần Đông Yến trách móc,tuy giọng điệu vẫn vô cùng quy củ nhưng lại để lộ vài phần hờn dỗi vô cùng đáng yêu khiến nàng không khỏi bật cười mở lời .
- Nếu công chúa điện hạ không chê, hôm nay ta đính thân thử tài cùng người.
- Thái tử phi người nói thật chứ - Trầm Ngư hưng phấn nắm lấy tay nàng.
- Nhất ngôn cửu đỉnh, A Phong phía thái tử nhờ cả vào đệ.- Cẩm Vân gật đầu với Trầm Ngư, chợt nghĩ đến lời hứa với thái tử làm gì cũng phải thông báo trước với hắn liền vội quay sang Quân Lâm Phong đang đứng cạnh nhờ vả.
- chỉ là một trận đua ngừa thôi, hoàng huynh sẽ không cứng nhắc vậy đâu
Quân Lâm Phong đảm bảo với nàng vậy là có thể thoải mái đua ngựa cùng vị tiểu công chúa khả ái này.
- Thái tử phi vị này...- Trầm Ngư lúc này mới để ý đến vị nam tử tuấn mĩ bên cạnh Cẩm Vân không giấu nổi tò mò.Dung mạo vị này rất giống với thái tử Bắc Tề nhưng không quá yêu nghiệt, lạnh lùng vô cảm như thái tử, thay vào đó lại vô cùng ấm áp, tràn đầy vui vẻ,nhiệt huyết khi nói vớt thái tử phi. Thái tử đáng sợ luôn khiến người khác không giám lại gần , thì vị thiếu niên này lại vô cùng đối phương dù chỉ một ánh nhìn.
- À, đây là A Phong đệ đệ ruột của thái tử, là Trấn Bắc Vương anh dũng song toàn của Bắc Tề - Cẩm Vân lại khoe khéo đứa em rể đức cao vọng trọng nhưng lại vô cùng tôn kính đối nàng , Quân Lâm Phong vì vậy mà lại khẽ chau mày thầm mắng " hoàng tẩu người đúng thật là...đệ là mặt hàng cần quảng bá đến vậy sao!"
- Nghe danh vương gia đã lâu, thật vinh hạnh được gặp ngài.- Trầm Ngư quy củ khẽ nhún người một cách thanh tao, Quân Lâm Phong thấy vậy liền cúi người đáp lễ lại.
- Công chúa điện hạ không cần đa lễ, bạn của hoàng tẩu cũng chính là bạn của bổn vương sau này những lễ nghi phức tạp như vậy vẫn lên lược bỏ.
......
Cả ba người bọ họ cứ vui vẻ nói truyện lại không để ý đằng sau có kẻ nghe lén,Hứa Văn Tuyết khóe miệng kéo dài thành một nụ cười vô cùng gian sảo.
- Đua ngựa! Cũng hay đấy chứ, vậy để bản quận chúa cho các ngươi một trận đua ngựa đáng nhớ cả đời .Hoa nhi đến chuồng ngựa làm cho bản quận chúa chút việc...
- Dạ.
------------------------------- dải ngăn cách ------------------
Một bên hắc mã một bên bạch mã, hai vị đại mỹ nữ của hai nước Đông Yến - Bắc Tề thử tài cưỡi ngựa, thu hút được không ít sự chú ý ai cũng mỏi mắt mong chờ.
Cẩm Vân một bước mạnh mẽ phóng khoáng ngồi lên hắc mã, Đông Yến Trầm Ngư cũng chẳng hề kém cạnh, thân tuy lá ngọc cành vàng nhưng không thèm để người hầu lên ngựa, một thân cao quý tự mình lên ngựa.
- Công chúa chúng ta cá cược gì bây giờ.
- Một điều kiện! Người nào thắng sẽ được yêu cầu người thua một điều kiện. Như vậy được chứ?
- Được.- Cẩm Vân đáp ứng nàng một cách hào sảng không hề tính toán, không ngờ lại kéo theo cả một đống rắc rối sau này.
Trọng tài phất cao cờ trong tay, một tiếng hô lớn cuộc đua bắt đầu. Hai chiến mã cùng lúc phóng vụt trên đường đua, gay cấn không kém gì nam tử đua ngựa. Lúc đầu cả hai ngựa đều song song nhưng được một lúc hắc mã của Bắc Tề có nhỉnh lên đôi chút, càng về sau càng bỏ rơi bạch mã của Đông Yến.
Vừa hay lúc gay go nhất thái tử và Dực vương liền xuất hiện, không biết lại vô tình hay cố ý cả hai đề chỉ hướng mắt về nữ tử bạch y đang vui vẻ cưỡi hắc mã, môi khẽ nở nụ cười than thở:
- nàng đúng là một con ngựa bất kham!
Cả hai cùng đồng thanh một cách bất ngờ, cùng một câu, cùng một nội dung còn cùng một ý tứ.
Quân Lâm Uyển lúc này không khỏi khó chịu nhíu chặt lông mày nhìn Lãnh Cao Trạm,còn y thì lại vô cùng tự nhiên tỏ ra không có gì vẫn một vẻ thanh nhàn xem đua ngựa. Kẻ này luôn có ý đồ không rõ với Cẩm Vân, thật đáng ghét.
Chặng đường còn lại rất ngắn Trầm Ngư như cảm giác mình sắp thua dùng hết tốc lực đổi theo, tới gần con ngựa của thái tử phi bạch mã bỗng dưng nổi điên hí lên một cách hung dữ lao thẳng vào hắc mã. Hai con ngựa liền trở nên mất kiểm soát tìm mọi cách hất các nàng xuống.
Quân Lâm Uyển thấy có vấn đề liền lập tức kinh công bay tới chỗ đó, tay rút đoản đao nhanh gọn đâm thẳng vào yết hầu hắc mã. Máu tươi bắn ra con ngựa ngã lăn ra chết, thái tử một tay chuẩn bị đỡ lấy nàng không ngời lại bị kẻ khác nãng tay trên mất.
- A aaa...- Đông Yến công chúa vốn đang hoảng sợ, lại nhìn thấy một màn máu tanh liền buông dây cương lập tức ngã xuống, Quân Lâm Phong lúc này đã kịp chạy tới đỡ lấy nàng. Không khỏi nhìn hai người kia than thở oán trách, rõ ràng cả hai ra cùng một lúc chạy ra lại chỉ cứu một người đây là loại tình huống gì!
Trầm ngư bất tỉnh liền được Quân Lâm Phong bế vội vã đi tìm thái y, đám sứ thần cũng sốt vó đi theo sau. Khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn, nhưng phần lớn đều là lo lắng cho công chúa hơn, nếu như nàng có mệnh hệ gì Bắc Tề làm sao ăn nói với Đông Yến quốc.
Hứa Văn Tuyết nhìn cả hai người bọn họ cứ vậy mà được cứu không chút sây sát gì, trong lòng vô cùng căm phẫn. May mắn, chỉ là may mắn thôi, Thiên Cẩm Vâm ngươi có thể thoát được lúc này nhưng nàng chắc chắn ả sẽ không qua nổi được hôm nay.
" Đợi lúc ngươi bị xử trảm, ta sẽ chóng mắt lên mà coi bộ dạng thảm hại của ngươi. Ta sẽ đường đường chính chính bước vào phủ thái tử, trở thành thái tử phi của chàng.Thiên Cẩm Vân ngươi chờ mà coi... "