Trong một đêm yên tĩnh, ngồi cạnh người mình thích, Kiều Ý đã cảm thấy rất mãn nguyện và hạnh phúc.
"Cho dù chị có nói cả đêm thì em cũng sẵn sàng nghe, nhưng có thể để em nói trước không?"
Kiều Ý muốn ngồi với Thẩm Ngôn Khanh cả đêm, nhưng còn phải xem người ấy có đồng ý không, hiển nhiên là Thẩm Ngôn Khanh không đồng ý, cô ấy đẩy đầu Kiều Ý đang dựa vào vai mình, sau đó lại hỏi một câu: "Vì sao?"
Có thể là hoàn cảnh quá yên tĩnh, giọng nói của Thẩm Ngôn Khanh dịu dàng, quá dễ nghe, thậm chí Kiều Ý nghi ngờ có phải cô ấy đang nói chuyện với cô hay không.
Thẩm Ngôn Khanh luôn khiến cô có cảm giác như ánh trăng, rất lạnh lùng. Nhưng sau khi tiếp xúc với nó, ánh trăng lại có một mặt dịu dàng hơn, giống như khoảnh khắc này.
"Em sợ chị vừa mở miệng ra sẽ từ chối em."
Kiều Ý cúi đầu, lúc đó ở khách sạn, khi Thẩm Ngôn Khanh nói rằng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa, cô thực sự cảm thấy trái tim mình như bị xé toạc.
"...Nếu chị có thể thực hiện được ước nguyện của Tiểu Nhược thì nhất định chị sẽ giúp cô bé phải không? Vậy... Làm bạn gái em được không? Bởi vì chỉ cần thấy chị là em sẽ vui vẻ, nếu mỗi ngày đều có thể thấy chị, vậy ngày em cũng vui vẻ!"
Kiều Ý tự nhận là đây là một luận chứng có logic.
"Làm bạn gái em... được không?" Kiều Ý không tự tin nói.
Trước khi nói lời này, Kiều Ý rối rắm hồi lâu, cô nghĩ, liệu một người phụ nữ ưu tú như Thẩm Ngôn Khanh có chấp nhận cô không? Nhưng trong thế giới tình yêu, mọi người đều bình đẳng, Kiều Ý sẵn sàng vì cô ấy mà thay đổi, trở thành người cô ấy thích.
Đối với Thẩm Ngôn Khanh mà nói, những lời này thật ra rất trẻ con, nhưng tuy có vẻ trẻ con nhưng lại rất nghiêm túc. Kiều Ý mang tới cho cô ấy nhiều cảm xúc khác nhau.
Không phản ứng? Có phải mình nói sai gì không?
Kiều Ý lại suy nghĩ một chút, quả nhiên vẫn là không biết lượng sức, vì thế cô nhanh chóng sửa lại: "Vậy... bao nuôi em cũng được!"
Bao nuôi...
Kiều Ý cũng không biết mình nói ra từ ấy thế nào, may mà Thẩm Ngôn Khanh cũng phản ứng lại.
"Kiều Ý, cô xác định đây là tình yêu sao?"
Thẩm Ngôn Khanh hỏi cô một câu, vẫn với giọng lý trí không chút cảm xúc. Thẩm Ngôn Khanh vẫn như vậy ngay cả khi gặp vấn đề về tình cảm. Đôi khi Kiều Ý thực sự muốn biến thành một đứa trẻ, bởi vì Thẩm tổng đối xử với trẻ con nhẹ nhàng hơn nhiều.
Kiều Ý cũng đang suy nghĩ vấn đề này, nhưng hôm nay Thẩm Ngôn Khanh có thể đến bên cạnh cô, nhận nụ hôn của cô, đây không phải là yêu sao? Đừng nói với cô rằng cô ấy chỉ coi cô như em gái...
Kiều Ý cũng muốn biết Thẩm Ngôn Khanh đang nghĩ gì, liền hỏi lại cô ấy: "Chị nghĩ thế nào?""Ngày hôm đó... Chị thật sự coi như không xảy ra chuyện gì sao? Thời gian này chị có... Nhớ tới em không?" Kiều Ý cảm thấy, Thẩm Ngôn Khanh có cảm giác với cô.
Cô vừa nói, tay vừa chạm vào mu bàn tay Thẩm Ngôn Khanh, sau đó nắm chặt, có chút hồi hộp nói tiếp: "Em rất nhớ chị, mỗi ngày đều vậy, Ngôn Khanh..."
Lần này ở trạng thái rất tỉnh táo gọi tên cô ấy, giống như chỉ cần gọi tên cô ấy là có thể kéo gần khoảng cách của hai người. Kiều Ý nhìn Thẩm Ngôn Khanh, cô buồn bã nhỏ giọng lặp lại: "Em rất nhớ chị..."
Thẩm Ngôn Khanh cảm nhận được độ ấm lòng bàn tay đối phương truyền tối, thậm chí bởi vì quá hồi hộp mà chảy mồ hôi, ánh mắt của cô vừa kiên định vừa yếu đuối.
Kiều Ý, tôi đã nghĩ đến em, nếu không sẽ không tới tìm em.
Hai người nhìn nhau, đây là hành động vô cùng vi diệu. Tay trái Kiều Ý vẫn nắm mu bàn tay Thẩm Ngôn Khanh, tay còn lại từ từ ôm cổ cô ấy, tiến tới, sau đó dần hạ mi mắt xuống, tìm kiếm đôi môi đỏ mọng của cô ấy, lại muốn chạm tới.
Đối với Thẩm Ngôn Khanh, hành vi của Kiều Ý quá "nhiệt tình", lại càng giống cảm xúc nhất thời bộc phát. Vốn dĩ cô ấy cảm thấy cảm tình của cả hai rất buồn cười, mà hành động tùy tiện của Kiều Ý càng khiến cô ấy cảm thấy... Đây chỉ là một trò chơi.
Kiều Ý áp đầu mũi của cô vào vị trí tương tự của người đối diện, cô không hôn xuống vì cô ấy hình như có chuyện muốn nói.
Thẩm Ngôn Khanh không trốn tránh tiếp xúc gần gũi này, thật ra Kiều Ý hôn khiến cô ấy rất thoải mái, cô ấy có thể tiếp nhận.
Hai người gần như như vậy, nhưng hô hấp của Thẩm Ngôn Khanh không một chút nhiễu loạn, cô ấy hỏi Kiều Ý: "Cô biết mình đang làm gì sao?"
Ngược lại, hô hấp của Kiều Ý dồn dập, đặc biệt là khi Thẩm Ngôn Khanh đối mặt nói ra lời này, cô chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu nhưng ngực liên tục phập phồng, thậm chí thở dốc, "Chị hỏi em đây có phải tình yêu không, em không biết... Cho nên có thể cho em một cơ hội, để em cảm nhận được không?"
Dứt lời, Kiều Ý nhắm mắt ngậm lấy môi cô ấy.
Đôi môi mềm mại gặp nhau, tạo nên một cảm giác rung động tận tim, chỉ là nhẹ nhàng liếm mút, Kiều Ý liền kết thúc nụ hôn ngắn ngủi này, đơn phương chủ động đã định là không thể kéo dài lâu.
Sau khi kết thúc nụ hôn có phần khiến người ta buồn bực này, Thẩm Ngôn Khanh điềm nhiên nói: "Hành vi ấu trĩ này là cách em cảm nhận à?"
Hành vi ấu trĩ?
Lời tỏ tình trìu mến mà Kiều Ý ấp ủ nửa tháng nay, ở trước mặt Thẩm Ngôn Khanh lại là hành vi ấu trĩ, bầu không khí ái muội cô cực khổ tạo ra bị Thẩm Ngôn Khanh vừa mở miệng làm tan đi mất.
Rõ ràng mình là người chủ động, lúc này Thẩm Ngôn Khanh lại trưng ra cái vẻ mặt đạm nhiên đó, hai má mình nóng lên rồi, xấu hổ quá.
Đối phó với người không có tình thú thì nói lời âu yếm cũng vô dụng, Kiều Ý đỏ mặt, ôm đầu phát điên mất thôi.
"Thẩm Ngôn Khanh, chị trả lời một câu chắc chắn đi, rốt cuộc có muốn kết giao với em hay không?!" Nói ngắn gọn như vậy đã đủ chưa?
Đây chính là bộ mặt thật của em hả, Thẩm Ngôn Khanh thấy dáng vẻ này của cô không khỏi buồn cười, trước đó Kiều Ý nghiêm túc tỏ tifh, bây giờ lại khiến cô ấy cảm giác đó như là hoa ngôn xảo ngữ. Có phải thích không, phải là tình yêu hay không, không phải một nụ hôn là có thể chứng minh, Kiều Ý nói không sai, chuyện này cần do hai người tới cảm nhận...
"Có thể thử xem."
Đây là câu trả lời cuối cùng của Thẩm Ngôn Khanh.
Kiều Ý vốn đang ôm đầu buồn bực, vừa nghe Thẩm Ngôn Khanh nói có thể lập tức sống lại.
Đơn giản thế à?
Cô vừa mới đi vòng vòng để bày tỏ tình yêu của mình, vừa cố gắng hết sức thổ lộ tâm tư, nhưng câu trả lời này có đơn giản quá hay không.
Thẩm Ngôn Khanh, chị thực sự là người phụ nữ vô cảm nhất mà em từng gặp.
Vậy bây giờ nên làm gì tiếp theo khi mối quan hệ giữa hai người đã được xác định? Kiều Ý vẫn đang trong trạng thái bối rối, nhưng Thẩm Ngôn Khanh đã đứng lên: "Đi thôi."
Kiều Ý đi sau cô ấy, ngây ngốc hỏi: "Đi đâu cơ?"
"Về nhà."
Về nhà! Nội tâm Kiều Ý sướng điên rồi, tiếp theo cô bộ lộ niềm vui, si ngốc nhếch miệng cười với Thẩm Ngôn Khanh: "Về nhà, tốt quá!"
Về nhà thôi làm gì mà vui vậy, tại sao còn đỏ mặt?
Nhưng nhìn vẻ mặt suy nghĩ bậy bạ của Kiều Ý, Thẩm Ngôn Khanh đã đoán được tám phần, nhóc con này suốt ngày nghĩ gì vậy, cô ấy nói thêm: "Tôi đưa em về nhà."
Hóa ra là về nhà mình...
"Ặc." Kiều Ý tụt hứng, không tình nguyện kêu lên, sau đó ngồi bệt xuống đất không muốn đi nữa.
"Không đi, chị tự đi mà về."
Kiều Ý bày ra vẻ mặt đáng thương làm nũng với cô ấy, "Chị à... Ngôn Khanh... Khanh Khanh..."
Càng gọi càng thấy buồn nôn, người khác gọi chị là Ngôn Khanh, vậy em phải gọi chị là Khanh Khanh.
Kiều Ý rất hài lòng với xưng hôn này, cô cố ý gọi tiếp: " Khanh Khanh? Khanh Khanh..."
Em ấy rất trẻ con, Thẩm Ngôn Khanh vừa buồn cười lại có chút bất đắc dĩ, liền hỏi: "Lại làm sao vậy?"
"Em còn có chuyện muốn nói với chị." Kiều Ý nắm tay cô ấy, sau đó lắc trái lắc phải: "Em còn chưa nói xong."
Thẩm Ngôn Khanh đứng ở tại chỗ, không ngồi cũng không đi, tiếp tục nhân nhượng cô, "Em nói đi."
Kiều Ý đang muốn nói gì đó, Thẩm Ngôn Khanh bảo cô nói, nhưng cô lại không nghĩ ra nên nói gì, đành mặt dày nói: "Khanh Khanh, ừm... Hôm nay là sinh nhật em."
Nghe thấy cách gọi buồn nôn này mà Thẩm Ngôn Khanh vẫn cố chịu đựng, cô ấy biết hôm nay là sinh nhật Kiều Ý, lần trước xem tư liệu về cô thì cô ấy đã nhớ.
"Sinh nhật vui vẻ."
Kiều Ý chìa tay trước mặt Thẩm Ngôn Khanh, lại mặt dày: "Vậy... Qua sinh nhật em đâu?" Nếu là người yêu, muốn có quà sinh nhật cũng không quá mức đi!
"Sau này đưa cho em."
"Hôm nay là sinh nhật nhất định phải đưa ra. Nếu muộn thì không tính... Em mỏi cổ rồi, chị kéo em dậy đi."
Thẩm Ngôn Khanh nắm bàn tay cô chìa ra, kéo Kiều Ý dậy, mà cô cố ý ngồi bất động. Thẩm Ngôn Khanh cho Kiều Ý một ánh mắt cảnh cáo, cô ấy buông tay.
Kiều Ý giữ chặt tay cô ấy không buông, sau đó cười rồi vịn vào tay cô ấy đứng lên, sau đó lập tức ôm lấy Thẩm Ngôn Khanh.
Kiều Ý thấp hơn Thẩm Ngôn Khanh một chút, ôm chặt eo, tựa đầu vào vai cô ấy, khiến cô cảm thấy rất an toàn.
"Có thể thử ôm em một cái được không? Coi như là quà sinh nhật."
"Ừm."
Thẩm Ngôn Khanh vòng tay ôm cô vào lòng, ôm trọn thân thể gầy gò, tình cảnh này rất quen thuộc nhưng cảm giác hoàn toàn khác lần trước, "Như này được chứ?"
Kiều Ý vẫn không buông tay, cô cọ tới cọ lui trong ngực cô ấy, "Chờ thêm một lát!"
"Ngày mai em tới Thụy Đạt cùng tôi một chuyến."
"Dạ?" Kiều Ý ngẩng đầu, cô khó hiểu nhìn Thẩm Ngôn Khanh.
"Nói chuyện kết thúc hợp đồng."