"Tôi không đói."
Ánh mắt cô mê luyến nhìn anh,
"Muốn uống chút rượu không? Hay là ——"
Trong máu giống như bị thả một cây đuốc, nhanh chóng cháy lan ra.
"Ngồi đi, tôi có việc muốn nói với cô."
Nói chuyện gì? Cô chợt có một loại dự cảm chẳng lành, khủng hoảng không khỏi chiếm lấy lòng cô, làm tâm trạng cực kì thấp thỏm.
"Em không nghe, em không muốn nghe."
Anh vẫn nhẹ nhàng mở miệng,
"Giữa chúng ta. . . . . . Nên kết thúc."
Nên kết thúc! Âm thanh mặc dù nhẹ, nhưng mà từng chữ từng câu lại như được dồn khí, từng phát từng phát đánh vào trong ngực cô, Triệu Tây Tây như bị sét đánh, mặt tái nhợt.
Cho đến lúc lá phổi đau đớn không nhịn được, cô mới phát hiện ra mình vẫn nín thở, quên hô hấp.
"Hoa Nguyệt, anh vẫn còn giận về chuyện em đánh Hoàng Nhạc Nhạc một cái tát sao? Em đã xin lỗi cô ấy rồi mà, nếu như anh còn cảm thấy không hài lòng, em bằng lòng nhận lỗi xin cô ấy tha thứ . . . . . ."
Chỉ cầu anh đừng kết thúc quan hệ giữa bọn họ.
"Không phải là bởi vì chuyện kia."
"Vậy thì vì cái gì?"
Cô nhào tới trước ôm chặt lấy anh, chỉ sợ vừa buông tay anh sẽ nhanh chóng rời xa.
"Em bảo đảm em sẽ không ghen bậy bạ nữa, sẽ không nữa ghen tỵ. . . . . ."
Quả nhiên cô đã động chân tình với anh, nhưng anh không hề có tình cảm như cô.
Anh mặc cho cô ôm, nhẹ lời khuyên bảo,
"Tây Tây, cô nên đi tìm hạnh phúc thuộc về cô, không cần phải đem tuổi thanh xuân quý giá nhất của phụ nữ lãng phí trên người tôi."
Cô lắc đầu,
"Em không muốn, em chỉ muốn anh!"
Hoa Nguyệt đối với sự khao khát tình yêu luôn luôn cực nhạt, cực kì lạnh nhạt, trong hai năm qua, không phải là không có những người phụ nữ khác cố gắng đến gần anh, chỉ là anh luôn không có động tĩnh gì.
Cô đã từng nghĩ tới, rất có thể cả đời anh cũng không gặp được chân mệnh thiên nữ.
Anh không thương cô không sao, không có danh phận cũng không sao, chỉ cần cô có thể đợi ở bên cạnh anh, có thể được anh ôm, hai người cứ như vậy suốt cả đời, cô cũng sẵn lòng.
"Hoa Nguyệt, đừng rời xa em. . . . . ."
Triệu Tây Tây ngẩng đầu lên, loạn xạ hôn môi của anh, cằm của anh, trái cổ của anh, hai tay của cô bận rộn cởi nút áo trên áo sơ mi của anh.
"Tây Tây. . . . . ."
Anh bất đắc dĩ than nhẹ.
Cô gặm cắn trên lồng ngực anh, lưu lại ấn kí nhỏ của cô.
Hơi thở của anh chưa từng rối loạn, nhẹ nhàng giữ chặt hai vai của cô, đẩy cô xa ra, kéo ra khoảng cách giữa hai người.
"Tây Tây, cô đừng như vậy. . . . . ."
Bởi vì không sao cả, không quan tâm, tính ra thân thể cũng chỉ là nhu cầu thôi; mà bây giờ, trong mắt nhìn của anh, trong suy nghĩ, ước muốn của thân thể, đều là Hoàng Nhạc Nhạc.
"Tại sao?"
Cô hỏi, nước mắt đã trượt xuống khuôn mặt.
Nút áo sơ mi của Tịch hoa tháng trên áo sơ mi bung ra vài nút, lộ rõ lồng ngực, bộ dáng khêu gợi so với người mẫu nam không kém chút nào, sẽ làm cho rất nhiều phụ nữ biến thành sói nữ ngay tại chỗ.
"Tôi tìm được thứ tôi muốn có được, muốn trêu chọc."
Lần đầu tiên trong đời, anh lại nhận ra rõ ràng đôi tay trống rỗng của mình muốn cầm chặt thứ gì đó như vậy, anh muốn ôm thật chặt người kia vào ngực, cho dù thế nào cũng không bao giờ buông tay.
"Cái gì?"
Nước mắt của cô rơi càng dữ tợn.
Anh không muốn bỏ qua cơ hội,
"Yêu Hoàng Nhạc Nhạc."
"Tại sao lại là cô ta?"
Không công bằng! Cô biết Hoa Nguyệt lâu hơn cô ta, cô yêu Hoa Nguyệt cũng sâu đậm hơn cô ta, tại sao anh lại chọn Hoàng Nhạc Nhạc?
"Không công bằng. . . . . ."
"Trong tình yêu không có công bằng, chỉ có yêu cùng không yêu."
Nói như vậy đối với Tây Tây là rất tàn nhẫn, nhưng anh không thể để cho cô ôm lấy một tia hi vọng nào, tránh cho cô càng lún càng sâu.
Một bước lỗi, từng bước lỗi, toàn bộ đều là bước lỗi.
Bởi vì quan hệ thân mật từ lúc mới bắt đầu đã không liên quan đến tình yêu, chỉ là quan hệ cần thân thể lẫn nhau lẫn nhau, cho nên từ sớm đã định trước kết cục nhất định anh không sẽ yêu cô.
"Anh có thể cùng Hoàng Nhạc Nhạc qua lại, nhưng cũng không nhất thiết phải kết thúc quan hệ giữa chúng ta mà."
Triệu Tây Tây yêu rất hèn mọn, nhất quyết lui đến mức không còn đường lui.
"Cô ấy sẽ không chấp nhận quan hệ phức tạp này."
Anh cũng không có hứng thú đồng thời phát triển hai loại quan hệ nam nữ, càng không muốn có bất cứ nguy hiểm nhỏ xíu nào có thể làm mất đi Hoàng Nhạc Nhạc, cho nên, anh phải mạnh mẽ chấm dứt.
Vì Hoàng Nhạc Nhạc, anh cứ như vậy dứt khoát kiên quyết khua kiếm chặt đứt một tia hi vọng gắn liền duy nhất giữa bọn họ.
Ngay cả một chút lưu luyến, một chút xíu thôi cũng không có, thật là tàn nhẫn. . . . . . Triệu Tây Tây hoàn toàn tuyệt vọng khóc nức nở, nghẹn ngào, ngã ra ghế sa lon.
Khiến cho cô đau đến hoàn toàn, khóc thoải mái, sau đó mới có thể bắt đầu lần nữa.
"Cám ơn cô mấy ngày này làm bạn cùng người yêu"
Anh cho cô một cái ôm của bạn bè,
"Cô vẫn là trợ thủ tốt nhất trong công việc của tôi, nếu như cô bằng lòng, điều này sẽ không thay đổi."
"Ô. . . . . ."
Triệu Tây Tây đau lòng muốn chết.
Anh vỗ vỗ vai của cô, rồi sau đó đứng dậy, rời đi.
"Cạch"
một tiếng, cửa mở ra.
". . . . . ."
Triệu Tây Tây ngẩng đầu lên, tầm mắt đang bị nước mắt làm mờ nhạt, nhìn thân hình cao to của Tịch Hoa Nguyệt đi khỏi ngôi nhà của cô, cũng mang đi theo tính mạng của cô.
Từ nay, anh và cô, không còn có thể.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Hoàng Nhạc Nhạc vừa đi vào nhà hàng, liền nhìn thấy Sắc Hoa giơ lên tay gọi
"Nhạc Nhạc, nơi này, nơi này."
Cô đi tới mới phát hiện ngồi cùng bàn còn có một người đàn ông lịch sự không quen mặt.
Cô nghi hoặc thoáng nhìn Sắc Hoa.
"Ngồi đi."
Sắc Hoa cười cười xếp cô ngồi xuống chỗ ngồi đối diện người đàn ông, mới thay hai người giới thiệu,
"Hàn Văn, cô ấy chính là bạn tốt của tôi Hoàng Nhạc Nhạc; Nhạc Nhạc, vị này là Giang Hàn Văn, giám đốc nhân sự Đoàn thị."
"Hoàng tiểu thư, chào cô."
"Anh . . . . . . Chào anh."
Hoàng Nhạc Nhạc hơi co quắp cười một tiếng.
"Hoàng tiểu thư muốn uống gì?"
Anh giơ tay gọi phục vụ,
"Ở đây rất nổi tiếng với nhân kem, có muốn nếm thử một chút không?"
"Một ly Latte là tốt rồi, cám ơn."
Chuyện này. . . . . . Đây chẳng lẽ là xem mắt ư!
Giang Hàn Văn gọi ba phần nhân kem,
"Phu nhân tổng giám đốc muốn dùng những gì?"
"Hôm nay anh phải mời khách đó."
Sắc Hoa liếc đểu anh.
"Đương nhiên là tôi mời khách."
Đây là phong độ cơ bản mà đàn ông cần, phải, nên làm.
Đã có người mời khách, dĩ nhiên cô sẽ không khách khí, Sắc Hoa cười ngọt ngào với nhân viên phục vụ,
"Làm phiền anh. Tôi muốn phần nhân kem."
Các bạn nhỏ ở cô nhi viện sắp có bánh ngọt thơm ngon.
"À?"
Nhân viên phục vụ bị mấy chữ kia giật mình, anh không nghe lầm chứ?
Hoàng Nhạc Nhạc cũng sững sờ, chẳng lẽ Sắc Sắc vì phần nhân kem liền đem cô bán đi sao!
Giang Hàn Văn không hề bất ngờ,
"Anh nghe chứ, theo lời tiểu thư cứ làm đi."
"Vâng"
Nhân viên phục vụ lĩnh mệnh mà đi.
"Xin lỗi, tôi đi nhà vệ sinh một chút."
Hoàng Nhạc Nhạc đứng lên, không nói lời nào lôi kéo Sắc Hoa cùng nhau đi.
"Tớ . . . . . ."
Cũng không phải là con nít, đi nhà vệ sinh còn muốn tìm bạn.
Vừa vào đến nhà vệ sinh, Hoàng Nhạc Nhạc lập tức xoay người đối mặt cô,
"Sắc Sắc, tại sao cậu lại đi cùng Giang tiên sinh hử?"
"Gọi Giang tiên sinh quá xa lạ rồi, cậu cứ trực tiếp gọi anh ta là Hàn Văn là được rồi."
Tên gì không phải trọng điểm.
"Tại sao lại tìm anh ta tới?"
"Đương nhiên là muốn giới thiệu cho cậu biết rồi."
Nét mặt Sắc Hoa thể hiện "Tớ là bạn rất chí cốt", lấy khuỷu tay chọc chọc cô.
"Hàn Văn diện mạo lịch sự, tuổi trẻ tài cao, ở trong Đoàn thị là một trong những người đàn ông độc thân hoàng kim, cậu phải nắm thật chắc thật tốt đấy."