Quên Phải Yêu Anh

chương 38: tuyệt vọng và đau lòng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Đúng vậy" Thẩm Du chợt mở miệng, thanh âm khàn khàn, đè nén cảm xúc,"Bởi vì, Thịnh Hạ mất đi cuộc sống vốn thuộc về cô ấy, đúng vậy."

"Không thể nào!" Thẩm Kiều phủ nhận theo phản xạ có điều kiện. Cô lau hết nước mắt tuôn ra từ trong mắt, cố gắng muốn nhìn rõ dáng vẻ của Thẩm Du, tay của cô ra sức nắm chặt cánh tay của Thẩm Du, muốn dùng cách này để nói cho Thẩm Du biết, tất cả lời nói của cậu ấy đều là nói dối, muốn anh nhanh chóng thu hồi những lời đó lại.

Từ việc Thịnh Hạ tự sát, phản ứng của Phương Mẫn lúc gặp cô, rồi tình trạng của mẹ trong khoảng thời gian gần đây, Thẩm Kiều đã mơ hồ đã nhận ra một chút, thậm chí cũng bắt đầu hoài nghi có phải Thịnh Hạ có cái gì quan hệ đặc biệt với nhà bọn họ hay không, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới khả năng mà Thẩm Du vừa nói ra Dùng Thịnh Hạ, tráo Thẩm Du, đây căn bản là lời nói vô căn cứ!

Ba trầm mặc, mẹ khổ sở, dần dần khiến Thẩm Du cảm thấy tuyệt vọng. Anh cố gắng kìm nén ẩn nhẫn, môi mỏng mím thật chặt thành một đường thẳng, hai cánh tay rủ xuống bên người nắm chặt thành nắm đấm, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh. Anh thật sự hi vọng bọn họ sẽ mắng anh nói xằng nói bậy.

Thẩm Kiều chợt chạy đến bên cạnh Cố Hoa Lam, vỗ về bả vai của mẹ, khổ sở khẩn cầu, nước mắt giống như chuỗi ngọc bị đứt, rơi xuống lã chã: "Mẹ, ngài nói mau! Là Thẩm Du đầu óc không tỉnh táo nói bậy, có đúng hay không? Nhất định là vậy!"

Cố Hoa Lam ngồi tê liệt trên đất, khóc cực kì đau đớn, cũng không chịu nói gì cả. Thẩm Kiều buông mẹ ra, ngược lại đứng dậy đối mặt với ba mình, cô ổn định cuống họng, cố gắng duy trì sự bình tĩnh nói: "Sinh nhật Thịnh Hạ vào tháng trước, cũng đã trôi qua rồi, cô ấy và con, còn có Thẩm Du vốn không cùng một ngày sinh nhật, Thẩm Du nói không đúng."

Không sai, sinh nhật của mình và Thịnh Hạ không cùng một ngày, Thẩm Kiều nhớ vô cùng rõ ràng, nhất định là mọi người nghĩ sai rồi.

"Phương Mẫn sửa lại sinh nhật cho Thịnh Hạ," Thẩm An nhìn bà xã đang ngồi trên đất, thanh âm phát ra càng lạnh lẽo: "Vì không muốn bị hoài nghi, bà ấy sợ sau khi mẹ con biết sẽ đưa Thịnh Hạ đến cô nhi viện một lần nữa, lại càng không muốn gia tăng gánh nặng cho mẹ con, cho nên bà ấy đổi sinh nhật của Thịnh Hạ sớm hơn một tháng."

"Ba. . . . . ."

Thẩm An không để ý đến Thẩm Kiều, ánh mắt tức giận nhìn Cố Hoa Lam càng lúc càng nặng nề, bộ dạng nghiến răng giống như hận không thể chặt Cố Hoa Lam làm trăm mảnh, "Thực sự có thể xuống tay được, đưa con gái vừa sinh ra vào cô nhi viện, bà có biết những đứa bé ở cô nhi viện đáng thương như thế nào không? Bà vẫn xứng làm mẹ sao?”

Cố Hoa Lam vẫn một mực im lặng khóc thầm chợt đứng lên kêu gào: "Ông cho là tôi không đau lòng sao? Nó cũng là máu thịt trên người tôi rớt xuống, cũng giống với Thẩm Kiều, nhưng tôi có thể làm thế nào? Mẹ chán ghét tôi như vậy, nếu như tôi không sinh được con trai, bà còn muốn đuổi tôi từ trong nhà ra ngoài, ông có biết lời nói của bà khó nghe như tế nào không? Khi đó tôi mới hai mươi hai tuổi, ông vẫn bận rộn không bên cạnh tôi, mang thai mười tháng, chỉ về thăm có hai lần, muốn tìm ông thương lượng cũng không biện pháp. Ông cho rằng bao nhiêu năm nay, tôi sống tốt lắm à? Ông cho rằng tôi không hối hận sao?"

Thẩm An tức giận suýt nữa đứng không vững, khóe mắt đầy nếp nhăn tràn ra nước mắt trong suốt, khóe miệng không thể đè nén chỉ có thể run run, ông nhìn bà xã, vẻ mặt càng ngày càng phức tạp.

Trong phòng lâm vào sự im lặng lạnh thấu xương, giống như lúc này không phải là mùa hè nóng bức, mà là mùa đông khắc nghiệt.

"Tôi sẽ thu xếp đội ngũ y bác sĩ chữa bệnh cho Thịnh Hạ, đợi sau khi con bé khỏi bệnh sẽ chuyển về nhà." Nói xong, Thẩm An liền xoay người ra khỏi nhà, còn dư lại ba người ở trong phòng, bị sự kinh hoàng và đau lòng cùng bao phủ.

Không biết đã trải qua bao lâu, Thẩm Du đỡ mẹ đang xụi lơ từ trên mặt đất dậy, dìu bà về giường trong phòng ngủ.

Cố Hoa Lam kéo tay Thẩm Du, nắm thật chặt, nước mắt không ngừng tuôn trào, bà hao tổn hơi sức để kìm chế khóc nữa, nhưng cả người vẫn run rẩy.

Cố Hoa Lam khóc xin lỗi: "Thật xin lỗi, là mẹ có lỗi với Thịnh Hạ, thật xin lỗi, mẹ không mong con tha thứ, chỉ hy vọng con đừng suy nghĩ nhiều, tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến con, con vĩnh viễn là là con trai của mẹ."

Cố Hoa Lam ôm lấy Thẩm Du khóc òa, hai mươi mấy năm qua, bà mang lỗi lầm và yêu thương của mình với Thịnh Hạ dành cho Thẩm Du, bà vẫn đối xử với anh như con trai ruột, muốn dùng cái này để đền bù sai lầm đã từng phạm phải.

Thẩm Du ôm mẹ, kìm nén không cho tiếng khóc tràn ra khỏi cổ họng.

Thẩm Kiều dựa vào cửa, cố gắng tiêu hóa .

Bởi vì lo lắng bản thân sẽ không được tán thành, cho nên mẹ đưa một trong hai đứa con gái sinh đôi đi, ôm Thẩm Du vẫn còn sơ sinh về nhà, thậm chí để chấm dứt hậu hoạn, mẹ còn cầu xin Phương Mẫn đưa con gái đến cô nhi viện. Phương Mẫn thấy con trẻ đáng thương, vì vậy tự mình làm chủ ôm con bé về nhà, vì tránh né mẹ, để bà không hoài nghi, Phương Mẫn đổi sinh nhật của con bé sớm hơn một tháng. Hơn hai mươi năm sau, con bé lớn lên thành đại cô nương, vừa mới tự sát, hiện giờ bị chứng uất ức hành hạ - Thịnh Hạ.

Thẩm Kiều nhớ Thịnh Hạ từng nói hạnh phúc cách cô ấy rất xa, cô ấy nói đối với cô mà nói, hạnh phúc vĩnh viễn chỉ có thể nghe mà không có thể chạm vào, xa xôi giống như thần thoại

Thẩm Kiều ngẩng mặt, nước mắt đau lòng cùng tuyệt vọng trượt ra từ khóe mắt. Đau lòng cho Thẩm Du, cũng đau lòng cho Thịnh Hạ.

Sống hơn hai mươi năm, chợt phát hiện cha mẹ thật ra không phải là cha mẹ, đối với Thẩm Du và Thịnh Hạ mà nói, sẽ khó tiếp nhận biết bao nhiêu? Phát hiện bản thân bị vứt bỏ, bọn họ sẽ tuyệt vọng biết bao nhiêu?

Nếu như Thịnh Hạ bởi vì biết chuyện bị vứt bỏ mà tự sát, vậy Thẩm Du thì sao? Cô nên làm thế nào để Thẩm Du không bị tổn thương? Thân thể Thẩm Kiều mệt mỏi trượt xuống theo vách tường, cho đến khi ngã ngồi trên sàn nhà.

Thẩm Kiều khổ sở bụm mặt. Bản thân cô đã làm gì với Thịnh Hạ? Chiếm đoạt cha mẹ của cô ấy, cướp bạn trai của cô ấy, gần như hủy diệt cuộc sống của cô ấy. . . . . .

Dương Kiền lang thang ngoài đại viện một hồi lâu, gọi cho Thẩm Kiều hơn mười cuộc điện thoại, cô vẫn không nhận, ngay cả Thẩm Du cũng không nghe điện thoại, không biết hai người này đang chơi trò gì?

Về sau, anh nhìn thấy xe của Thẩm An chậm rãi đi ra khỏi đại viện, anh không xác định Thẩm An có thấy hay không. Đưa mắt nhìn xe của Thẩm An đi xa dần rồi biến mất trong bóng đêm, Dương Kiền cũng không nữa đợi nổi nữa, quay đầu xe lái vào đại viện.

Dừng xe lại trước cửa nhà Thẩm Kiều, Dương Kiền bấm điện thoại của Thẩm Kiều một lần nữa. Đợi đến khi tiếng chuông báo máy bận vang lên, anh liền mở cửa xe, xoải bước đi vào trong sân.

Dương Kiền bước vào phòng khách, đầu tiên nhìn thấy Thẩm Kiều đang ngồi chồm hổm bên tường, cô ôm hai chân trong ngực, mặt chôn vào đầu gối, thậm chí bả vai còn khẽ run rẩy. Dương Kiền không biết có chuyện gì xảy ra, vội vàng đi tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Kiều, cánh tay vỗ về đầu vai của cô, đau lòng ôm cô vào trong ngực.

Hai mắt Thẩm Kiều mông lung, đẫm lệ nhìn Dương Kiền, giống như một người đang trôi nổi ngoài khơi không có ai để dựa vào sắp chìm xuống đáy biển thì chợt phát hiện ra một khúc gỗ, cô liều mạng ôm lấy anh, chui vào trong ngực anh.

Dương Kiền khẽ vuốt ve lưng Thẩm Kiều, vuốt vuốt mái tóc toán loạn của cô, ân cần dịu dàng an ủi: "Ngoan, em đừng khóc, nói cho anh xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Kiều không chịu nói lời nào, nước mắt nhanh chóng làm ướt đẫm vạt áo của anh, ấm áp dán trên da. Dương Kiền khẽ thở dài một cái, ôm chặt lấy cô.

Một hồi lâu sau, Thẩm Kiều đẩy Dương Kiền ra, lấy mu bàn tay lau sạch nước mắt, tay vịn vào vách tường chậm rãi đứng lên. Ngồi xổm quá lâu, chân cực kì tệ, Thẩm Kiều cắn răng một lát để thích ứng, khàn giọng chậm rãi nói: "Trong nhà bất tiện, mình đi ra ngoài nói chuyện đi."

Thẩm Kiều đi ra ngoài sân nhỏ, không nhìn thấy xe của Dương Kiền, có một chiếc xe RV màu đen đỗ ở cửa. Dương Kiền và Thẩm Kiều đi vòng ra phía sau, kéo cửa xe ra ngồi vào chỗ.

Dương Kiền lái xe rời khỏi đại viện, xe chạy như bay trên con đường rộng rãi. Anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Kiều, vươn tay nắm lấy tay cô để trên đùi, chợt bị Thẩm Kiều hất ra.

"Dừng xe." Thẩm Kiều lạnh giọng nói.

Dương Kiền không dị nghị, dừng xe ở ven đường.

Thẩm Kiều quay đầu lại nhìn Dương Kiền, trầm giọng gằn từng chữ: "Khi đó em hỏi, anh có tra được bố mẹ đẻ của Thịnh Hạ hay không, anh nói không có, có phải anh đã lừa em hay không?"

Ánh mắt Dương Kiền thâm sâu nhìn cô chăm chú. Từ lúc phát hiện thấy cô ngồi xổm trên mặt đất khóc, anh liền đoán có phải cô đã biết rồi hay không, bây giờ cũng không cần đoán nữa rồi, anh cũng không phải tiếp tục nói dối cô. Nhưng mà, anh phải làm thế nào để Thẩm Kiều biết thật ra anh cũng không cố tình giấu giếm?

Dương Kiền nắm lấy tay Thẩm Kiều, thanh âm trầm thấp: "Là anh nói dối em, thật xin lỗi, nhưng mà. . . . . ."

"Anh không cần phải nói, vậy là đủ rồi." Nói xong, Thẩm Kiều giãy dụa muốn hất tay Dương Kiền ra, nhưng anh nắm quá chặt, chặt đến mức đau đớn như tê liệt.

"Nghe anh nói xong đã."

Lồng ngực Thẩm Kiều không ngừng phập phồng, trái tim dường như muốn nhảy ra từ trong lồng ngực. Cô vẫn kìm nén nước mắt, giọng nói theo đó cũng trở nên khàn khàn: "Anh có vô số cơ hội có thể nói cho em, nhưng anh vẫn không nói, anh chọn cách im lặng, làm như không biết. Em có nghĩ tới hay không, nếu có một ngày em biết chân tướng, thì sẽ như thế nào?"

Dương Kiền kéo cô đến bên cạnh mình: "Chính là anh nghĩ tới, nên mới không nói cho em. Chính là sợ phải chứng kiến dáng vẻ khi em phát hiện ra, nên anh mới không nói cho em!"

Thẩm Kiều ra sức đẩy anh ra, khàn giọng khóc òa lên: "Vậy Thẩm Du thì sao? Thẩm Du phải làm sao? Cha mẹ nó cũng không cần nó! Nó cũng vừa sinh ra đã bị vứt bỏ! Tại sao sự thật lại tàn nhẫn như vậy? Mặc dù nhìn bề ngoài, đối với tất cả mọi chuyện, nó vẫn tỏ vẻ không quan tâm, nhưng nội tâm của nó rất nhạy cảm, cha mẹ gọi hơn hai mươi năm, hóa ra không phải là cha mẹ mình, nó phải đối mặt như thế nào đây? Cha nói muốn đón Thịnh Hạ về nhà, vậy bao giờ ba của Thẩm Du sẽ đón nó về nhà? Nó bị tổn thương, bị đả kích thì phải bù đắp như thế nào? Đối với người ngoài nó vẫn tỏ vẻ ‘tôi rất tốt mọi người không cần lo lắng’, nhưng thật ra thì như thế nào? Nó sẽ trốn đi rồi vụng trộm liếm vết thương, không để cho bất kỳ ai biết, nó cũng không chịu lộ ra chút yếu đuối. Em đau lòng cho Thẩm Du.

Thật sự rất oán hận ba, tại sao ông ấy lại cố tình muốn nói ra sự thật tàn khốc này vào ngày hôm nay? Ông ấy đau lòng cho Thịnh Hạ, chẳng lẽ không đau lòng cho Thẩm Du sao? ! Mặc dù Thẩm Du không phải là con ruột của ông, thì cũng là con trai ông nuôi nấng hơn hai mươi năm nay! Trong chuyện này Thẩm Du có lỗi gì, nó cũng vô tội! Tại sao lại muốn dùng lỗi lầm của người khác để trừng phạt Thẩm Du?"

Hết chương

Truyện Chữ Hay