Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
—oo—
“Thật sự muốn bảo vệ nó? Cho dù ngươi không biết người cha còn lại của đứa bé này là ai? Cho dù ngươi thậm chí còn không biết đứa bé này xuất hiện như thế nào?” Sau một lúc trầm mặc người trong bức tranh dùng giọng nói trầm trầm hỏi liền ba câu hỏi.
Có thể nói vấn đề y hỏi trực tiếp đánh trúng nội tâm yếu ớt của Snape. Mấy ngày tĩnh dưỡng tại nhà Malfoy, mỗi lúc đêm khuya thanh tĩnh, anh lại nằm trên giường nhìn lên trần nhà tự hỏi, có thật muốn giữ lại đứa bé hay không, vì đứa bé mà anh chưa bao giờ chờ mong muốn buông tha cho những kiên trì lúc trước rốt cuộc có đúng hay không. Nhưng mà mỗi lần như vậy trong lòng anh đều có một giọng nói cho anh biết nhất định phải lưu lại đứa bé này, nếu mất đi đứa bé anh nhất định sẽ hối hận. Bởi vậy cuối cùng Snape cũng không định bỏ đứa bé cho dù ở trong lòng vẫn cứ rối bời.
“Đúng vậy, tôi muốn đứa bé này, nó là con của tôi. Cho dù sau này tôi không có cơ hội nhìn nó trưởng thành, nhưng chỉ cần nó là con tôi, tôi sẽ bảo vệ nó.” Snape hiếm khi nói chuyện đầy tình cảm như vậy, nếu Lucius ở bên cạnh nghe được nhất định sẽ mở rộng tầm mắt.
“Cho dù không thể nào thấy được ngày nó trưởng thành ư?” Người trong bức tranh cúi đầu thì thào những lời chỉ mình y có thể nghe được, yên lặng nhớ kỹ những lời này, dường như có tia sáng lóe lên trong mắt y.
Y đột nhiên ngẩng đầu, “Như vậy ta đồng ý cho ngươi quay về gia tộc.” Ánh mắt của y nhìn thẳng Snape, “Lấy danh nghĩa Carey Prince.”
Carey Prince, nghe được tên này Snape bỗng hoảng hốt, thậm chí có chút hoài niệm, anh quy kết loại cảm giác này cho việc lúc nhỏ từng nghe mẹ kể chuyện về gia tộc. Carey Prince chắc là cái tên từng nghe được lúc đó, gia chủ đầu tiên thành lập nên gia tộc Prince, người Prince vĩ đại nhất, nghe nói cũng là học trò của Salazar Slytherin. Ngẫm lại cũng đúng, bức tranh của gia chủ Prince đời sau cũng phải ở bên ngoài hành lang, duy nhất có tư cách ở chỗ này tất nhiên là bức tranh của gia chủ đầu tiên của gia tộc Prince.
“Ngươi dời bức tranh của ta đi, nơi đó có thứ dành cho ngươi.” Carey tiếp tục nói.
Snape cẩn thận tiến lên, anh dùng tay xoa bức tranh, trong lúc lơ đãng vuốt nhẹ lên người Carey trong bức tranh. Không biết có phải là ảo giác không, anh dường như cảm thấy thân thể của vị gia chủ có gương mặt chớ lại gần có chút run rẩy.
Snape không hề nghi ngờ, dời bức tranh đi, sau lưng bức tranh có một tủ nhỏ, mở cửa tủ, Snape nhìn thấy một cái hòm phía trên còn đặt một cái nhẫn phong cách cổ xưa hào phóng, mặt trên có huy hiệu gia tộc Prince. Snape đoán cái nhẫn này có thể là nhẫn truyền thừa của gia tộc Prince.
Snape lấy nhẫn và hòm ra, sau đó để bức tranh lại chỗ cũ.
“Đeo nhẫn lên sau đó thề vĩnh viễn không bao giờ tháo nó xuống.” Carey chăm chú nhìn anh.
Snape không thích việc thề thốt cho lắm, nhưng nghĩ tới đứa bé trong bụng, thôi vẫn nên tuân theo lời của lão tổ tiên.
“Ngươi đi đi, đi tìm Cây Gai. Nó sẽ trợ giúp ngươi trong việc cai quản gia tộc Prince.” Snape cảm thấy sau khi anh thề, dường như Carey khá vui vẻ.
Snape gật đầu, xoay người rời khỏi căn phòng, nếu mà anh đột nhiên quay đầu lại sẽ phát hiện ánh mắt Carey trong bức tranh nhìn anh không chớp, không hề rời đi.
Sau khi Snape rời khỏi, căn phòng yên tĩnh trở lại, nhưng lập tức lại bị người khác phá vỡ. Một cái đầu bạch kim chậm rãi xuất hiện trong bức tranh của Carey, sau đó rất không Malfoy tùy tiện ngồi trên bàn học.
“Nơi này là mật thất truyền thừa của gia tộc Prince.” Carey cầm lấy một quyển sách lật xem, lời nói ngầm thể hiện ý một Malfoy không thể tự tiện xông vào nơi trọng yếu của Prince, cho dù chỉ là một bức tranh, hay người đó là gia chủ đầu tiên của gia tộc Malfoy.
“Tôi chỉ tới nhìn ba, cũng không phải tới thăm anh.” Bert Malfoy rất không thanh lịch quăng một cái nhìn xem thường, khác một trời một vực so với hình tượng đoan trang lịch thiệp ở biệt thự Malfoy, nếu bị Lucius nhìn thấy nhất định sẽ té xỉu tại chỗ.
“Người đó không phải cha.”
“Sao lại không phải, ngay từ giây phút đầu tiên người bước chân vào biệt thự Malfoy tôi đã cảm thấy sự tồn tại của ba. Cho dù không biết vì sao trước kia khi Luke từng dẫn Severus Snape đến ta không có loại cảm giác này, chỉ xem ông ta như là một người giống ba. Lời tiên đoán của giáo sư Trelawney và cả ngài Slytherin không phải đã nói rồi sao, ba sẽ xuất hiện tại một thời điểm trong tương lai?” Bert không vui phản bác lời nói của Carey, nếu không phải vì chờ đợi ba trở về, cậu cũng không cần khổ cực thành lập gia tộc Malfoy như vậy. Cậu thành lập gia tộc Malfoy mục đích chính là để ba xuất hiện trong tương lai sẽ nhận được sự quan tâm chăm sóc của cậu, cậu thành lập gia tộc chính là vì hiếu thuận với ba thân mến.
“Người không có ký ức về chúng ta.” Carey biết ở gần cái tên tóc trắng này cậu sẽ không thể yên tâm đọc sách, thế nên đành buông sách cùng nói chuyện. Vừa lúc sau khi gặp được người cha mong đợi đã ngàn năm, cậu có chút tâm sự muốn được bộc bạch, mà người trước mặt chính là đối tượng tốt nhất.
“Không có ký ức người vẫn là ba của tôi, ánh mắt quen thuộc kia, động tác quen thuộc, linh hồn quen thuộc, còn có tình yêu thương đối với con của mình.” Nói đến đây Bert dường như hiểu được nguyên nhân Carey luôn lại giận dỗi khó hiểu, “Không phải là anh ghen tị đó chứ, ba quên anh, lại còn yêu thương em trai nhỏ bé chưa ra đời của chúng ta như vậy?” Nghĩ đến người kia từ nhỏ đã cùng mình tranh đoạt ba, vậy thì ghen với đứa nhỏ còn chưa sinh ra là hoàn toàn có thể.
“Hừ!” Carey cử động có chút cứng ngắc gượng gạo. Tóc trắng chết tiệt!
“Ba mới vừa rồi còn chạm anh một chút, còn tôi, đến bây giờ ba còn chưa có nhìn thấy tôi đấy.” Bert ai oán, ba thương yêu nhất của cậu đến giờ còn chưa nói với cậu được một câu, hơn nữa đối chiếu với tình huống của Carey, ba có thể cũng quên mất cậu rồi.
“Có thể là do xuyên qua thời không, ký ức của cha xảy ra một chút vấn đề.” Carey nói ra suy đoán của mình.
“Như vậy tôi phải đi tìm ba ngay, kể lại mọi chuyện để ba nhớ lại.” Bert vừa mới chuẩn bị rời khỏi bức tranh của Carey đã bị Carey kéo lại.
“Nếu hiện tại nói cho cha biết, có thể cha sẽ không tin. Chúng ta vẫn nên chờ người tự nhớ lại thì tốt hơn.” Carey sẽ không thừa nhận là mình lòng dạ hẹp hòi, dựa vào cái gì cậu bị cha quên, mà những người khác thì không. Muốn quên mọi người cùng nhau quên là được, ai cũng không so đo.
Bert tròng mắt xoay chuyển, miệng giả cười, “Đúng vậy, hãy để cho ba tự nhớ lại tốt hơn. Hơn nữa có một số người bị quên cũng tốt, ví dụ như người nào đó đã cướp mất ba. Không phải ngài ấy nói đi tìm ba ư, kết quả ba cũng đã xuất hiện mà ngài ấy còn không thấy đâu.”
Carey hiếm có tặng cho Bert một nụ cười, tuy rằng nó thật nhạt, lướt qua cũng thật nhanh.
“Thế nhưng chuyện em trai của chúng ta là như thế nào vậy, ba cũng không biết tại sao có em trai ư?” Bert thấy khá kỳ quái, cậu ở biệt thự Malfoy nghe trộm ba và Lucius nói chuyện, biết được một chút tin tức về đứa nhỏ.”Anh nói có thể nào trước khi đến thời không này ba đã có đứa bé không? Đứa bé kia là của ngài Slytherin?”
“Ai biết được, tôi chỉ biết là đứa bé kia là em trai của tôi.” Carey tỏ vẻ không có hứng thú đối với người tạo ra đứa bé, tuy rằng cậu khá tức giận vì người bị đè là người cha vĩ đại anh minh thần võ của cậu.
Bert nghĩ tới điều gì đó, trên mặt xuất hiện nụ cười tính kế, “Tốt nhất chờ đến lúc ngài Slytherin đến trễ, kinh ngạc phát hiện ba đã bỏ ngài ấy, còn có gia đình mỹ mãn. Nghĩ đến thật quá tuyệt vời.” Là lão tổ tiên thích bám cha nhà Malfoy cậu luôn cảm thấy canh cánh trong lòng vì ba thân ái nhất của mình bị Slytherin bắt cóc, ngàn năm trước đã không ít lần ngáng chân Salazar, ngàn năm sau tự nhiên cũng sẽ như thế.
Trên mặt Carey xuất hiện cùng một nụ cười, về vấn đề sở hữu cha, cậu và người đối diện luôn cùng một chiến tuyến.
“Tôi về biệt thự trước, tôi phải đi về suy nghĩ kỹ càng nên huấn luyện tiểu Luke đáng yêu bảo vệ… ông cố phụ vĩ đại nhất của nó.” Tiếng nói vừa dứt, Bert đã rời khỏi bức tranh của Carey.
Nể mặt Bert là vì bảo vệ Snape, Carey tốt bụng không cảnh tỉnh cậu, tiểu Luke đáng yêu của cậu là cha nuôi của em trai tương lai của bọn họ, cũng chính là trưởng bối của cậu.
Không nói đến việc tính kế của hai kẻ bám cha, Snape ra khỏi mật thất hội hợp với Lucius, người trước đó vẫn luôn ở ngoài tán gẫu với bức tranh tổ tiên gia tộc Prince. Hai người dưới sự hướng dẫn của Cây Gai đi tới một phòng tiếp khách tương đối chính thức.
“Cây Gai, ra lệnh gia tinh gia tộc sửa sang lại phòng ở.” Snape ra mệnh lệnh đầu tiên khi làm gia chủ.
“Vâng thưa gia chủ.” Cây Gai cố gắng khắc chế kích động. Gia tộc lần thứ hai có gia chủ mới, hơn nữa còn là một vị gia chủ có huyết thống cao quý như thế, nó thật sự quá vui sướng.
Sau khi Cây Gai rời đi chấp hành mệnh lệnh của Snape, Lucius chậm rì rì mở miệng, “Chúc mừng cậu Severus, xem ra cậu đã thuận lợi kế thừa gia tộc Prince. Sau này tôi phải gọi cậu là gia chủ Prince rồi.”
Snape đưa bạn mình ngó qua cái nhẫn trên tay.
“Rất giống của nhà tôi. Xem ra phương diện kế thừa của các gia tộc có nguồn gốc ngàn năm trước đều giống nhau.” Lucius cũng không biết, nhẫn của gia chủ gia tộc Malfoy chế tạo dựa theo nhẫn gia tộc Prince, cũng bởi vì nhẫn của gia chủ Prince đã từng được đeo trường kỳ trên tay của ba thân mến nhất của tổ tiên Malfoy.
Snape không để ý lời nói của Lucius, anh cầm lấy cái hòm mang ra từ trong mật thất cẩn thận quan sát.
“Đây là cái gì?” Lucius hơi ngạc nhiên, từ lúc bạn tốt đi ra khỏi mật thất anh đã thấy cái hòm này, chẳng qua bởi vì có thể liên quan đến bí mật gia tộc Prince nên anh cũng không hỏi nhiều. Nhưng báu vật của gia tộc độc dược ngàn năm có thể là cái gì, hơn phân nửa là nguyên liệu độc dược hiếm thấy, hoặc là độc dược trân quý.
“Không biết.” Snape tiếp tục quan sát cái hòm không có lỗ khóa, sau đó thử dùng tộc huy trên mặt nhẫn chạm vào tộc huy trên hòm. Hòm phanh một tiếng mở ra, Snape và Lucius đang lạ lẫm nhìn vào trong hòm.
“Severus có lẽ tổ tiên chúng ta đã từng là một đôi cũng không chừng.”
Trong hòm không phải là nguyên liệu độc dược hiếm thấy, cũng không phải là độc dược trân quý, mà là một cây trượng đầu rắn màu đen, giống của nhà Malfoy như đúc, chỉ khác màu sắc.