“Tôi cũng đi.” Quyết định của Salazar làm mọi người kinh ngạc. Tuy rằng chỉ mới quen biết hai ngày nhưng mọi người vẫn có thể nhận ra tính cách trầm mặc, thờ ơ với những chuyện không quan hệ tới mình của y.
“Tôi nợ ơn cứu giúp của mọi người.” Salazar thản nhiên giải thích.
“Chúng tôi vốn đã có kế hoạch đối phó với đám người đó, anh chỉ là ra tay trước mà thôi. Về phần cứu Bella lại càng không phải nói, hiện tại mỗi phù thủy nhỏ đều rất đáng quý, bảo vệ bọn nhỏ là trách nhiệm của mọi người. Cho nên, chưa thể nói anh nợ chúng tôi.” Rowena thử khuyên bảo cái tên thanh niên mặt vô cảm này. Bọn họ sẽ phải đối đầu với quân đội người Đan Mạch được tạo nên từ không biết bao nhiêu là kỵ sĩ và linh mục. Hơn nữa vì ngăn cách bởi eo biển, họ không hiểu rõ linh mục Odin hay hệ thống pháp thuật Bắc Âu, như vậy không thể chuẩn bị trước gì cả. Có thể nói lần hành động này nguy hiểm rất cao.
“Bọn nhỏ là học trò của tôi, tôi có nghĩa vụ với chúng.” Lời nói của Salazar vẫn rất ngắn gọn, thế nhưng không khó nghe ra quyết tâm của y. Bởi vì những gì từng trải qua từ thời thơ ấu, thiếu niên, Salazar rất coi trọng những vật thuộc sở hữu của mình… Y từng thề sẽ bảo hộ đến cùng, không để mất đi người hay vật mà y để ý.
Sau khi trốn thoát được, Phineas và Bella vô tình gặp được y trên đường. Lúc ấy trong tình cảnh rời khỏi quê nhà, lang thang chịu đói, Phineas vì tìm thức ăn cho em gái mà quyết định ăn trộm của Salazar, kết quả lại bị y bắt được. Khi biết được Phineas vì nuôi em gái mới đi trộm, Salazar đã để lại thức ăn và tiền bạc trên người cho Phineas. Mà hành động vô tâm lúc này của y lại làm Phineas bám theo, Phineas dẫn Bella truy đổi sát phía sau Salazar, hy vọng có thể làm người hầu cho y để đổi lấy thù lao.
Vì Phineas đeo bám không tha Salazar đành thu nhận hai anh em họ. Vì thế gia chủ của gia tộc Black và vợ đã trở thành những học trò đầu tiên của Salazar Slytherin. Nếu là học trò, tự nhiên Salazar đem hai người thành vật sở hữu của mình. Kẻ nào có ý mơ ước đụng vào vật sở hữu của y, vậy hãy chuẩn bị gánh chịu sự trả thù của Slytherin. Nếu đám người Đan Mạch dám cướp Bella đi làm tế phẩm, vậy những ai tham gia sự tình đều phải bị trừng phạt.
Đừng nhìn Salazar tính tình lãnh đạm như vậy, chứ y là một người có ơn sẽ trả – một đứa trẻ rất tốt nha. Có thể nói y là loại người “tích thủy chi ân, dũng tuyền tướng báo”. Y cũng đã thấy ký ức của Schinkel, biết được việc này nguy hiểm, đây là cơ hội để y báo đáp ân tình.
Dù Godric và Rowena thay phiên khuyên bảo, Salazar vẫn kiên trì quyết định của mình.
“Được rồi, tôi sẽ để anh đi cùng.” Godric thở dài. “Nhưng không phải vì cái gì mà báo đáp ơn tình mà vì anh là bạn của chúng tôi.” Godric rất phiền não, là một phù thủy trắng, vì sao bạn của anh luôn là phù thủy hắc ám vậy? Chẳng lẽ phù thủy trắng chính là vật dẫn để thu hút các phù thủy hắc ám sao?
Đầu tiên là cả ngày mặc áo đen, mở mồm là có thể phun độc vào anh: Severus. Hiện tại lại tới thêm một người cũng cả ngày mặc áo đen nhưng có tốt hơn là không phun độc với anh: Salazar. (yên tâm, bạn học sư tử, ngài sớm muộn gì cũng được thể nghiệm cơ hội bị hai anh cùng ra tay a haha)
“Đúng vậy, không ngờ trong hành trình này, tôi và Godric có thể có thêm hai người bạn. Lại nói, Salazar anh là một người thầy tốt, còn Severus lại là người cha tốt nha. Hai người thật giống nhau!” Rowena tiếp lời Godric. Cô nhìn hai phù thủy vì cái nhìn chăm chú của cô mà có vẻ không được tự nhiên, lại tặng thêm một câu, “Đều thật đáng yêu nha.”
Đáng yêu sao? Bị cùng hình dung bằng từ đáng yêu, hai vị phù thủy không hẹn mà cúi đầu nhìn chính mình, sau đó lại quay đầu liếc nhìn đối phương một cái rồi lại không được tự nhiên quay đầu đi, không nhìn đối phương. Chẳng qua vành tai ửng đỏ của Snape bộc lộ tâm trạng quẫn bách, xấu hổ của anh. Anh và người sáng lập nhà Slytherin bị coi là đáng yêu!! (NN: vầng, thật sự là rất đáng yêu cơ =)) ) Merlin, chẳng lẽ Rowena Ravenclaw vĩ đại vì đọc sách quá nhiều mà trở nên cận thị. Nếu thật anh không ngại tự tay điều chế độc dược cận thị cho cô.
Về Salazar chúng ta tạm thời không ra nhìn có dị trạng gì, tại một mức độ nào đó vị này có thể được xưng là mặt than, nhưng mặt than là vẻ ngoài, bên trong có xấu hổ, quẫn bách hay không, làm cách nào điều chỉnh cảm xúc, chúng ta không biết được rồi!
Godric thức thời cứu hai vị phù thủy hắc ám đáng kính của chúng ta thoát khỏi vận mệnh tiếp tục bị trêu chọc, “Tớ nghĩ tớ có thể được vinh hạnh mời các bạn đến thăm ngôi nhà nhỏ của mình hay không?”
Hai người cùng thở dài nhìn về phía Godric, trong lòng đều rất khó hiểu. Rõ ràng anh ta là người phản ứng lớn nhất đối với kế hoạch trộm mộ của người Đan Mạch, lúc này lại rãnh rỗi mời bọn họ tới nhà làm khách?
Godric nâng cằm, “Tớ nghĩ chúng ta cần tìm một chỗ để đám nhóm nhóc con này ở tạm, cũng không thể dẫn bọn nhỏ đi cùng phải không?” Anh cố ý nói với những đứa nhỏ đang cùng nghe.
Hai vị ba tốt và thầy tốt tự hỏi về đề nghị của Godric, quả thực lúc này bọn nhỏ không có năng lực tự bảo vệ. Việc bọn họ sắp làm rất nguy hiểm, cần tìm nơi an toàn cho bọn nhỏ mà có vẻ nhà Godric là chỗ không tồi. Lúc này hai người cùng quyết định đem con/học trò giao cho “nhà trẻ Gryffindor”.
“Vậy làm phiền anh.” Hai người đồng thời lên tiếng, sau đó không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn đối phương. (NN: bắn tia sét đó a ah~) Có lẽ lời Rowena nói không sai, bọn họ có nhiều chỗ khá giống nhau, trong đầu hai người cùng hiện lên suy nghĩ này. Godric Gryffindor chết tiệt, anh không nhiều chuyện thì chết sao?
Rất hiển nhiên, đề nghị của Godric chiếm được sự đồng ý của hai phụ huynh nhưng lại đắc tội mấy đứa bé vừa bị gạt ra kia. Dù là “luyến phụ” hay là “luyến sư” chúng cũng không muốn rời xa cha/ ba/ thầy nhà mình. Những năm về sau, Godric luôn không rõ mình đã đắc tội nhóm nhóc con nhà Prince, Malfoy và cả Black chỗ nào mà anh lại trở thành người bị hại của tất cả những trò đùa dai của chúng. Haizzz, họa là từ ở miệng mà ra, đắc tội không nổi với những đứa luyến sư/luyến phụ nha.
Nói đi là đi, Bella đã khỏe lại rồi, việc cần làm chỉ là nghỉ dưỡng thêm, còn nghỉ dưỡng ở đâu thì không là vấn đề. Mọi người thu dọn lều trại, về thi thể đám người Đan Mạch, dưới thần chú Deletrius của mấy vị phù thủy mạnh mẽ một chút dấu vết cũng không còn.
Godric thấy tất cả mọi người thu thập xong liền tùy tiện lấy từ trên cổ xuống một cái dây chuyền, bên trên mặt dây có hoa văn tấm khiên kỵ sĩ. Snape đoán đây có thể là gia huy gia tộc Gryffindor hay gì đó đại loại vậy.
“Đây là Khóa Cảng về nhà tớ, mọi người giữ chắc vào.” Godric bảo mọi người cầm lấy cái mặt dây chuyền kia.
Snape cảm giác được sự quay cuồng, dồn ép quen thuộc, sau khi cảm giác mất đi, anh thấy mình đã đặt chân trên mặt đất. Snape đánh giá bốn phía, hiện nay bọn họ đang đứng trước một cái thung lũng. Nghĩ lại cũng đúng, thời đại này vô cùng nguy hiểm đối với phù thủy, người bình thường sẽ không đặt Khóa Cảng ở nhà của mình. Ai biết sẽ có người đoạt Khóa Cảng hay không chứ?
“Hoan nghênh mọi người tới thung lũng Kỵ sĩ.” Godric lịch sự thực hiện một lễ nghi quý tộc rồi dẫn đầu mọi người đi vào.
Đây là thung lũng kỵ sĩ? Đối với tên chỗ ở của gia tộc Gryffindor, Snape đã không còn lời nào để nói. Anh yên lặng theo sau Godric, vừa đi vừa đánh giá xung quanh. Dù sao gia tộc Gryffindor cũng là gia tộc phù thủy cổ xưa, ai biết nhà bọn họ có thể có dược liệu quý hiếm có giá trị hay không ….
Nhưng đi một lúc, Snape run rẩy khóe miệng. Anh đã nhận ra đây là chỗ nào, nơi này ngày sau có một cái tên khá vang dội – thung lũng Godric. Tuy rằng cái tên nghe vẫn ngu ngốc, nhưng tốt hơn nhiều so với thung lũng Kỵ sĩ. Tuy rằng nơi này là ngàn năm trước, trải qua thời gian có nhiều sự vật đã thay đổi, nhưng rất nhiều dấu vết ngàn năm không thay đổi khiến Snape nhận ra rõ ràng. Hiện tại có lẽ địa phương duới chân anh là ống khói nhà Potter hay nhà bếp nhà Dumbledore cũng nên. Vì cảnh còn người mất mà Snape sầu não.
Mọi người đi theo Godric không bao lâu thì thấy có người đang vui vẻ chào hỏi Godric.
“Những người này là mẹ trẻ con côi do tớ và Godric thu dưỡng, dù sao trong thời đại hiện nay những người gặp cảnh nhà tan cửa nát lúc nào cũng có.” Rowena không quay đầu lại nhẹ nhàng giải thích. Khi du lịch bên ngoài, cô và Godric bắt gặp những phù thủy này, sau đó mang họ về đây. Nhưng tại thời đại như thế này, những phù thủy mất nhà mất cửa, gia đình tan nát như họ lúc nào cũng có thể gặp phải, hai người không thể cứu giúp hết được.
“Hoan hô, chị Nana và anh Gody đã trở lại rồi.” Godric bị bọn nhỏ hưng phấn vây xung quanh, ngoài ra cũng có những đứa nhỏ hiểu chuyện lớn tiếng hỏi thăm Rowena.
“Gody, Nana hai cậu đã trở lại.” Một giọng nói dịu dàng truyền đến. Một cô gái có mái tóc dài cột thành hai bím lớn dưới khăn trùm đầu, trên người mặc một cái tạp dề và khoác bên ngoài áo choàng bằng vải thô xuất hiện. (NN: sau khi đọc đến đây ta nhận ra một sự thật không ngờ truyện nì… nhà sáng lập dường như không giàu như ta vẫn nghĩ Ô_Ô, đau lòng hơn có thể nói là nghèo ah~)
“Cô ấy chính là bạn tốt của tôi, Helga Hufflepuff.” Godric giới thiệu. Helga người cũng như giọng nói của cô, đều rất dịu dàng hiền hòa, đương nhiên trừ những lúc cô biến ra cây gậy gõ đầu Godric. Cô rất nhiệt tình đón tiếp Snape, Salazar và Binns, không những vậy còn chăm sóc tốt cho bọn nhỏ họ mang đến.
Godric mời nhóm người Snape vào nhà, ngoài việc muốn để lũ trẻ ở lại, anh còn muốn dẫn Helga theo. Nếu hành động lần này rất nguy hiểm vậy thì một chiến lực mạnh như Helga không thể không mang theo.
Sau khi bàn bạc thỏa thuận, Binns ở lại cùng những phù thủy khác chăm sóc lũ trẻ, còn Helga sẽ đi cùng nhóm Godric.
“Được rồi.” Godric rút ra thanh kiếm kỵ sĩ của mình, “Cùng tớ hô to “Một người vì mọi người, mọi người vì một người” nào!”
“Ngu ngốc.” Rowena lướt qua tạo hình mà Godric cho là rất bảnh.
“Gia tộc Gryffindor đáng thương chắc đã bị quái vật bám vào người.” Snape đi qua Godric đang ai oán vì bị Rowena đả kích.
“…” Salazar mắt không chớp, mặt vô cảm đi ngang qua Godric đã gần hóa đá.
Godric cứng ngắc quay đầu nhìn lại…Chỉ thấy mảnh đất trống với những chiếc lá thu heo hắt bị gió thổi bay đi.
“Godric ngu ngốc, còn định đứng ngây ở đây bao lâu nữa, nên tỉnh lại đi.” Helga dịu dàng cười dùng bình nước đánh bay Godric. (NN: dịu dàng cười + dùng bình đập… một tổ hợp thật yomost!!)