Quầy Lễ Tân Địa Phủ

chương 2: chết sai người

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử

(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆, Chết sai người

Câu Hồn Lệnh hiện thế, ác quỷ đừng hòng chạy.

Câu Hồn Lệnh trong tay âm sai hóa thành một ánh sáng màu vàng nhạt, gia cố một vòng lên sợi xích, quỷ trung niên oa oa kêu thảm thiết, hắn bị nướng đến bốc khói, Tần Phong thấy thế quyết định không chạm vào ánh sáng màu vàng này.

Sống gần ba mươi năm, thế giới quan duy vật sụp đổ ngay trước mắt, Tần Phong lại ngoài ý muốn phát hiện khả năng tiếp nhận của mình rất tốt —— chịu thôi, cúi đầu nhìn "mình nằm dưới chân", ngoại trừ tiếp nhận trên thế giới này có quỷ ra, còn có thể làm gì nữa chứ?

Nhưng sức chịu đựng của Tần Phong có tốt cỡ nào đi nữa, cũng không thể chịu đựng được cái mũ "ác quỷ" này —— dù sao căn cứ vào những câu chuyện dân gian nổi tiếng, làm đủ mọi chuyện xấu mới là ác quỷ.

Tần Phong: "Tôi lặp lại lần nữa, các anh khẳng định bắt sai rồi, tôi là cảnh sát." Anh dừng lại một chút, bổ sung, "Còn lập được công lao bậc một của quốc gia."

Âm sai nói nhiều vừa định mở miệng, đồng bạn của cậu ta hình như kéo cậu ta một cái, vì thế cậu ta bật cười ra tiếng, khinh bỉ. Âm sai vẫn luôn trầm mặc trả lời:

"Thiên Địa tự có công đạo."

Tần Phong lần thứ hai cau mày, nhưng anh không phản kháng mù quáng, mà là mang theo sự lạnh nhạt gật nhẹ: "Nói đúng lắm, tôi ngược lại muốn xem, anh có thể cho tôi công đạo gì."

...

Màn trời rủ xuống, không phân nắng mưa, không có năm tháng. Xa xa là những dãy núi màu đen nối liền không dứt, mấy chiếc đèn âm u treo lơ lửng quanh con đường nhỏ ngoằn ngoèo, hồn phách đi trên đường nhìn có vẻ ảm đạm, Tần Phong đã nhớ không rõ mình từ đâu tới đây, chỉ loáng thoáng nhớ là đi ngang qua một cái cây to vô cùng?

Ngẩng đầu lên, trên mười bậc thềm, là một điện chầu hùng vĩ.

Cung điện bị màn đêm che phủ, chỉ thấy bóng cửa, không thấy mái cong, âm sai cũng không cho bọn họ thời gian nhìn kỹ, kéo sợi xích lôi bọn họ vào trong. Bên trong đèn đuốc leo lét, tầm mắt càng trở nên mơ hồ, rọi ra hình ảnh cực kỳ dữ tợn, lạ là ngay ở chỗ cửa ra vào có đặt một tấm bình phong lớn, phía trên vẽ ác quỷ đang chịu cực hình trong truyền thuyết, âm sai hành hình nét mặt âm u, đôi mắt dường như đang nhìn chằm chằm kẻ đứng ngoài bức tranh.

Tần Phong ngẩng đầu, mặt mày tỉnh bơ đối diện với âm sai trong tranh, một lát sau, âm sai trong tranh yên lặng quay đầu đi, còn bẻ cái đầu của ác quỷ đang nhìn ra ngoài vào chung.

Giữa cung điện là một khoảng đất trống, mấy vị âm sai vô diện cao lớn đứng dưới bóng của cây trụ hành lang đằng xa, cầm xích, khuôn mặt trắng bệch không có ngũ quan lập tức cùng nhìn về phía hồn phách vào cửa, quỷ trung niên bên cạnh Tần Phong bùm một cái quéo thành bánh ngay tại chỗ.

Tuy rằng không đúng lúc, nhưng Tần Phong thật lòng cảm thấy, động tác ném quỷ trung niên vào giữa điện của vị âm sai cao kều này, rất giống động tác làm món bánh Chapati của dì căn-tin chỗ bọn họ.

Một tiếng quát lớn nghe có vẻ làm bộ làm tịch vang lên: "Ác quỷ dưới đường, đã đến giờ rồi!"

Tần Phong híp mắt, vẫn không nhìn rõ con quỷ vừa quát lên, nhưng không khó để đoán được —— hẳn là phán quan?

Ở trên điện, ngồi trên những bậc thềm cao, vị phán quan có khuôn mặt mơ hồ phát ra tiếng gào rỗng tuếch, Tần Phong bị chấn đau đến mức phải xoa lỗ tai, anh không ngẩng lên, tùy ý hỏi: "Giờ nào?"

Không biết có phải là ảo giác không, Tần Phong cảm thấy vị phán quan này sửng sốt một chút, tám phần mười là chưa bao giờ bị ác quỷ mình thẩm hỏi ngược lại, phán quan trầm mặc giây, trả lời: "Giờ thẩm tra ưu khuyết thị phi lúc còn sống của ngươi, lớn đến sinh tử, nhỏ đến hạt gạo, những gì ghi trong Sinh Tử Bộ đều sẽ được đưa lên bàn xử án."

Tần Phong gật đầu: "Ờ, vậy thẩm đi."

Phán quan: "... Ác quỷ, thái độ không biết hối cải này của ngươi, sợ là phải ném vào Địa Ngục Vô Gian vĩnh viễn không thể bò ra!"

Tần Phong hai tay ôm vai, nhướng một bên khóe miệng lên nở nụ cười không hề có thành ý: "Tôi không bò ra đâu, cứ thẩm đi, tội ác lớn nhất đời này của tôi là bật auto đánh Liên Quân khi phải xuất cảnh lâm thời, đủ để xuống Địa Ngục chưa?"

Vẫn luôn cẩn trọng cần cù, không dám nói công huân trác tuyệt, nhưng ít nhất chuyên nghiệp, chết xong liền bị chỉ vào mũi mắng ác quỷ, còn bị xích lại, cho dù thường ngày gặp biến không sợ thế nào, lúc này trong lòng cũng nghẹn muốn chết, Tần Phong đang ấp ủ một ngọn lửa, căn bản không rảnh đâu để mà sợ sệt hoặc là bất an.

Con quỷ trên thềm cao hình như bị nghẹn, đổi hướng nhìn về phía bánh trung niên, cố gắng nhặt lại uy nghiêm:

"Hách Gia Khánh, sinh lúc giờ phút hừng đông ngày tháng năm , chết lúc giờ phút hừng đông ngày tháng năm , bắt đầu từ năm tuổi học tiểu học, đã cố ý bắt nạt bạn học, tuổi theo dõi nữ sinh cùng lớp, cưỡng gian không thành, tuổi... tuổi gia nhập băng nhóm xã hội đen... tuổi điều khiển xe chở dầu đã cải tạo bắt cóc con tin khiến ba người tử vong——"

"Có ba con tin đã chết?" Tần Phong nghiêm túc lên, quay qua nhìn quỷ trung niên. Anh không quát cũng không mắng, quỷ trung niên lại cảm thấy tầm mắt của anh nặng đến vạn cân, ánh mắt băng lãnh bén nhọn ấy thật như có thể đóng hắn xuống đất.

Phán quan ngồi trên công đường đọc một lèo những tội ác Hách Gia Khánh gây ra lúc còn sống, ngẩng đầu lên lại đột nhiên phát hiện quỷ trung niên đã bị dọa đến biến hình, phản xạ có điều kiện bày ra tư thế ngồi xổm xuống ôm đầu, la to: "Đồng chí cảnh sát, ba người đó không phải là con tin trong xe, chỗ bọn tôi bắt con tin là cửa hàng bách hóa, có một gia đình ba người hoảng sợ nhảy lầu, không phải tại tôi thật mà!"

Tần Phong khó hiểu cười khẽ, khớp ngón tay phát ra tiếng răng rắc.

Quỷ trung niên cảm thấy cổ mình đau nhói, càng gào thê lương hơn: "Đồng chí cảnh sát, tôi phối hợp, tôi toàn lực phối hợp, tôi xin cung cấp tin tức, xin được giảm án!!!"

Quỷ phán quan ngồi trên công đường: "... Đủ rồi!!! Hách Gia Khánh, ngươi có dị nghị gì với những tội ác ta vừa nói không?"

Hách Gia Khánh tiếp tục gào: "Không có không có, nhận tội nhận tội!"

Vì thế âm sai vô diện còng một sợi xích thô lên lôi hắn đi, hắn trái lại còn cảm kích nói tiếng cảm ơn người ta.

Tuy rằng quá trình hỏi cung cực kỳ thuận lợi, nhưng phán quan hình như rất giận, hung tợn quay qua chỗ Tần Phong: "Ngươi, Hạ Cẩn Niên, sinh lúc giờ phút ngày tháng năm , chết lúc giờ hừng đông ngày tháng năm , ngươi——"

"Chờ đã." Tần Phong giơ tay lên, "Ngày tháng năm sinh thì đúng rồi đó, nhưng tên tôi không phải là Hạ Cẩn Niên."

Phán quan gõ kinh đường mộc trong tay xuống: "Hả?"

Không khí đột nhiên rét lạnh, tất cả âm sai vô diện gần như là cùng một lúc tiến lên một bước, cơn áp lực buốt giá trong không khí ập tới, Hách Gia Khánh lần thứ hai yên lặng co quắp nằm rạp xuống đất, lúc này hắn đã mỏng như cái bánh xuân.

Mà Tần Phong vẫn đứng bất động, kiên cường như giáo.

Nhóm quỷ sai quát chói tai, tạo thành tiếng vọng giữa cung điện tĩnh mịch: "Không được ngụy biện, trên Sinh Tử Bộ giấy trắng mực đỏ, rõ ràng rành mạch!"

Phán quan giơ tay lên ném một quyển trục ra, quyển trục ấy bay tới trước mặt Tần Phong, đột nhiên mở toạc, lộ ra một cái tên đẫm máu —— Hạ Cẩn Niên.

Tần Phong không thèm nhìn, trả lời trầm ổn và hùng hồn: "Tần Phong, sinh ngày tháng năm , đương nhiệm phó đại đội trưởng Đại đội Cục Cảnh sát hình sự khu Tây Hạ Thành, chỉ huy bậc ba, đánh số X, nguyên nhân chết —— hẳn là vì vật lộn với nghi phạm vừa nãy. Không phải nói là thẩm tra ưu khuyết thị phi lúc còn sống à, riêng chỉ tính điều cuối cùng này, tôi ít nhất cũng được coi là hi sinh vì nước, đưa tang còn được đắp quốc kỳ đấy."

Anh nhìn quanh một vòng, giờ phút này đây cung điện tầng tầng quỷ ảnh này ở trong mắt anh hoàn toàn là một sự hoang đường, như trường quay phim kinh dị nhà ai ấy.

Có lẽ là quá cương liệt, nơi tầm mắt anh đi qua, nhóm quỷ sai vô diện dĩ nhiên cùng lui lại nửa bước. Tần Phong nhếch khóe miệng: "Chỉ biết la hét hù dọa, mấy người đóng phim đó hả? Giữ gìn trật tự âm dương, trả lại công đạo cho người khác như vậy đó hả?"

Từng câu từng chữ leng keng, nói năng khí phách, lời này vừa dứt, trong không khí vang lên âm thanh của thứ gì đó vỡ vụn, nhóm quỷ đồng thời ngẩng đầu lên ——

Ngay giữa cái tên đỏ như máu viết trên Sinh Tử Bộ có một khe nứt xuất hiện, hào quang kim hồng lóe ra ở đằng sau, có thứ gì đó đang va chạm, như muốn giãy khỏi sự trói buộc. Cả cung điện như đột nhiên nghênh đón ánh mặt trời, rất nhanh cái tên bằng máu ấy vỡ vụn thành từng mảnh, mặt giấy cũ nát của Sinh Tử Bộ như bị mực nhuộm đen, cuối cùng, phía trên quyển trục giấy đen đó, một cái tên ánh vàng rực rỡ được viết lên ——

—— Tần Phong

Bên cạnh còn có bốn chữ, Tần Phong híp mắt lại, chỉ nhận ra là chữ triện thể, viết gì thì không rõ.

Nhưng phán quan và nhóm âm sai hiển nhiên là nhận ra, cả cung điện trong nháy mắt vang lên liên tiếp những tiếng "Đệt", phá hỏng hoàn toàn bầu không khí âm u thần bí như nhà ma ban nãy, hệt như đạo diễn phim kinh dị vừa hô cắt vậy.

Kim quang phảng phất làm cho cả cung điện lung lay, lại như mở ra công năng quét dọn đặc biệt, cung điện vẫn là thế, nhưng bầu không khí đã từ nhà ma biến thành đình son lầu các, âm sai vô diện đứng bên tường đột nhiên mọc ra mặt mũi đoan chính, liếc mắt nhìn sơ sắc đẹp toàn bô có thể bước vào hàng ngũ tiểu thịt tươi tiểu hoa đán, tương phản nhất chính là phán quan công đường——

Đó lại là một cô nàng trẻ tuổi mặc bộ đồng phục quan tòa thời nay, nhìn cứ như là sinh viên thực tập của trường luật vậy, trong tay còn nắm kinh đường mộc không biết phải làm sao.

Mặt nạ bình tĩnh của Tần Phong rốt cục vỡ vụn, anh thở hắt ra một hơi: "Ai tới giải thích giùm cái?"

Cung điện trở nên rộng rãi sáng sủa.

Nhóm quỷ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trong mắt viết rõ bốn chữ "trốn tránh trách nhiệm", cô nàng phán quan trên đài chôn đầu vào khuỷu tay, duỗi một ngón ra chỉ sau lưng Tần Phong. Hai âm sai dẫn anh đến đây chậm rãi bước lên, hắc vụ trên người bọn họ đã tan hết, đều là những thanh niên mặt mày tuấn tú, người cao kều đúng trẻ như Tần Phong dự liệu, giơ tay nhấc chân còn mang theo hơi thở táo bạo của lớp thanh niên mới ra xã hội.

Cộng tác của cậu ta thoạt nhìn trầm ổn hơn nhiều, cũng trẻ, nhưng từ khí chất lại đoán không ra tuổi, anh ta gật đầu với Tần Phong, cung cách nói chuyện có chút nửa xưa nửa nay: "Chào mừng đã tới Địa Phủ, tại hạ Giang Thận, vị này là cộng tác của tôi Phương Hiểu Niên, trên đường có nhiều chỗ đắc tội, mong được bao dung."

Âm sai cao kều cúi đầu ủ rũ: "Xong đời, tiêu tùng, tụi mình nhất định sẽ bị Lão Đại xử đẹp."

Tần Phong "Đây là trình tự bình thường của người chết à?"

Giang Thận lắc đầu: "Không phải, vừa nãy ở trước khi dị biến xảy ra, là quy trình hỏi tội ác quỷ, xin lỗi, chúng tôi bắt sai người. Dựa theo lệ thường, Câu Hồn Lệnh và Sinh Tử Bộ liên kết với nhau, mỗi khi có kẻ lúc còn sống phạm phải tội ác tày trời qua đời, Câu Hồn Lệnh sẽ tự động gửi nhiệm vụ tới tay âm sai đang trực, chúng tôi sẽ phụ trách dẫn ác quỷ về đây thẩm tra, lúc bắt anh, tại hạ có kiểm tra thông tin, không hề sai sót, xác định anh là Hạ Cẩn Niên mới bắt về."

Tần Phong: "Thường nói sinh tử đại sự, bộ chuyện này cũng sai được à? Tôi đâu biết Hạ Cẩn Niên là ai."

Âm sai Phương Hiểu Niên chột dạ nói thầm: "Bộ anh chưa nghe chết thế à? Anh bị bắt chết thế đấy, thế mạng đâu cần hai bên quen biết nhau... Tôi cho rằng điển cố này mọi người đều biết..."

Tần Phong liếc cậu ta: "Vậy cậu cũng nên biết câu chuyện về chết thế từ xưa đến nay đã được kể mòn tai luôn rồi, các cậu lại vẫn chưa nghĩ ra được cơ chế đề phòng? Thế kỷ rồi còn để mặc cho chuyện này xảy ra à?"

Phương Hiểu Niên cứng họng không trả lời được, chỉ biết xệ mặt, nước mắt rưng rưng chực chờ: "Đây là sai sót nghiêm trọng, tiêu rồi tiêu rồi, tôi không muốn đi gặp Lão Đại đâu, sẽ chết thật đó!"

Tần Phong: "Cậu là quỷ rồi còn chết thế nào được..."

Giọng của Phương Hiểu Niên mang theo tiếng nức nở: "Gặp Lão Đại đi thì anh sẽ biết, còn không bằng chết thêm lần nữa!"

Nét mặt của Giang Thận cũng rất nghiêm trọng, anh ta ngẩng đầu lên nói: "Phán quan xin mời xuống đây, đừng đứng ngoài cuộc nữa, cô muốn bị nói trốn việc ở khi chúng tôi đi gặp đại nhân à."

Cô nàng mặc đồng phục quan tòa vọt xuống như một làn khói, đứng cạnh Phương Hiểu Niên, gia nhập hàng ngũ "Gặp Lão Đại không bằng đi chết": "Không thể lập tức phát hiện được dị thường của Sinh Tử Bộ, đây cũng là sai sót nghiêm trọng của tôi, Tiểu Niên, muốn chết chị đi với cậu."

Nói xong, ôm đầu khóc rống.

Tần Phong nhìn hai người trẻ tuổi này, nhớ tới tụi lính mới ở đội mình, nhịn không được an ủi: "... Các cậu đừng lo lắng quá, cấp trên nghiêm khắc là nghiêm túc và phụ trách với công việc, có vậy lần sau các cậu mới không tái phạm."

Thế đạo gì vậy, chết oan còn chưa có khóc đâu, hai âm sai đã khóc đến sắp sống lại rồi kìa.

Chờ bọn họ bình tĩnh lại, mang theo vẻ mặt thấy chết không sờn trở lại trạng thái làm việc, Tần Phong mới hỏi: "Nếu là bắt sai, vậy tôi có thể trở về được không?"

Nhóm âm sai khựng lại, khí áp tiếp tục kéo thấp, sau đó Giang Thận chậm rãi nói: "E là, không được."

...

Trong các phim cổ trang Trung Quốc, chúng ta thường thấy quan huyện khi thẩm án, bên cạnh tay luôn có một khối gỗ. Một khi nghi phạm bên dưới không thành thực, hoặc trên công đường mọi người vì hai bên kiện tụng gây ồn ào náo loạn, quan huyện sẽ giơ cao khối gỗ gõ mạnh xuống mặt án, nghi phạm sẽ biến sắc, công đường lập tức nghiêm túc lại, quan huyện từ chỗ bị động trở thành chủ động. Khối gỗ ấy chính là "kinh đường mộc" 惊堂木.

Từ thời Xuân Thu, phủ quan các cấp đã bắt đầu sử dụng kinh đường mộc, mãi đến pháp quan thời Dân Quốc vẫn từng dùng vật này. Kinh đường mộc là một khối gỗ cứng hình chữ nhật có góc cạnh, lớn nhỏ thường là vừa tay người cầm. Trước thời Đường, kinh đường mộc không có đồ án. Từ Đường Thái Tông về sau, để được mĩ quan, trên kinh đường mộc có chạm khắc đồ án động vật rồng, sư tử, hổ. Thời Võ Tắc Thiên, triều đình quy định đồ án trên kinh đường mộc là hình rồng, lấy ý rồng tượng trưng cho hoàng quyền. Các triều đại sau noi theo. Còn như chất liệu để chế tạo, thường tuyển dụng gỗ tốt như hoàng hoa lê, gỗ tử đàn. Những loại gỗ này cứng, sớ mịn, khi gõ xuống án tiếng rất vang. Ngoài ra, ở phương bắc còn dùng loại gỗ cây dâu, cây táo, cây hắc hoè để chế tạo kinh đường mộc

Thời cổ chức quan khác nhau, danh xưng cụ thể của kinh đường mộc cũng có khác. Kinh đường mộc mà hoàng đế sử dụng gọi là "chấn sơn hà" 震山河; kinh đường mộc của Tể tướng quan viên nhất nhị phẩm gọi là "tá triều cương" 佐朝纲; còn của nguyên soái, tướng quân võ quan các cấp thì gọi là "kinh hổ đảm" 惊虎胆, chỉ có khối gỗ nhỏ nhỏ mà quan viên phổ thông cấp dưới sử dụng mới gọi là "kinh đường mộc" 惊堂木.

Ngoài ra, nhìn từ công dụng thực tế của kinh đường mộc, không phải là vật mà quan viên chuyên dụng, các ngành nghề khác cũng có loại tương tự. Ví dụ tăng đạo dùng "giới quy" 戒规, "tỉnh mộc" 醒木 để tỉnh thần; nghệ nhân thuyết thư dùng "tỉnh mộc" 醒木, "chỉ ngữ" 止语 để làm người nghe chú ý; các thầy giáo tư thục dùng "hô xích" 呼尺, "tỉnh ngộ" 醒误 để duy trì trật tự kỉ luật trên lớp. Tuy danh xưng và tác dụng khác nhau, có sự khu biệt với kinh đường mộc mà quan viên sử dụng, nhưng về bản chất đều có tác dụng "kinh đường" khiến mọi người chú ý. Nhân đó phải nói là, kinh đường mộc hoàn toàn không phải là vật chuyên dụng của quan viên.

Truyện Chữ Hay