Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ

chương 38: nỗi bất an của tùy ức

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tối hôm đó, Tùy Ức ngủ trong phong ngủ chính, còn Tiêu Tử Uyên sang ngủ phòng khách.

Chuyện đêm nay, đối với Tùy Ức mà nói, quả thực là rung động lòng người, hiện tại nhớ lại có chút không thể tin được, cô vốn là nên ở trên xe lửa để về nhà, vậy mà bây giờ lại nằm ở bên cạnh phòng của Tiêu Tử Uyên, đúng là không thể nào tưởng tượng nổi.

Nghĩ đi nghĩ lại liền ngủ thiếp đi.

Trong mơ, cô lại nằm mơ khi còn bé đang ở trong nhà họ Tùy, mọi người lúc đó đều nhìn cô với ánh mắt khinh thường và giễu cợt, Tùy Cảnh Nghiêu đứng bên cạnh vẻ mặt ấy náy nhìn cô, muốn nói rồi lại thôi.

Ngay sau đó, thấy Tùy mẹ lúc còn trẻ vẻ mặt bi thương mà nhẹ nhàng cười, “Tùy Cảnh Nghiêu, em không nợ người nhà họ Tùy của anh một thứ gì nữa rồi."

Tùy cảnh Nghiêu trong ngực ôm một đứa bé, giơ tay lên muốn giữ Tùy mẹ lại, nhưng cuối cùng vẫn là vô lực buông xuống.

Tùy Ức chạy nhanh phía sau kéo tay Tùy mẹ, "Mẹ, con đi với mẹ."

Ai ngờ Tùy mẹ lại nhìn cô lắc lắc đầu, một giây tiếp theo nhìn thấy Tùy mẹ nằm một mình trong một căn phòng cô đơn, tóc trắng xóa, lẻ loi hiu quạnh, cô đứng trước của căn phòng, làm sao cũng không thể nào đến gần được . . . . .

"Mẹ!"

Tùy Ức hét to một tiếng ngồi dậy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ở trong bóng tối cố gắng bình phục hô hấp của mình, nhịp tim như sấm. Rõ ràng là trời mùa hè, bên trong nhà điều hòa nhiệt độ cũng không mở lớn, nhưng cô lại cảm thấy khí lạnh thấu xương đang dần từ trong đáy lòng tràn ra, thấm sâu vào xương tủy.

Chuyện đã qua lâu như vậy, nhưng cảnh trong mơ vẫn như cũ vẫn chân thực đến như vậy.

Lại là giấc mộng này, mỗi khi cô có ý nghĩ làm theo trái tim mình, thì giấc mơ này lại xuất hiện. Cô biết cô bị bệnh, mà bệnh cũng không hề nhẹ.

Mẹ cô là người thân duy nhất trên đời này của cô, tại sao cô có thể vì bản thân mà từ bỏ mẹ mình đây? Lương tâm của cô mơ hồ cảm thấy lo lắng.

Rất nhanh bên ngoài phòng truyền đến tiếng động và tiếng bước chân, ngay sau đó là cửa phòng mở ra, đèn trong phòng sáng lên, Tiêu Tử Uyên đẩy cửa đi vào, đứng ở bên giường đỡ cô dậy, vẻ mặt ân cần hỏi, "Làm sao vậy? Gặp ác mộng phải không?"

Tùy Ức híp mắt thích ứng ánh sáng, thấy rõ người đến thì rất nhanh bước từ trên giường xuống sau đó đứng lên, trong giọng nói mang theo thanh âm run rẩy, “Em muốn về nhà."

Tiêu Tử Uyên không biết tại sao cô bỗng nhiên muốn về nhà, dừng một chút rồi giữ chặt cô lại, "A Ức, em làm sao vậy?"

Tùy Ức xách va li hành lý đứng lên đi ra ngoài, "Em muốn đi về nhà, mẹ em vẫn còn ở chờ em về nhà."

Tiêu Tử Uyên nhíu mày, nhìn đồng hồ trên tường giữ Tùy Ức lại, "Bây giờ?"

Thấy trên trán cô rịn ra từng lớp mồ hôi mịn, Tiêu Tử Uyên đưa tay lên trán sờ, trên đó vừa ươn ướt lạnh buốt.

Ai ngờ một giây sau đó Tùy Ức đã đẩy tay anh ra, giọng nói trở nên cao hơn mà rất bén nhọn, "Anh buông tay!"

Sau khi hét to lên như vậy thì Tùy Ức bỗng nhiên sửng sốt, tay chân có chút lúng túng không biết làm như thế nào cho phải. Cô cũng không biết cô làm sao lại lúng túng như vậy.

Tiêu Tử Uyên không nghĩ cô lại bỗng nhiên kích động như thế, anh bị đẩy ra lùi lại một bước, vẻ mặt khó hiểu nhìn cô, sau đó muốn đưa tay ngăn cô lại.

Tùy ức lập tức lùi lại một bước né tránh tay của anh, nói năng lộn xộn, "Tiêu sư huynh em sai lầm rồi, em hôm nay không nên ở lại, tất cả đều là em sai lầm, anh hãy tha thứ cho em, em không nên trêu chọc anh . . . . . . Mẹ em vẫn đang ở nhà chờ em trở về. . . . . ."

Tùy Ức cúi đầu mắt đỏ lên.

Cô sợ mẹ đau lòng khổ sở, cô chưa bao giờ dám biểu hiện ra trước mặt mẹ nhưng thật ra thì cô cũng rất khát vọng có tình thương của cha, cô nhìn thấu lòng người dễ thay đổi nên trước sau vẫn giữ nguyên bộ dáng lạnh nhạt, vẫn giả bộ như nhà họ Tùy cùng cô không có bất cứ quan hệ gì, cô cũng muốn được như những đứa trẻ khác, hạnh phúc và vui vẻ lớn lên, nhưng mọi việc xảy ra như vậy làm sao lại không ảnh hưởng đến cô đây?

Trong lòng cô vẫn còn bị ám ảnh bởi chuyện đó? Cô đối với đàn ông vẫn có cảm giác không an toàn và không có lòng tin? Cô vẫn không thể dễ dàng tiếp nhận một người đàn ông như vậy? Huống chi đối phương lại là Tiêu Tử Uyên?

Cô đã rất cố gắng, nhưng vẫn không thể được.

Còn có mẹ của cô phải làm gì bây giờ? Cô tại sao có thể ích kỷ như vậy chứ?

Tiêu Tử Uyên vốn định mở miệng nói gì đó, nhưng lại thấy hai giọt lệ trong suốt từ trong mắt Tùy Ức rơi xuống, dường như có cái gì đó đánh vào lòng anh, anh ngay người đứng ngơ ngẩn ở đó.

Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô rơi nước mắt, một người luôn bình tĩnh không bao giờ tỏ ra sợ hãi trước mặt người khác như cô mà lại đứng ở trước mặt anh khóc thút thít, thế nhưng làm cho anh cảm thấy vô lực, làm cho mỗi dây thần kinh của anh đều rung động theo.

Anh không phải chưa từng thấy một cô gái nào đứng trước mặt anh khóc, cô bé so với Tiêu tử nhỏ hơn mấy tuổi, từ khi anh bắt đầu hiểu biết mọi chuyện thì tiếng khóc của cô bé đã in sâu vào trong trí nhớ, nó khóc đến mức kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu mới thôi, khiến anh cảm thấy rất đau đầu.

Lúc mới đầu anh còn có thể nhẹ nhàng dụ dỗ, về sau lại thay đổi thành cho dù Tiêu Tử Yên đứng bên cạnh anh gào khóc, hàng lông mày của anh cũng không nhíu một chút nào, một bên làm việc khác một bên không để ý đến mà rút khăn giấy đưa ra cho nó, cho đến Tiêu Tử Yên khóc mệt thì dừng lại, chủ động nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng mà bây giờ anh lại không có cách nào bình tĩnh được như vậy.

Cô cúi đầu đứng yên ở đó, hình dáng gầy yếu mỏng manh, yên tĩnh như vậy, ngay cả hô hấp cũng không có nặng nề thêm, chỉ nhìn thấy được hai hàng nước mắt lăn đều trên mặt.

Cô vừa khóc vừa âm thầm chịu đựng như vậy, lúc đối mặt với mọi người cô ấy vẫn giữ nụ cười, vậy lúc không có người thì sao? Anh không thể nào tưởng tượng những lúc cô ấy một mình thì như thế nào nữa. Thời gian sống ở nhà họ Tùy cô làm sao có thể vượt qua được đây?

Nghĩ đến đây, trong lòng của Tiêu Tử Uyên từ từ đau nhói, anh cũng biết cô đang lo lắng, cũng chính vì đau lòng nên cô mới lo lắng như vậy, dừng một lát, chờ Tùy Ức hơi bĩnh tĩnh Tiêu Tử Uyên mới thử đưa tay ra kéo Tùy Ức ngồi xuống giường rồi tựa vào ngực anh, cúi đầu nhẹ nhàng đưa tay lên lau nước mắt trên mặt cô, sau đó lấy tay che lên trên mi mắt của cô.

"A Ức, đừng khóc."

Giọng nói của anh trầm thấp trong đêm tối tĩnh lặng khiến người nghe cảm thấy yên ổn lạ kỳ.

Đầu ngón tay của anh lành lạnh, dặt lên trên mi mắt ấm áp của cô thấy rất thoải mái, chỉ có thể cảm giác vẻ mặt không rõ, cùng hơi thở đặc biệt trên tay anh. Tất cả điều này khiến cho cô lại tiếp tục muốn khóc.

Người lạnh nhạt cao ngạo như Tiêu Tử Uyên đối với cô lại dịu dàng như vậy, hơn nữa chỉ đối xử dịu dàng với một mình cô mà thôi, nhưng cô lại không thể nào nhận sự dịu dàng đó được.

Tiêu Tử Uyên nhẹ nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu Tùy Ức, đem cô ôm chặt vào trong ngưc, giống như đang truyền sức mạnh cho cô.

Sau lúc sau, Tiêu Tử Uyên miễng cưỡng cười một tiếng, "Em không tin anh đến như vậy sao?"

Anh thể hiện còn chưa đủ làm cho cô tin tưởng sao?

Tùy Ức chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, tựa vào trong ngực anh cô cảm thấy một lại cảm giác không thể nào nói ra được đó chính là an tâm, cô biết cô nên đẩy anh ra, tất cả mọi chuyện này đều không đúng, nhưng mà lúc này cô lại không hề muốn động đậy.

Giọng nói của Tiêu Tử Uyên trên đỉnh đầu cô lại một lần nữa vang lên, từ tốn mà kiên quyết, "A Ức, em đừng sợ, anh không giống Tùy Cành Nghiêu. Anh có thể xử lý tốt chuyện của mình, chuyện của mẹ em anh cũng nhất định có thể đưa ra một biện pháp giải quyết khiến cho em hài lòng, nhất quyết không bao giờ ép buộc em, em không cần phải lo lắng, tất cả mọi chuyện cứ đã có anh. Em có thể buông xuống tất cả mọi chuyện trước kia, anh sẽ cố gắng chăm sóc cho em tốt hơn.”

Tùy Ức nằm ở trước ngực anh, cách một lớp áo ngủ thật mỏng nghe tiếng tim của anh đập thình thịch, lời nói của anh vẫn quanh quẩn bên tai, tay anh nhẹ nhàng vỗ nhẹ sau lưng cô, làm tất cả mọi việc khiến cho cô ổn định và yên tâm hơn, sau đó từ từ nhắm hai mắt lại chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau lúc Tùy Ức mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt đẹp trai của Tiêu Tử Uyên.

Anh nằm ở bên cạnh khẽ nhíu mày lại, hô hấp đều đều nhẹ nhàng, cánh tay tùy ý đặt lên bên cạnh đầu, rõ ràng là anh đã ngủ thiếp đi nhưng lại làm cho người khác có cảm giác ung dung rất đẹp. anh ngủ ở bên cạnh cô cả đêm rõ ràng là không thoải mái, nhưng không có một chút chật vật nào cả.

Tùy Ức chớp chớp mắt, nhớ đến chuyện xảy ra đêm hôm qua, bỗng nhiên mặt có chút nóng lên, bản thân mình có chút vô cớ gây sự, nhưng cuối cùng lại ngủ thiếp đi trước anh, Tiêu Tử Uyên có lẽ là không yên tâm, nên vẫn ở đây để trông cô.

Lần này thật sự là mất hết cả mặt mũi rồi.

Tiêu Tử Uyên ngủ cũng không sâu, lúc Tùy Ức bước xuống giường đã cố ý đi thật nhẹ nhàng, nhưng vẫn đánh thức anh dậy.

Tiêu Tử Uyên bỗng nhiên mở mắt, Tùy Ức không kịp phản ứng, lập tức nhín sâu vào ánh mắt của anh. Ánh mắt đen nháy mà thâm thúy giống như là muốn nhìn xuyên thấu lòng của cô, Tùy Ức ngẩn người đứng nguyên đó, tim đập thình thịch.

Tiêu Tử Uyên nhanh chóng cúi đầu xuống nhắm hai mắt lại, nhẹ xoa hai đầu lông mày rồi đứng lên, “Đã tỉnh rồi sao?”

Tùy Ức nhìn khuôn mặt mệt mỏi của anh, có chút không đành lòng, "Ừmh."

Tiêu Tử Uyên đối với chuyện xảy tối hôm qua cũng không nói gì, cười nói, “Nhanh đi rửa mặt đi, anh gọi cho lái xe của nhà anh rồi, lát nữa anh ta sẽ đến đây anh sẽ đưa em về nhà.”

"Cám ơn Tiêu sư huynh." Tùy Ức giả bộ bình tĩnh nói cảm ơn, sau đó trốn vào toilet, cố gắng rửa mặt thật lâu, cô vừa nghĩ đến chuyện đêm hôm qua lại càng cảm thấy mất hết mặt mũi, không biết Tiêu Tử Uyên có ghét cô hay không.

Phân vân hơn nửa ngày, cho đến khi nghe thấy âm thanh trêu chọc của Tử Uyên vọng vào, "Em định ở bên trong đó ngây ngốc cả đời sao? Đồ ăn sáng anh cũng đã mua về đây rồi này!”

Tùy Ức bĩu môi, hết sức không tình nguyện mở cửa đi ra ngoài, Tiêu Tử Uyên đứng ở cửa trên miệng cười tràn đầy ý xấu.

Tùy Ức ngó bên này một chút nhìn bên kia một chút, nhưng lại không dám nhìn anh.

Tiêu Tử Uyên cười càng ngày càng ngang ngược, lúc mới đầu chỉ là mím môi cười nhịn cười, sau đó lại cười ra tiếng, hai bên vai không ngừng run run.

Tùy Ức cuối cùng ngượng ngùng quá ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn anh, “Anh cười đủ chưa?"

Tiêu Tử Uyên ho nhẹ một tiếng, nụ cười trên mặt lập tức dừng lại, nhưng ai ngờ ngay sau đó anh lại cười lớn lên, so với lúc nãy chỉ có hơn chứ không kém.

Tùy Ức mặt cũng kìm nén cho đỏ lên, oán hận nhìn trợn mắt lên nhìn anh.

Tiêu Tử Uyên lại che dấu biểu hiện của mình, khéo hiểu lòng người nói, "Mới thức dậy, điều này có thể lý giải. Em yên tâm, anh hiểu mà, lúc này lực đả kích của em rất lớn, anh sẽ không trêu chọc em đâu ."

Tùy Ức ở trong lòng im lặng nói thầm, anh như thế này mà bảo là không trêu chọc em?

Lúc ăn sáng, Tiêu Tử Uyên đúng thật là không tiếp tục trêu chọc cô nữa, vẻ mặt rất tự nhiên, nhưng Tùy Ức lại cảm thấy trong lòng anh vẫn đang cười cô.

Lúc Tùy Ức ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Tử Uyên lần nữa thì Tiêu Tử Uyên khẽ mỉm cười với cô một cái, dường như là tỏ ra anh rất vô tội.

Anh có ngìn năm đạo hạnh, Tùy Ức đành phải bỏ cuộc.

Sau khi ăn xong, Tiêu Tử Uyên chủ động dọn dẹp và đi đến phòng bếp rửa bát, Tùy Ức trở về phòng ngủ lấy vali hành lý ra để chuẩn bị về nhà, mới vừa đi đến phòng khách thì nghe tiếng di động trên bàn vang lên.

Tùy Ức đi đến nhìn thoáng qua một chút, chớp chớp hai mắt, sau đó lớn tiếng gọi, "Tiêu sư huynh, điện thoại di động của anh đổ chuông kìa!"

Tiêu Tử Uyên đáp lại, "Em xem hộ anh là ai vậy?"

Lần này Tùy Ức không trả lời, Tiêu Tử Uyên nhanh chóng nói tiếp, "Em nghe giúp anh đi!"

Hai người một người ở phòng bếp, một ở phòng khách, đối thoại.

"Em mới không giúp anh nhận điện thoại đâu!" giọng nói của Tùy Ức bỗng nhiên nhỏ lại, mang theo ít ghét bỏ.

Tiêu Tử Uyên sửng sốt, cô nhóc này không phải là người nói một lời khiến người bất ngờ mà sẽ là cười mà không nói gì, mà lần này là lần đầu tiên cô nói lảm nhảm như vậy, giống như một đứa bé giận dỗi, anh đành phải thỏa hiệp, "Vậy em đưa qua đây giúp anh với."

Tùy Ức liếc nhìn chiếc điện thoại đi động đang kêu không ngừng, nghe lời cầm điện thoại đi động vào phòng bếp, Tiêu Tử Uyên đang bận rộn rửa bát, trên tay đều là bọt xà phòng, trong phòng bếp tràn ngập mùi chanh thơm ngát.

Tùy Ức giơ điện thoại đến trước mặt Tiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên lo lắng nhìn vào chiếc điện thoại, sau khi xem xong vẻ mặt vẫn như cũ tiếp tục rửa chén.

Tùy Ức nhìn anh thấy anh một chút phản ứng cũng không có, đành phải thúc giục, "Mau nhận đi."

Tiêu Tử Uyên nở nụ cười, "Tay anh bây giờ không rảnh, em giúp anh cầm điện thoại."

Tùy Ức nhìn xem Tiêu Tử Uyên, nhìn thấy trên tay anh tràn đầy bọt, đành phải nhận điện thoại rồi đưa lên bên tai Tiêu Tử Uyên, sau đó có một giọng nữ trong veo truyền đến.

"Nghe nói cậu đã trở về?" Dụ Thiên Hạ hỏi thẳng vào vấn đề.

Tiêu Tử Uyên hình như không bị ảnh hưởng bởi cảm giác vui vẻ của đầu dây bên kia cuốn hút, ngay cả âm thanh cũng lạnh đi mấy phần, thản nhiên trả lời, "Ừ."

Tùy Ức vẫn đứng ở chỗ cũ nghe được rất rõ ràng lời anh, cô cảm thấy nghe điện thoại người khác như vậy là không lễ phép, vẫn duy trì động tác trên tay, vẻ mặt thản nhiên bước lui ra ngoài một bước nhỏ.

"Trở về lúc nào?"

Tiêu Tử Uyên nhìn lung tung rồi giả vờ bận việc chạm vào cái này cái kia làm như thật sự không nghe được người khác nói gì, trong lòng không yên tâm đối phó qua loa, "Ngày hôm qua vừa về đến nơi."

"Cậu trở lại vậy mà cũng không cho tớ biết, nói thế nào chúng ta cũng là bạn học nhiều năm, cậu . . . . ."

Tùy Ức nhíu mày, dường như vẫn có thể nghe được cuộc đối thoai, lại chuẩn bị bước ra xa hơn một tý, ai ngờ Tiêu Tử Uyên đột nhiên mở miệng, "Em muốn đi đâu vậy? lại gần một chút."

Giọng nói đầu dây điện thoại bên kia im bặt ngừng lại, Tùy Ức cũng ngây ngẩn cả người, có chút không thể tin, vừa quay đầu mới phát hiện ra, mấy lời này Tiêu Tử Uyên hình như là đang nói với cô.

Tiêu Tử Uyên nhìn Tùy Ức đang đứng ngẩn người ở đó lại mở miệng, bình tĩnh ung dung, không quan tâm chút nào đến người ở bên kia điện thoại nghĩ như thế nào.

"Đến đây đi, anh với không đến nơi rồi này."

Tùy Ức trợn ta hai mắt nhìn Tiêu Tử Uyên, cánh tay của mình cũng không di chuyển, anh làm sao có thể với không tới để nghe! Điện thoại di động rõ ràng còn dính vào bên tai của anh! Anh là một người luôn được người khác xem là có tiền đồ vô hạn tuổi trẻ tài cao tại sao lại có thể mở miệng liền nói bậy như vậy? đáng giận nhất là vẻ mặt còn thản nhiên không nóng không lạnh !——

Truyện Chữ Hay