Quay Lại Đây Ngay!! Tôi Ra Lệnh Đấy!!

chương 36

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

~Flaslback~

- Tiếp chiêu - mới hai ngày đầu mà cô đã tung chưởng như kiếm hiệp

Vũ Phong ú ớ chạy vòng quanh nhà, cậu đỡ được vài phát của cô mà mệt bở hơi tai. Cậu giấu anh tập với cô mà cậu đang nghĩ là sai lầm. Cô thấy cậu như thế mà thở dài, chừa đầy bốn ngày nữa là cô phải về

- Alo.. Mày biến giùm tao cái... Chủ nhật tao về - cô nhận được điện thoại mà hét vào đó

- Ai vậy?? - Vũ Phong đến gần nhìn cô

- Người anh nên tránh càng xa càng tốt... Xong vụ này thì chúng ta sẽ được yên ổn - cô tắt nguồn điện thoại rồi tiếp tục lao vào đánh Vũ Phong

Cậu nghe thế cũng biết là người không nên động vào.. tập luyện với cô có hai ngày mà cậu muốn chết luôn cho xong

Ngày cuối.....................................

- Lên!! - cô vừa hô lên thì cậu lao vào đấm cô

Cậu thạo đường đi, biết phán đoán hướng đi mà khóa hầu hết mọi đòn của cô, lực tay cũng đủ mạnh để gây thương tích.. Phải rồi, ngày nào cũng ra đấm gốc dừa muốn nát tay thì hỏi soa không như thế. Nhưng cái gì cũng đến giới hạn, không phải một hai ngày là giỏi nên cô nhanh chóng gạt chân cậu và vặn tay cậu ra sau

- Khá!! Với những tên rởm thì anh có thể chúng chúng nằm đơ rồi - cô gật đầu, nếu xong vụ này thì chắc cô mở lò luyện võ

Vũ phong chưa mừng được bao lâu thì đến tối cậu lại nước mắt lưng tròng khi thấy cô ôm ba lô đi ra ngoài

- Ở chơi thêm vài ngày nữa đi - cậu cứ bám vào người cô làm nũng

- Vũ Phong.. Bỏ em ra.. Hàn Minh bẻ cổ em bây giờ - cô lấm lét nhìn anh đang tỏa sát khi khi cậu cứ kè kè bên cô

Cô đi vào gara lôi chiếc xe mui trần đen bóng ra rồi quay xe đi thật nhanh vì điện thoại cô réo hơn chục cuộc, chẳng biết cô có cái giống gì mà Kì Lam lúc nào cũng gọi đến phiền

Từ giờ cậu có thể bảo vệ bản thân mình, cậu không biết có nên khoe cho Hàn Minh hay không nữa nhìn nah như muốn nuốt sống cậu ấy.. Càng ngày càng nặng, bây giờ đến cả em gái mà anh cũng ghen lồng lộn lên

- Em tưởng với vài đường tự vệ đó thì anh sẽ đơ lo hơn sao?- Hàn Minh nhìn thấy cậu cười hí hởn nên nhìn cậu

- Hả... Sao anh biết?? - Vũ phong như muốn rớt quai hàm với anh, cái gì anh cũng biết là sao

- Cái gốc dừa nhà mình bị em đấm chứ ai.. Hôm trước anh về sớm thế em đánh đấn ỉu xìu với Quyền Tú.. đã thế còn bị hạ đo ván, lúc còn chạy mất cả dép.. - anh kể ra từng chút một

Vũ Phong càng nghe càng tối mặt, anh đã thấy hết thì im lặng một chút thì chết hay sao á?? Cứ phải lôi ra trêu cậu điên lên mới chịu cơ đấy?? Vâng.. và Hàn Minh đã có vài vết bầm vì dám chọc cậu nhưng anh vẫn phè phỡn ra đó

- Vợ ơi.. Vợ à... Nắm đấm bé bỏng của anh!!

- Bé bỏng cái gì chứ?? Hôm nay tôi khóa phòng - Vũ phong hét lên

Hàn Minh từ cười bỗng đực mặt ra và vội trề môi chạy lên phòng đập cửa

- Vũ phong.. Mở cửa cho anh... Anh hứa không trêu em nữa... Mở cửa đi mà!! Đừng có bắt anh ngủ một mình mà!! - anh muốn khóc ròng, quả này là anh ngu thật rồi

Khoảng hai tiếng sau cô về đến phòng thì Kì Lam từ đâu bay ra ôm chặt cô bị cô thục vào bụng mãi không chừa

- Bị điên à?? Ra ngoài mau

- Quyền Tú.. Anh yêu em.. Anh yêu em - Kì Lam nhè nhè, mắt lờ đờ - Anh yêu em... Sao em lại như thế? Em không nhớ gì hết sao??

- Nhớ con mẹ gì?? Ra ngoài!! Say mèm rồi nói lung tung.. Sẵn đây tao nói luôn là tao không yêu mày... tao chẳng yêu ai ngoài gia đình tao nghe chưa? - cô đẩy hắn ra và ném thẳng ra ngoài

Hắn lè nhè thêm mấy câu nữa thì liền trừng mắt gọi điện cho ai đó mà tỉnh như chưa bao giờ uống say

- Đem Hàn Minh với Vũ Phong về đây... - hắn tắt máy rồi cười nham nhở - Em muốn gia đình chứ gì?/ Để xem nào!!

Hàn Minh nằm ngoài so-pha bỗng lạnh sống lưng và bỗng cảm thấy bất an.. Bỗng trên phòng có tiếng động, phát ra từ phòng Vũ Phong nên anh liền chạy lên

- Vũ Phong.. Mở cửa cho anh...

- Hàn Minh.. Cứu em!! - Vũ phong ở trong phòng bỗng gào lên sau đó im bặt

Anh chạy nhanh xuống nhà lấy búa đập vỡ khóa rồi nhảy vào.. Đập vào mắt anh là bốn năm tên có hình xăm vốn rất quen thuộc đang vác cậu trong tình trạng ngất xỉu trèo ra ngoài

- Thả em ấy ra...- Hàn Minh bị đánh lén đằng sau nên khi dứt cậu thì anh lịm đi

Khi anh tỉnh dậy thì đã thấy một căn phòng hoàn toàn khác, Vũ Phong trước mắt anh nhưng đang ngồi rât anh, có cả dây xích siềng cổ và tay cũng bị khóa

- Vũ Phong..!! - anh bật dậy thì cảm giác chân anh cũng bị xiềng xích khóa ngay trên giường

- Hàn Minh... cái gì đây?? - Vũ phong vừa thức dậy đã thấy mỏi chân vì cậu ngủ trong tình trạng ngồi khụy hai chân và bắt đầu hoảng loạn khi cổ và tay cậu bị khóa

Vũ Phong nhớ hôm qua có ai đó nhảy từ ban công vào, cậu không đề phòng mở cửa và vật lộn với khoảng bốn người, sau đó là tiếng của Hàn Minh, cậu cố gằng chống cự nhưng gần như là bất khả thi.. Cậu nhớ là cậu bị ai đó đập từ đằng sau và khi tỉnh dậy thì cậu lại như thế này đây.. Nhìn qua Hàn Minh thì cậu thấy anh chỉ bị xiềng chân nhưng cũng khó mở ra

Hàn Minh nhìn xung quanh là một căn phòng khá rộng rãi, thoáng mát nhưng cái đống trước mặt anh là cái quỷ gì vậy?? Anh không thể hiểu được, anh nhớ là chẳng thù hằn với bé gái nào cơ mà??

- Dậy rồi à?? - tiếng mở cửa và giọng cất đều đều sau cánh cửa

Hàn Minh lẫn Vũ Phong đều dừng lại khi giọng nói ấy cất lên, hai người cang mắt chờ người đó bước ra khỏi cánh cửa đó.. Khi người đó lộ diện bằng nụ cười vừa ngang ngạnh cộng thêm cái liếm mép thì anh chợt nheo mắt nhìn

- Triệu Kì Lam!!?

- Anh biết anh ta sao? - Vũ Phong quay lại nhìn anh

- Anh ta là là giám đốc công ty hồi trước của anh… - anh gật đầu rồi nhìn chằm chằm vào Kì Lam - Nhưng sao anh lại ở đây?? Chúng tôi như thế này là sao??

Kì Lam kéo một cái ghế tực ra giữa phòng và xoay ghế ngược lại mà tựa tay lên rồi cười, hắn đưa ngón tay của mình lên chỉ vào ngực mình, anh vội nhìn theo ngón tay của hắn và căng mắt nhìn hắn

- Muốn gì thì thả Vũ Phong ra trước, em ấy không liên quan gì đến vụ này - anh trừng mắt nhìn Kì Lam, cái hình xăm ấy đã nói lên tất cả

- Hàn Minh là khác và Vũ phong là khác.. Tuyệt nhiên hai chuyện không liên quan đến nhau.. Đưa cậu ta đi - Kì Lam tặc lưỡi rồi búng tay

Ngay lập tức có hai người đàn ông to con mặc vest đen đi vào tháo xích cho Vũ Phong và lôi cậu ra ngoài.. Anh thấy thế thì liền nhào đến nhưng bị té nhào vì dây xích bị căng, Vũ phong cũng lợi dụng lúc hai tên ấy chú ý đến anh thì liền cho hai củ chỏ ra sau khiến hai tên ấy buông tay

Kì Lam vội huýt sáo khi thấy cậu mảnh khảnh mà đấm đá cũng tốt, hắn hơi coi thường cậu rồi.. Mà nhìn thế võ của cậu hắn thấy rất quen hình như là gần như cũng ăn một quả vào người

- Em ấy đã làm gì chứ?? Hai thằng kia!! Làm em ấy bị thương thì tao thề chúng mày bị say nhuyễn đấy - thấy cậu bị giật tóc ngược ra đằng sau mà anh nổi điên quát tháo

- Đ mẹ!! Thả ta ra!! Có cái c không nắm mà nắm tóc của [email protected]$%^&[email protected]$%^&- Vũ phong nhắm tịt mắt hét đủ thứ trên trời mà không thể tả ra bằng lời

Dù bị bắt nhưng anh vẫn phải ngơ ngác ra khi nghe những từ ngữ mà Vũ Phong vừa văng ra… Cậu học cái này từ đâu cơ chứ?? Anh đang thấy một Vũ phong hoàn toàn khác, đội mắt long lên mà không phải long lanh vì khóc mà là long lên sòng sọc vì nổi điên

- Khá lắm!! Để giảnh những từ đó cho lần vui chơi sau đi - Kì Lam cười và búng tay thêm một cái thì Vũ phong bị một tên đập từ đằng sau khiến cậu ngất đi

Vũ Phong bị lôi đi trước sự bất lực của Hàn Minh, anh hận vì không đủ sức để cái xiềng xích đáng ghét trên chân anh mà cho chúng một trận nên thân, anh quay lại trừng mắt nhìn Kì Lam, anh không tin được hắn lại là người của cái nơi anh ghét cay ghét đắng

- Coi tí phim nhé! - Kì Lam đứng lên mở màn hình ti vi đằng trước rồi kéo ghế xích ra xa

Màn hình hiện lên là khung cảnh hỗn loạn mà điểu đặc biệt là Quyền Tú cô đang ở giữa cái đám hỗn loạn đó, dù là con gái nhưng cô cũng bị dính đòn ít nhiều cũng máu me đầy mặt, anh nhìn đó là lườm qua hắn

- Muốn gì thì mới buông tha cho chúng tôi… Không phải năm đó đã hết nợ rồi sao?? - anh hạ giọng vì có nổi điên lúc này thì anh biết rằng đó cũng chỉ là sự dư thừa

- Đúng.. Nhưng cậu thì không… Rõ ràng là cậu nợ tôi - hắn đưa tay về phía anh và cười một cách khó hiểu - Cậu mang trái tim tôi đi khỏi đây.. Cậu chối bỏ tất cả những gì tôi làm cho cậu… Đừng nói là cậu quên - Kì lam trĩu mắt xuống nhìn anh

~ End flashback~

- Đừng có mà học theo cách nói tục của Quyền Tú biết chưa - cả hai nhớ lại vì sao lại phải rơi vào cái trò rắc rối chỉ vì cô dạy hư Vũ Phong nên anh vội hậm hực cốc đầu cậu

-Em ghét anh... - Vũ Phong bị đau nên bắt đầu nhè nhè ra

Nhìn Vũ Phong cứ bấu bấu vào tay anh để trả thù trông vui cực!

Truyện Chữ Hay