Quay Đầu Lại Bích Vân Tây

chương 45

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đế vương băng thệ, tử vi tinh lạc, thiên hạ đại tang (Đế vương băng hà, chết như sao sa, thiên hạ đại tang).

Tại đất Thục liên quân Hán Di xuất chiêu ngoài dự đoán, đánh bại Truy Dương, bắt giữ Phương Thứ, Sử Tông Hòa nhận được tin báo tang chưa kịp phát ra tin chiến thắng, liền cuống quít hạ lện toàn quân thay đồ tang, khải hoàn quay về triều.

Vua có ba con trai, từ khi phế hoàng hậu đến nay, vị trí hoàng hậu trống vắng, trong hậu cung tôn kính nhất mẫu phi của trưởng hoàng tử, chính là người chủ sự hậu cung Đức phi Lan Nghi điện. Căn cứ theo di chiếu, lập trường hoàng tử thành thái tử, vua nhập quan tức thì đăng cơ. Vì tân đế tuổi nhỏ, sắc phong Trung thư lệnh Ôn Hàm Chi thành Phụ Quốc công, thay mặt nhiếp chính, đến khi tân đế đủ mười tám tuổi sẽ lấy lại quyền hành.

Nhị hoàng tử do Hiền phi Lan Đinh điện sinh ra, phong làm Hiền vương, tạm ở trong cung, đợi đến tròn mười lăm tuổi ban thưởng phủ đệ mới, dọn ra khỏi hoàng cung.

Tam hoàng tử là một kẻ ngốc, theo chỉ thị của hoàng đế nuôi dưỡng trong cung, cứ thế sống hết quãng đời còn lại.

Vua bệnh nặng quấn thân không phải một sớm một chiều, lần này chết thật cũng không khiến cho có cái gì đồn đãi, dân gian chỉ than vị hoàng đế này phúc mỏng mệnh ngắn, thánh triều thế nhưng vừa mới tịnh vượng vài năm liền vội vàng ly thế.

Đây chính là lời nói nơi thôn dã, trong chốn thâm cung, nhiều ít chuyện thương tâm tuần hoàn lưu chuyển!

Vi vân nhất mạt diêu phong, lãnh dong dong (Gạt mây một đỉnh núi xa, lạnh mênh mông).

Đến trước cửa sơn trang Vân Tụ, một người tóc hoa râm, lão nhân khắc sâu nhiều nếp nhăn yên tĩnh quỳ, trong tay ôm một bình gốm. Lão nhân hơi ngẩng đầu, nhìn cửa lớn màu son không có dấu hiệu mở ra, nhịn không được chảy hai hàng nước mắt vẩn đục.

Bên trong trang, Bồ Hâm ngồi trong sảnh nhã cư Vân Tụ, nhìn con nhỏ ba tuổi bò vòng quanh, miệng con trẻ khờ dại cười vẫn không xóa được phẫn hận trong lòng.

Triệu Vô Cữu đi đến, ôn nhu kêu: “Bảo bảo, Bích Ba a di bên ngoài đang chơi đu kì, con muốn chơi không?”

Đứa bé ngẩng mặt lên, lông mi thật dài nhấp nháy nhấp nháy, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, miệng mồm không rõ hô: “Muốn chơi muốn chơi!”

Triệu Vô Cửu nhìn thân ảnh nhỏ nhỏ của con trai càng chạy càng xa, quay đầu nhìn sư phụ tĩnh tọa như cũ không nói, cúi đầu thở dài một tiếng, chậm rãi đi qua: “Phan Hải lại quỳ gối ngoài cửa!” Bồ Hâm nâng mắt, nhưng không nói chuyện.

Triệu Vô Cửu lấy ấm trà rót một chén trà, hai tay nâng đưa cho sư phụ: “Lão nhân gia vô tội, hắn vẫn quỳ như thế, tâm ta không đành lòng!”

Bồ Hâm đem chén trà để sát vào bên miệng, nghe xong xong lời đồ đệ lại buông xuống: “Không có lỗi gì, ta không thể để cho người nọ tiến vào Vân Tụ, cùng sư đệ hợp táng!”

Triệu Vô Cửu im lặng, đầu hạ năm trước, khi bình tro cốt sư thúc về đến Vân Tụ, sư phụ thiếu chút nữa giận đến điên rồi!

Khi đó, sư phụ vừa mới tìm được một biện pháp mới, có lẽ có thể trị chứng bệnh khó chữa của sư thúc, vẫn nhớ rõ sư phụ hưng phấn hươ hươ hộp gỗ trong tay nói với chính mình: “Đợi qua mấy ngày, chúng ta cùng đi kinh thành, thứ nhất nhìn Bình thúc thúc cùng Họa Phiến cô cô của ngươi một cái, thứ hai cũng có thể hảo hảo trị liệu cho sư thúc ngươi!”

Triệu Vô Cửu kỳ thật không muốn trở lại kinh thành, phụ thân chợt trốn mất, phụ thân cố ý mang theo quan tài rời đi, trong kinh thành có lưu lại nhiều dấu tích của thân nhân, nếu không phải vì Tô Bình cùng Họa Phiến, Triệu Vô Cửu tình nguyện cả đời cũng không về địa phương kia.

Chính là,bệnh của sư thúc không thể kéodài được, lần trước đại tang của phụ thân quay về kinh, từng gặp qua sư thúc một lần, sau khi trở về sư phụ mặt nhăn mày nhíu, chỉ nói khí sắc sư thúc thật không tốt, cần phải nghĩ lại biện pháp mới được.

Thật vất vả nghĩ ra biện pháp, phu phu hai người thu thập hành trang muốn về kinh thành, ai đoán được hành trang chưa dọn xong, đã có một người lên Vân Tụ.

Người nọ tuấn tú xinh đẹp nho nhã, vừa nhìn liền biết không phải người bình thường, càng để kẻ khác kinh ngạc chính là, người nọ lại một đầu bạc trắng so sánh với Bồ Hâm, Bồ Hâm tóc mặc dù trắng, lại vẫn còn trẻ, khóe mắt người nọ nếp nhăn lan tràn, nghĩ đến tuổi tác đã lớn.

Từ sau chuyện đó Triệu Vô Cửu theo bản năng nghĩ muốn xem như một giấc mộng, lúc nâng tro cốt ra, Bồ Hâm xưa nay luôn tự giữ bình tĩnh ngốc ngay tại chỗ, ước chừng cách một chén trà nhỏ mới run tay nhận lấy cái bình, kéo vào trong ngực.

Triệu Vô Cửu càm thấy bản thân muốn khóc cũng không được, người rò ràng trước mắt hóa thành một dống tro tàn, cất trong một cái bình nhỏ như thế......

Vân Tụ cử hành nghi thức hạ táng long trọng, Bồ Hân tự tay đem tro cốt sư đệ bỏ vào trong phần mộ Cô Thứu Phong, lập văn bia.

Cốc Lương Văn Hiên hoàn thành nguyện vọng của Uý Oản, nhẹ nhàng xuống núi, chỉ nói từ nay về sau bốn biển là nhà sống hết quãng đời còn lại.

Thầy trò Bồ Hâm mặc dù không rõ quan hệ giữa người này với Uý Oản rốt cuộc là gì, nhưng từ hành vi cử chỉ đến xem, Uý Oản nhất định có quan hệ rất sâu với hắn, biết được hắn đầu bạc trong chớp mắt, đều thấy nản lòng.

Phan Hài mang tro cốt hoàng đế đến thật ngoài dự đoán mọi người, Vân Tụ mặc dù không tranh cùng thế ngoại, nhưng không hoàn toàn không nghe thấy chuyện ngoài trang, chuyện lớn bực này của hoàng đế tự nhiên biết được. Bồ Hâm vừa được tin tức, cười lạnh nói: “Chết thì tốt!”

Từ đó đã qua hai ngày, lảo thái giám mang cái bình đến, khẩn cầu hợp táng hoàng đế cùng thái phó, bị Bồ Hâm đuổi ra khỏi cửa.

Phan Hải là người bướng bỉnh, niệm tình nhờ vả của hoàng đế lúc lâm chung, cửa son Vân Tụ vừa đóng, liền quỳ trước cửa, Bồ Hâm chính là không để ý đến.

Lão thái giám đơn giản thuê một phòng ở dưới núi, ban ngày lên núi quỳ, ban đêm xuống núi nghỉ ngơi, đợi ngày đến lại đi quỳ, tiếp qua bốn năm ngày, lão nhân đã lộ vẻ mệt nhọc.

Bồ hâm cảm một mảnh trung tâm của hắn, lại từ trong miệng Cốc Lương Văn Hiên nghe được hắn rất chiếu cố đến Uý Oản trước khi mất, thật cũng chưa từng khó xử hắn. Không chỉ phân phó hạ nhân không được quấy rầy, lại mỗi ngày ba bữa cung ứng thật ổn thỏa, chỉ là viec hợp táng không mở miệng nói.

Triệu Vô Cửu có chút cháng chường tự rót chén trà, khẽ nhấp một ngụm: “Ngày qua ngày quỳ, ta xem thật không đành lòng!”

Bồ Hâm thở dài: “Chỉ mong có thể mài mòn tâm hắn...... Lại nói tiếp, vị công công này nhưng thật ra là một người thật tình! Không có lỗi gì, tiếp qua một thời gian nữa, là lễ tế tròn một năm của sư đệ......” Triệu Vô Cửu buông chén trà, đôi mắt ửng đỏ.

Hựu đáo đoạn tràng hồi thủ xử, lệ thâu linh (Quay đầu nhìn lại những đau khổ, nước mắt tuôn rơi – Hoa sơn tử của Nạp Lan Tính Đức).

Gió núi thổi qua, phất phất góc áo, lão thái giám tóc trắng xoa bán che mặt, hãy còn quỳ trước cửa.

Bỗng nhiên, từ đỉnh núi thổi tới một trận cuồng phong, gào thét lướt qua thân hình lão nhân, lảo nhân quỳ không xong, một cái lay động, bình trong tay “Ba” một tiếng rơi trên mặt đất, bể thành hai phần, tro cốt trong bình thoáng chốc theo gióa bay ra bốn phía.

Gió xoáy lướt qua, lão nhân yếu ớt té ngã trên mặt đất: Hoàng thượng...... Đột nhiên nhớ tới, hôm nay là tế lễ tròn năm của thái phó a......

Một đỏa nhỏ đơn độc, một người đầu bạc áo đen, ngồi nhìn về biển, trong mắt ẩn lệ quang. Thoáng chốc, lấy một bình ngọc nhỏ từ trong lòng, đưa đến bên miệng nhẹ nhàng hôn, lẩm bẩm nói: “Hôm nay là lễ tế tròn năm của ngươi, cuộc sống bên kia của ngươi có tốt không? Hắn...... Hắn có từng gặp ngươi......”

Hoàn

Truyện Chữ Hay