Lưu Úc đứng trước một đội ngũ một trăm người, hai bên hắn là Diêu Nguyệt và Diêu Hạo. Lưu Úc nghiêm túc nói ra:
‘’Nhiệm vụ của các ngươi là bảo vệ Quang Minh Giáo Đình, chính là mũi thương của Giáo Hoàng, chém giết kẻ địch, bảo vệ Giáo Đình chính là sứ mạng của các ngươi.’’
‘’Các ngươi có thể chết trên chiến trường, nhưng hãy nhớ chỉ cần Giáo Đình tồn tại một ngày, thì ngày đó người thân của các ngươi sẽ được Giáo Đình bảo hộ.’’
‘’Vì thế, các ngươi hãy cố gắng luyện tập nếu không muốn phơi thây ngoài chiến trường, hãy nhớ kỹ rằng thực lực ở Thế Giới này chính là tất cả!!’’
Giọng nói của Lưu Úc vang lên khắp sân, một trăm người bên dưới đồng loạt hô to:
‘’Vâng.’’
Lưu Úc gật đầu nói ra:
‘’Hiện giờ Quang Minh Giáo Đình còn ở thời kỳ chưa phát triển, cho nên không thể cung cấp trang bị cho các ngươi đầy đủ, nhưng Giáo Hoàng đại nhân đã nói, chắc chắn các ngươi sẽ nhận được những bộ trang bị mạnh nhất, nhưng mà trang bị mạnh ở trong tay một đứa bé cũng vô dụng, cái các ngươi cần hiện giờ đó chính là luyện tập.’’
‘’Chạy 20km cho ta, kẻ về sau cùng sẽ không được ăn cơm!’’
Lưu Úc quát lên:
‘’Ngay lập tức!’’
Một trăm người bên dưới, khuôn mặt vui vẻ khi được trúng tuyển đã biến mất, vội vàng chạy theo đường đi đã được hướng dẫn trước, trên người của họ đeo lên một đai lưng nặng cả trăm kg, tu luyện Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ chính là rèn luyện thân thể. Lưu Úc quay qua nói với Diêu Hạo và Diêu Nguyệt:
‘’Chúng ta cũng phải luyện tập thôi, Quang Minh Giáo Đình tương lai sẽ rất mạnh mẽ, nếu không theo kịp thì chúng ta sẽ bị đào thải, ta không muốn như vậy.’’
Lưu Úc nói xong cũng chạy theo đoàn người, Diêu Nguyệt quay qua nhìn Diêu Hạo rồi cả hai cùng gật đầu, khuôn mặt nghiêm túc chạy theo.
…Ngọc Trang thành lập Quang Minh Thánh Pháp Đoàn, nhân số hơn một trăm người, chủ yếu là tu luyện và quản lí Ngôi Làng.
Ngọc Trang nhìn thấy Nguyễn Thanh, nói ra:
‘’Hôm nay số lượng Tụ Linh Đan lại tăng lên à?’’
Nguyễn Thanh cười nói ra:
‘’Đúng vậy, đám học đồ kia cũng coi như là có một ít thiên phú.’’
‘’Mặc dù tạp chất còn cao, nhưng đã đủ để sử dụng.’’
Ngọc Trang đưa tay nhận lấy một hộp, trong đó chứ đầy Tụ Linh Đan, đây là vật cần thiết để tu luyện, mỗi ngày Nguyễn Thanh đều đem đưa cho Ngọc Trang và Lưu Úc sử dụng.
Thấm thoát mười ngày đã trôi qua, mỗi một ngày Thanh Vũ nhận được hơn 5000 điểm Tín Ngưỡng, dùng đi ba phần mười, hắn còn lại khoảng 4000. Mười ngày không sử dụng, hôm nay trên tay hắn đã có hai viên Trúc Cơ đan dược.
Cầm một viên đan dược màu vàng óng ánh, Thanh Vũ dựa theo công pháp bắt đầu chuẩn bị trùng kích cấp độ linh lực. Cấp độ linh lực thật ra chính là mật độ của hệ linh lực đó trộn lẫn với linh lực thường, nếu hệ linh lực đó mật độ càng cao thì cấp độ càng lớn.
Đầu tiên chính là áp súc linh lực, viên Mặt Trời trong cơ thể Thanh Vũ từ từ được thu nhỏ lại, cảm giác đau đớn truyền khắp toàn thân hắn, tựa hồ tất cả tế bào của hắn đều rống lên vậy, nhưng mà cơ thể hắn đã mạnh mẽ vì tu luyện cả Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ cho nên hắn có thể chịu được.
Viên Mặt Trời áp súc đến một phần hai, mật độ Linh Lực hệ Quang Minh càng ngày càng tăng, trên người Thanh Vũ đổ ra từng hộ mồ hôi đến ướt cả người hắn. Thanh Vũ cảm nhận được mình đã áp súc đến cực hạn, ngay lập tức bỏ viên Trúc Cơ đan vào miệng, viên đan dược tan ra nhanh chóng, dược lực mang theo cuồng cuộng linh lực chạy dọc thân thể hắn rồi tiến vào viên Mặt Trời đó, viên Mặt Trời to lên từ từ cho đến khi kích cỡ hồi phục như cũ.
Lúc trước, Thanh Vũ cho rằng, áp súc linh lực như vậy có thể làm nhiều lần để tăng lên cấp độ linh lực, nhưng hôm nay khi thực hiện một lần áp súc thì hắn đã nhận ra, biên giới của sự tan rã đó chính là ba lần, nếu áp súc lần thứ tư, linh lực của hắn sẽ bị tan rã, bất ổn và cuối cùng sẽ nổ tung.
Thanh Vũ thở dài một hơi, bỗng nhiên ánh mắt của hắn như điện nhìn về bên ngoài. Hai thân ảnh di động với tốc độ cao hướng về phía hắn. Vì sao hắn phát hiện? Vì hai thân ảnh đó không hề che dấu, khí tức mạnh mẽ của Luyện Khí kỳ tầng 12 toàn diện bạo phát.
Một thân ảnh trực tiếp vỗ ra một chưởng, trên không trung ngưng tụ thành một bàn tay mờ ảo giống như khói đánh thẳng về phía Đại Điện.
‘’Ầm.’’
Tiếng động kinh thiên truyền ra, trong đống khói đó có một bàn tay hiện ra, làn khói từ từ tản đi. Lâm Phong thu hồi bàn tay của mình, hờ hững đánh giá hai tên kia.
‘’Các ngươi là ai?’’
Hai thân ảnh mờ ảo giống như khói, cả người bao phủ dưới cái áo màu đen, chỉ để lộ ra hai con mắt nhìn chằm chằm về phía Lâm Phong nói ra:
‘’Người lấy mạng ngươi.’’
Không do dự gì nhiều, trong lúc quan sát thì Lâm Phong đã biết thực lực của đối phương, hai tên Luyện Khí kỳ tầng 12, sức mạnh đạt đến gần viên mãn. Lâm Phong không những không sợ mà hai mắt còn hiện lên chiến ý, từ lúc tu luyện Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ đến giờ, hắn còn chưa có cơ hội đánh giá sức mạnh của mình, hôm nay làm sao có thể bỏ qua?
Hai tên hắc bào phối hợp ăn ý, một tên hướng thẳng về phía Lâm Phong, trong mắt hắn, Lâm Phong chỉ là một Luyện Khí Kỳ tầng 11 mà thôi, có thể dễ dàng giải quyết. Quan trọng chính là ám sát tên Quang Minh Giáo Hoàng kia, hơn nữa phải làm thật nhanh, nếu không viện binh của đối phương đến thì hắn và tên đồng bạn chắc chắn sẽ khó thoát khỏi.
Nghĩ đến đây, hắn phóng về phía Lâm Phong, một đấm đánh ra, mang theo cuồn cuộn linh lực đánh mạnh về phía Lâm Phong. Lâm Phong toàn diện bạo phát, nếu đối phương đã tự tin về cận chiến thì hắn sao có thể sợ hãi? Lập tức một quyền đón đỡ.
‘’Ầm.’’
Chổ quyền va chạm, không khí bị đánh vạt ra xung quanh, một thân ảnh từ trong đống khói dIp5HRe4 bụi bay ra, đó chính là một tên hắc y. Lâm Phong cười nhạt, tay kia ngưng tụ linh lực, vỗ ra một chưởng về phía tên hắc y đang cố vượt qua mình, chổ chưởng của Lâm Phong hiện ra một cái lốc xoáy nhỏ chặn đường của tên hắc y kia.
‘’Phong Bạo.’’
Tên hắc y cảm nhận được nguy hiểm đến gần, vội vàng né tránh, sau đó ánh mắt bất thiện nhìn về phía Lâm Phong, nói ra:
‘’Xem ra, chúng ta cần phải giải quyết tên này trước.’’
‘’Hừ.’’
Tên hắc ý bị đánh bay, từ từ đứng dậy hừ lạnh một tiếng rồi tiến lên vây quanh Lâm Phong cùng với đồng bạn của hắn. Lâm Phong không sợ hãi, một tay còn ngoắc ngoắc, khiêu khích nói ra:
‘’Đến đây.’’
Hai tên hắc y tức giận xông lên, từng quyền từng cước đánh thẳng về phía Lâm Phong. Lâm Phong hưng phấn đón đỡ, tả xung hữu đột, không những chặn lại công kích của đối phương, còn đánh văng một tên hắc y ra ngoài.
‘’Nhanh giải quyết tên này.’’
Một tên hắc y biết được tình hình không ổn, quay qua nói với tên còn lại, hai người cùng gật đầu. Xung quanh thân thể hai người tràn ra từng tia khói, chỉ trong chốc lát đã bao phủ toàn bộ khu vực. Lâm Phong không thể nhìn thấy gì ngoại trừ khói, bỗng nhiên bên cạnh hắn hiện ra một bàn tay, mang theo sức mạnh kinh hồn, đánh ra.
Lâm Phong cảm nhận được nguy hiểm, né tránh sang một bên, không ngờ sau lưng hắn lại xuất hiện một quyền ảnh đánh thẳng về phía hắn. Không kịp phản ứng, Lâm Phong bị đánh trúng một quyền, bay thẳng về phía trước, nhưng thân thể hắn mạnh mẽ, vết thương không nghiêm trọng.
Hai tên hắc y trong sương mù, đắc ý nhìn thấy đối thủ bị đánh trúng nhưng vẫn đứng lên như không có chuyện gì xảy ra, đột nhiên trong sương mù truyền ra thanh âm:
‘’Không chơi đùa nữa.’’
Lâm Phong ánh mắt sắc bén, hai con ngươi chuyển sang màu xanh, Phong Lực Chi Thể toàn diện kích phát, cảm nhận được trong cơ thể mình chứa đầy sức mạnh. Không khí xung quanh hắn từ từ dày đặc, ngưng tụ thành một cơn lốc xoáy, bảo vệ thân thể hắn.
‘’Phong Quyển Thiên Hạ.’’
Lâm Phong hét lên, trực tiếp vỗ ra một chưởng, cuồng phong gào thét bắn ra xung quanh, mang trong mình ngàn lưỡi dao sắc bén trực tiếp xé nát sương mù, trong đó truyền ra hai tiếng hét thảm.
Sương mù tán đi, Lâm Phong thu hồi Phong Lực Chi Thể của mình, mồ hôi hột chảy xuống, hắn cười khổ nói ra:
‘’Cơ thể này còn không theo kịp a.’’
Lâm Phong quay đầu quan sát, phát hiện hai thân ảnh đang nằm dưới đất, trên người xuất hiện từng đạo vết thương dữ tợn, chảy ra đầy máu tươi.
Lâm Phong chạy đến, lấy ra hai bình thủy tinh từ trong túi trữ vật của mình đổ vào miệng của họ. Vết thương trên người hai hắc y khép lại nhanh chóng, Lâm Phong điểm ra vài chỉ phong ấn toàn bộ tu vi rồi trói hai hắc y nhân lại.